Chu Liệu gọi cho Trần Tiện mấy lần đều không nghe, cậu thấy mình cũng chưa đủ thành ý thật, lại gửi tin nhắn xin lỗi Trần Tiện, nói muốn mời cậu ta ăn cơm uống rượu.
Cậu nằm ườn trên giường một lúc mới dậy, giấc ngủ này quá sâu, cảm giác như mấy ngày vừa rồi đều được bù lại gần hết, nói gì thì nói cách nhanh nhất để ngủ ngon chính là vận động.
Lúc đi tắm Chu Liệu mới phát hiện cơ thể mình khá là sảng khoái, cậu nhìn vào gương mấy giây, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vén áo lên nhìn vùng ngực, sau đó nhắm tịt mắt lại như không thiết sống nữa.
Tần Trạm đang đun nước ở phòng bếp, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn cậu.
"Ăn cơm không?"
"Ừm, đói rồi" Chu Liệu ngửi thấy mùi canh gà trong không khí, sau đó giảm nhiệt độ điều hòa chính xuống một chút: "Cậu dậy lúc mấy giờ vậy, gà này phải hầm lâu lắm"
"Bảy giờ rưỡi"
Chu Liệu cũng lười hỏi, đồng hồ sinh học của Tần Trạm qua tám trăm năm vẫn không thay đổi.
Cậu kéo ghế dưới bàn ăn ra, lúc đặt mông ngồi xuống đau đến nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm hơi vặn vẹo.
Rất nhanh một lọ thuốc mỡ được đặt trước mặt cậu, Chu Liệu hơi sững lại, nhìn kỹ chữ viết trên đó, rồi lại nhìn lên Tần Trạm, một giây sau tai cậu đỏ bừng lên hất cái lọ thuốc đó đi.
"Điên hả"
Tần Trạm híp mắt lại: "Cậu không cần?"
"Cậu không biết gượng à?"
Tần Trạm không nói gì, Chu Liệu hất lọ thuốc sang một bên, nhìn thêm một cái cũng thấy ngồi không yên.
"Không phải do cậu dạy sao?"
"Không phải tại cậu không biết dùng còn đòi dùng ư, không thì ai dạy" Chu Liệu vốn đã không phục, càng nói càng nóng máu: "Chưa thấy ai kém vậy, nếu tôi cũng ở cái trình này của cậu, người ta..."
Cậu còn chưa nói hết đã tự ngậm miệng lại, bởi vì ánh mắt của người đối diện ngày càng lạnh lẽo.
"Sau đấy cũng tạm, miễn cưỡng thông qua"
Chu Liệu cứng đầu nhặt lại chút tự tôn.
Tần Trạm không nói gì, như không muốn tiếp tục cái chủ đề vô vị này với cậu, hắn lạnh mặt xoay lưng đi múc canh gà hầm.
Bữa cơm này vẫn kết thúc như mọi khi, vừa ăn xong là điện thoại của Chu Liệu đã bị Tần Trạm lấy đi mất, hình như hắn lại cài đặt phần mềm theo dõi vào đó, lúc trả lại còn nói một câu mang theo cảnh cáo.
"Không có lần sau"
"Dựa vào đâu mà chỉ tôi bị giám sát?" Chu Liệu nhỏ giọng cằn nhằn một câu, nói thì nói vậy, nhưng mà cậu chẳng có chút hứng thú nào với quỹ đạo lịch trình của Tần Trạm, người này hai điểm một đường, có cho cậu xem cậu cũng không thèm: "Buổi chiều cậu làm gì?"
"Đi đến nhà dì"
Chu Liệu hơi sững lại: "Lại tìm cậu ăn cơm à?"
"Sinh nhật em trai Bạch Linh"
"Sinh nhật em trai cô ấy mà gọi mỗi mình cậu?"
"Ừm"
Chu Liệu còn muốn nói gì đó, nhưng mà hồi lâu vẫn không nói ra được, sau đó mặt không biểu cảm tựa vào ghế châm thuốc như một ông tướng.
"Buổi chiều cậu ra ngoài?"
"Ôn bài" Chu Liệu thấy mình bị trượt môn chắc rồi.
"Thi môn gì?"
"Lần trước nói với cậu đó"
Tần Trạm thu dọn xong đồ đạc đi đến cửa: "Không khó"
"Với cậu thì đương nhiên không khó" Chu Liệu rít một hơi thuốc: "....Thật sự thấy đi bệnh viện rồi thà không đi còn hơn, lãng phí thời gian, còn không bằng ở thư viện ngủ"
"Sao cơ"
"Không có gì, bỏ đi, có được một đáp án cũng khá tốt, ít nhất thì sau này không ảo tưởng nữa, anh đây cũng phải tìm việc cho mình làm rồi, tránh cho sự nghiệp sau này bị người ta áp đặt, đám người không phẩm hạnh này không cần thì thôi"
Chu Liệu đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ là vì mọi chuyện xảy ra tối qua, khiến cậu ý thức được hai người kia có cần cậu hay không, yêu cậu hay không đều không quan trọng.
