Trở về phủ, phụ mẫu thấy mặt ta bị thương nặng như vậy, lại nghe nói đến hành động của Giang Mặc Ngôn.
Tức giận vô cùng.
Nên khi ta đưa ra ý định muốn hủy hôn, họ không chút do dự mà đồng ý ngay.
Nhưng họ lại lo lắng khuôn mặt ta bị thương như thế này, liệu còn nam tử nào muốn cưới ta không.
Ta ôm lấy cha mẹ: “Không lấy thì thôi, con không lấy chồng cả đời cũng được”.
Cha vuốt tóc tôi: “Không lấy thì không lấy, dù sao cha nuôi con cả đời cũng được”.
Mẹ vỗ tay cha: “Dù không lấy chồng thì đâu có người nữ tử nào không yêu cái đẹp, vết sẹo này thì phải làm sao bây giờ?”.
Nhìn cảnh họ vẫn bình an vô sự đứng trước mặt ta như thế, tai đỏ hoe vành mắt.
Cha mẹ yêu thương ta đều khỏe mạnh cả.
Thật tốt.
Mẹ thấy ta sắp khóc, vội vàng dỗ dành:
“Dù có vết sẹo thì Cẩm Hòa nhà chúng ta vẫn đẹp nhất”.
“Cha nhất định sẽ tìm được thuốc chữa lành khuôn mặt cho con, bất kể phải trả giá bằng gì”.
Ta vỗ nhẹ tay họ:
“Đừng lo, cha mẹ quên rồi sao, trước đây con đã chế ra thuốc có thể khiến sẹo không còn rồi, chỉ cần bôi trong một tháng, vết sẹo này sẽ biến mất”.
Cha mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vẻ mặt lại khó chịu:
“Hồi đó con chế ra thuốc này còn là vì Giang Mặc Ngôn, mà bây giờ hắn lại đối xử với con như thế”.
Những năm trước, Giang Mặc Ngôn lên chiến trường, lưng bị thương đầy sẹo, một lần ta đi tặng thuốc đã nhìn thấy.
Hắn che che giấu giấu, ta bảo hắn đừng có giấu giếm, đau lòng vuốt ve vết thương trên lưng hắn.
Nói với hắn nhất định sẽ tìm ra một loại thuốc có thể làm vết sẹo biến mất, không để lại một vết sẹo nào trên người hắn.
Sau này ta đi khắp nơi tìm danh y, thử nhiều loại thảo dược, cuối cùng cũng tìm được một loại bách diệp thảo trên đỉnh tuyết sơn.
Nó có thể phục hồi vết thương, dù có tận xương tủy.
Để lấy được thuốc, ta trượt chân rơi xuống núi, bị chôn vùi nửa ngày, nếu không phải vị đại phu vẫn giúp ta nghiên cứu dược lý, thấy ta không trở về, nên đi tìm ta, cứu ta.
Ta có lẽ đã ch///ết từ lâu rồi.
Loại cỏ này cực kỳ khó tìm, làm thành thuốc mỡ cũng mất ba tháng, cũng may là lúc đó ta làm được mấy hộp, đã chữa lành hết vết thương trên người Giang Mặc Ngôn, bây giờ còn lại hai hộp. Ta vuốt ve hộp thuốc mỡ.
Ta nghĩ Giang Mặc Ngôn hẳn là không bao lâu nữa sẽ tới cửa lấy thuốc.
Chương 9
Chưa lâu sau, quả nhiên có khách đến thăm.
Nhưng người đến chẳng phải Giang Mặc Ngôn mà lại là Thượng Quan Dục.
Lúc nhìn thấy hắn, tim ta lại đập thình thịch vì sợ hãi.
Sao hắn lại đến đây? Là đến để tính sổ?
“Đại hoàng tử, người tìm phụ thân tiểu nữ có việc gì, để tiểu nữ vào bẩm báo ạ.”
“Ta đến tìm nàng.” Ta khựng bước,
“Tìm tiểu nữ? Điện hạ có việc gì?”
Hắn từ trên xuống dưới nhìn ta lượt một lượt rồi nhướng mày,
“Nàng sợ ta sao?”
Ban đầu không sợ, nhưng vì ngươi nhìn thấy ta làm chuyện xấu mất rồi.
“Không sợ.”
Hắn lấy ra một tuýp thuốc mỡ, nhét vào tay ta,
“Ta tặng nàng thuốc này, thái y bảo tuýp Tuyết Nhu Cao tốt nhất trong cung có thể giúp da mặt của nàng trở lại như cũ.”
“Cảm ơn đại hoàng tử, không dám làm phiền đại hoàng tử đích thân đi một chuyến vì chuyện nhỏ này.”
Ta đón lấy tuýp thuốc mỡ.
Không những không trách ta mà còn tặng ta thuốc.
“Đại hoàng tử cứ yên tâm, sau này nếu phủ tướng quân có thể giúp được gì, xin cứ sai bảo, dù có phải hy sinh tính mạng, tiểu nữ cũng không từ nan.”
Hắn giúp ta che giấu như thế, chắc là vì thấy ta là con gái của tướng quân.
Giúp một tên nô tỳ mà chẳng được lợi gì, còn thời thế trong triều như bây giờ, chỉ có phụ thân già cả của ta là không muốn đứng về phe nào.
Phụ thân ta yêu con gái như mạng, Thượng Quan Dục giúp ta, chẳng phải là muốn kéo cha ta về phía mình sao? Nhất định là như vậy.
Dù sao thì ngôi hoàng đế đã nằm trong lòng bàn tay của Đại Hoàng tử, như thế một công đôi việc.
“Nàng bị thương rồi, cần nghỉ ngơi nhiều, chắc là cũng bị hoảng sợ.”
“Vâng.”
Chương 10
Không lâu sau khi Thượng Quan Dục rời đi, Giang Mặc Ngôn cũng đã đến.
Quả nhiên không thể nhịn nổi đến một ngày.
“Cẩm Hòa, mặt nàng đã bôi thuốc lên rồi, còn đau không?”
Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt ta, ta lùi lại một bước, cau mày nhìn hắn.
“Giờ mới hỏi thăm thì chậm quá rồi, hay là ngươi kể mục đích đến đây đi.”
“Nàng đưa cho ta một hộp Ngôn Hòa Cao đi.”
Quả nhiên là đến để lấy thuốc mỡ, lúc trước đặt cái tên này là thấy chúng ta thân thiết vô cùng.
Còn bây giờ, ta chỉ còn căm hận và buồn nôn.
Ta khẽ cong khóe môi, cười khẩy,
“Ngươi muốn dùng tuýp thuốc này để chữa vết thương trên mặt ả ta, không phải nói sẽ phạt ả sao?”
“Nàng ấy ta có ơn cứu mạng ta, lúc bị ta phạt cũng đã nói ra, ta thiếu nàng ấy một mạng, ta phải đền đáp, Cẩm Hòa, nàng hiểu mà.”
Ta cười khẩy.
Hiểu hắn.
Ta chẳng hiểu hắn.
Mới dẫn đến tình cảnh phải đánh đổi cả sự chân thành bằng tai họa diệt tộc.
Ta cũng không muốn nói nhảm với hắn nữa, liền nói thẳng mục đích của mình.
“Được thôi, nhưng ngươi phải đích thân đến cầu hoàng đế hủy hôn, lý do rất đơn giản, ngươi để ý đến tên nô tỳ kia, muốn cưới ả về nhà.”
Hắn đưa tay muốn ôm ta vào lòng, ta xoay người tránh đi.
Hắn bất đắc dĩ nói, “Đừng cùng ta giận lẫy, ta biết tình cảm của nàng dành cho ta, sao có thể nỡ hủy hôn được, ta muốn thanh toán xong với nàng ta thôi.”
Thấy thái độ này của hắn là không muốn hủy hôn rồi.
Vậy thì ta phải chọc tức.
“Đương nhiên ta nỡ hủy hôn với ngươi rồi, ta có người tốt hơn.”
“Ai?”
“Đại hoàng tử, ta giờ đã ái mộ chàng ấy rồi, có được không?”
“Đừng cố tình chọc tức ta, ta biết nàng không phải người như vậy, nàng và đại hoàng tử chẳng quen thân gì.”
“Ai nói không quen thân, chàng ấy với ta tốt lắm, vừa rồi còn tặng ta thuốc mỡ này cơ.”
Ta lấy tuýp Tuyết Nhu Cao ra khỏi túi thơm,
“Ngươi hẳn đã nhìn qua rồi chứ, đây là đồ trong cung, không phải dễ dàng lấy được đâu.”
Hắn nhìn vào chiếc hộp trong tay ta, đôi mắt sầm lại, mặt cũng đen đi.
Nhìn mà ta thích thú vô cùng.
Nam tử như hắn có thể phụ người khác.
Nhưng nếu nữ tử thay lòng, trong lòng hắn lại trở nên khó quên.
Ta có thể đưa tuýp thuốc mỡ cho hắn, để hắn phải day dứt, tỏ ra đau thương.
Nhưng ta chẳng thèm.
Ta muốn hắn phải khó chịu, phải đau đớn đến tận xương tủy như ta, cứ như lúc phát hiện ra chuyện hắn và Thẩm Mộc Nhu đã thông dâm với nhau ngày thành thân vậy.
Ta tiếp tục dở trò miệng lưỡi nhanh nhảu rồi mỉa mai hắn.
“Vừa rồi đại hoàng tử tới đây, đối xử với ta ân cần lắm, chàng ấy không hề để tâm vết sẹo trên mặt ta. Lúc ta bị thương, ngươi chưa từng quan tâm, còn chàng ấy thì có. Ta nói sẽ hủy hôn với ngươi, chàng ấy vui lắm, nói không để tâm đến khuôn mặt của ta, sau khi ngươi hủy hôn, chàng ấy sẽ cưới ta, ta mới biết trên đời này, còn có một người nam tử hoàn hảo như vậy, Ta rất cảm động, ta liền đồng ý. Giờ chàng ấy đang tìm phụ thân của ta để bàn chuyện cưới hỏi.”
Nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng đen của Giang Mặc Ngôn, ta càng hả hê.
Bị phụ bạc và phản bội, cảm giác chẳng dễ chịu gì.
Ta đang nói hăng hái thì nghe thấy tiếng ho, ngẩng đầu lên nhìn.
Phụ thân ta và Thượng Quan Dục đang đứng ở cửa, Thượng Quan Dục trông như một mỹ nam bệnh tật, đưa tay che miệng, cụp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt.
Nhưng phụ thân ta thì mở trừng mắt như sắp rơi ra ngoài vậy, rõ ràng là bị lời ta nói làm cho kinh ngạc.
Hôm nay sao thế này, cứ gặp phải ngay chính chủ bắt tại trận!
Hắn không phải đã đi rồi sao, sao lại ở cùng với phụ thân ta. Giờ phải xử lý thế nào đây?