Nếu là trước ngày hôm qua, có lẽ cậu sẽ rất đau khổ, nghĩ rằng người máu mủ ruột thịt mà còn không quan tâm mình.
Nhưng mà sau ngày hôm qua, Chu Liệu thấy tất cả đều không còn quan trọng nữa, bởi vì trên thế giới này vẫn còn có một người, biết hết mọi mặt của cậu mà vẫn rất cần cậu.
Tần Trạm không hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi rốt cuộc cậu muốn nói gì, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Vậy thì nhìn về phía trước"
"...Lời nói tích cực như vậy mà cũng thốt ra được từ miệng cậu" Chu Liệu kẹp điếu thuốc, nâng mắt lên châm chọc.
Nhưng mà nghĩ cũng phải, nếu khi tỉnh lại ở bệnh viện Tần Trạm không nhìn về phía trước, thì có lẽ cả đời này ngay cả cơ hội gặp mặt bọn họ cũng không còn nữa.
Buổi chiều sau khi Tần Trạm ra ngoài, một mình Chu Liệu nằm trước máy tính xem mã code, hơn ba giờ chiều Trần Tiện mới trả lời tin nhắn cậu.
Ban đầu cứ tưởng là giận cậu nên không trả lời, hóa ra là tối qua bọn họ chơi đến bốn giờ sáng, bây giờ mới tỉnh.
Cậu vội vàng gọi điện qua, lúc bắt máy giọng nói bên kia vẫn còn ngái ngủ.
"Tối qua có việc đột xuất, không phải tao cố ý không đến đón bạn đâu" Chu Liệu có sao nói vậy, tối qua suýt thì cậu không còn mạng để gọi điện cho Trần Tiện nữa rồi.
"Cái thói đểu này của mày, chẳng trông mong gì được"
"Mai mời mày ăn cơm nha"
"Mày làm lành với ba mẹ rồi à?"
".....Không tính, đừng có nhắc bọn họ nữa được không, ghét"
"Được" Trần Tiện cũng đoán được chắc không có khả năng làm lành, quan niệm của hai vị phụ huynh đã sớm được định hình rồi: "Hôm nay mày có nhà không"
"Có"
"Lát tao qua đó chơi game đi"
Chu Liệu nhìn tài liệu ôn tập trên máy tính, vốn đã học không vào, Trần Tiện vừa nói xong là ý chí của cậu đã lung lay.
"Được, mày đến đây, có muốn uống gì không, để tao gọi trước"
Khoảng bốn mươi phút sau Trần Tiện mới tới, lúc đối phương đến Chu Liệu vẫn còn đang buồn chán nhìn vào đống tài liệu ôn tập.
"Uầy, mày đang ôn bài?"
"Đúng rồi, trước lúc đi thành phố B xin hoãn thi"
"Nếu không phải thành tích của tao cũng ngang mày, thì tao còn dạy được" Trần Tiện lấy đồ uống mà Chu Liệu gọi lên: "Đừng học nữa, đến lúc đó chép của người khác, giám thị cũng không dám quản mày"
"Mẹ chứ nếu tao trượt môn thì mày nộp phí học lại cho tao à?"
"Nghèo đến thế rồi cơ à?"
Trần Tiện khoái chí, lúc cậu ta đi từ sofa đến phòng máy tính, đột nhiên dưới chân đá phải đồ vật gì đó, còn tưởng là đá hộp thuốc của Chu Liệu vào trong.
Cậu ta ngồi xổm xuống, tay còn chưa thò vào mà miệng đã thốt lên câu chửi thề.
"Con bà nó, tối qua mày kêu có việc là cái việc này ư?"
"Gì?"
Chu Liệu đang quay bút buồn bực nghiêng đầu qua thì nhìn thấy thứ đồ ở còn chưa cả đậy nắp trong tay Trần Tiện, cậu khẽ nuốt nước bọt mặt tái mét, vốn còn định giật lấy, nhưng sợ phản ứng quá khích sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Tần Trạm đã dọn dẹp sạch sẽ gần hết mọi chỗ rồi, có lẽ đồ vật này không biết rơi xuống từ lúc nào bị đá vào dưới gầm sofa, hai người đều không chú ý.
"....Sao"
"Mày không đến quán bar, vậy mày qua lại với em nào rồi? Trường học, hay là quen qua app?" Trần Tiện còn rất hóng hớt: "Bóp nhiều thế này, con gái mà cũng làm vậy được hả, không phải chứ"
"Thế thì nhiều thật đấy" Trần Tiện hơi ngờ vực: "Cho nên là ai vậy? Hẹn qua app à? mày đang hẹn hò thì tối qua đồng ý với tao làm gì"
"Không phải, em gái khóa dưới lúc trước, đột nhiên gửi tin nhắn tới" Chu Liệu cố gắng tìm bừa lý do: "Không quan trọng"
Trần Tiện đứng dậy nhếch một bên lông mày: "Chúc mừng mày, xuất viện lâu thế cuối cùng đã khôi phục bình thường"
"Cậu đang xem gì thế? Công ty có việc à?" Bạch Linh đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhận lấy túi xách mà Tần Trạm đang cầm giúp mình.
"Không có gì" Tần Trạm khóa màn hình điện thoại.
"Bọn họ đâu rồi?"
"Đi vào chọn rồi"
Bạch Linh nhún nhún vai: "Mẹ tớ đúng thật là, tớ còn chưa ra nước ngoài mà đã vội vàng đi mua chó rồi, làm như tớ dễ bị thay thế bởi một con cún vậy"
"Muốn có sự bầu bạn"
"Em trai tới vẫn ở đây mà, bỏ đi, bây giờ trong tuần nó cũng ở lại trường rồi"
Bạch Linh nói rồi vén tấm rèm ra, trên tay mẹ cô đã ôm một chú chó nhỏ.
"Có ngoan không"
"Con không thích con này, con thích con kia cơ"
Em trai Bạch Linh chỉ vào chú chó khác ở trong ổ.
"Vậy con thích loại nào thì lấy loại đó, sinh nhật con mà"
"Con đó ồn quá, vừa vào cửa đã kêu rồi, hung dữ lắm" Đỗ Lệ không hài lòng lắm: "Sau này bị hàng xóm phàn nàn đấy, con ở trong tay mẹ này ngoan hơn, có chút nhát gan"
Bạch Linh thấy sao cũng được: "Đều được hết"
"Tần Trạm, con thấy con nào ngoan?" Đỗ Lệ nhìn về phía hắn
"........Đều được ạ"
Hắn không thích động vật, con chó mà hắn từng yêu thương ấy, cũng chỉ vì đó là thứ duy nhất mà hắn có được.
"Dì thấy cháu nuôi một con cũng được đó" Đỗ Lệ gợi ý: "Dì thấy cháu ở một mình, bây giờ công việc ổn định lương cũng cao, bình thường về nhà cũng coi như có bạn, không thì lạnh tanh"
"Không phải một mình"
Bạch Linh hơi bất ngờ trừng lớn mắt nhìn về phía hắn, như không dám tin là Tần Trạm lại sống cùng một người khác dưới một mái nhà: "Cậu không ở một mình nữa? Cậu cũng ở chung với người khác à?"
"Không tính..." Tần Trạm không biết nên hình dung như thế nào.
"Chẳng nhẽ là yêu ai rồi?" Đỗ Lệ bắt đầu hóng hớt.
Tần Trạm cau mày một lúc, sau đó khẽ lắc đầu.
Thấy hắn không nói, dù đã thân quen nhưng ba người họ vẫn không dám tìm hiểu sâu vì tính cách của hắn.
"Hay là thế này, chúng ta cứ nuôi con này trước, nếu không hợp thì lại đổi thành con này" em trai Bạch Linh vẫn muốn lấy con chó hay kêu kia: "Con thấy con này ngoan hơn"
"Như thế không được hay lắm....con đã nhận về nhà nuôi một thời gian rồi, không thể tùy tiện đổi được, đã có tình cảm cả rồi"
Tần Trạm thấy màn hình điện thoại sáng lên, là một tin nhắn.
<Tối nay cậu có về không?>
<Có>
<Ờ>
Ngón tay hắn dừng lại trên đó mấy giây.
<Cậu ở nhà mình hay là đến?>
"Phải không, Tần Trạm"
Tần Trạm nghe vậy ngẩng đầu lên.
Bạch Linh thấy hắn đang thất thần thì nhắc lại: "Trước kia bà cậu nói với mẹ tớ là cậu từng nuôi, cho nên chó rất dễ quen chủ đúng không, sau này cũng không dễ đổi?"
"Ừ, rất dễ"
"Vậy thì chọn rồi sau này đừng có đổi đi đổi lại nữa" Bạch Linh tiếp tục phản đối em trai mình: "Đây là người nhà mà em tự mình chọn"
"Tại sao, có gì mà quen, không hợp thì tại sao không thể đổi"
"Em phải nuôi nấng huấn luyện nó chứ, mọi thứ của nó đều là do em dạy, thế giới của chó nhỏ chỉ có em thôi, mà em nuôi một thời gian bỏ nó lại không phải tàn nhẫn lắm sao"
"Bây giờ là thế, đâu có nghĩ là sau này cũng thế ạ" em trai Bạch Linh bất mãn lầm bầm: "Hơn nữa không nhất định phải là nó, con nào cũng được mà, chỉ cần em muốn"
Điện thoại Tần Trạm lại rung lên, là một tin nhắn mới.
<Không phải cậu nói mấy bài thi này không khó sao, không khó thì sao cậu không dạy kèm tôi hả?>
Tần Trạm nâng mắt lên, mặt không biểu cảm đứng bên cạnh lên tiếng.
"Nếu như em đã chọn rồi, vậy thì bây giờ là nó, sau này cũng chỉ có thể là nó"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT