*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi bữa ăn này kết thúc, Tần Trạm muốn rửa bát giúp nhưng lại bị Đỗ Lệ đẩy ra ngoài, bảo hắn ăn chút hoa quả rồi nghỉ ngơi.

Em trai đã về phòng chơi game, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Trạm và Bạch Linh, lúc Bạch Linh thấy Tần Trạm thu dọn đồ đạc liền đưa cho hắn một chút đồ ăn vặt và hoa quả, còn đưa cho Tần Trạm bao lì xì của Đỗ Lệ.

"Lát nữa cậu đi bệnh viện không?"

"Không, về nhà" Tần Trạm không nhận lì xì mà Bạch Linh đưa tới.

"Cậu nhận lấy đi, đây là mẹ muốn cảm ơn công sức của cậu, có phải cho không đâu, dù sao thì em trai đã tiến bộ nhiều thế rồi"

Tần Trạm lắc đầu: "Sắp được phát học bổng rồi"

"Không liên quan mà" Bạch Linh nhét vào trong túi áo Tần Trạm, không cho hắn trả lại: "Cậu không nhận, mẹ sẽ buồn đấy"

"Còn có vết thương trên người cậu nữa, để tớ xử lý cho" Bạch Linh thấy Tần Trạm định lấy bao lì xì ra liền nhanh chóng đổi chủ đề, tầm mắt cô dừng lại trên hầu khiết của Tần Trạm, ngón tay không nhịn được muốn chạm vào chỗ đã kết vảy: "Chỗ này của cậu là bị bỏng..."

Tay cô còn chưa chạm vào, người phía trước đang nghiêng đầu qua một bên.

"Xin...xin lỗi" Bạch Linh biết Tần Trạm không thích người khác có tiếp xúc cơ thể.

"Tớ về trước đây" Tần Trạm khoác ba lô lên vai, gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

"À à được, về cẩn thận"

"Cậu..."

"Sao thế?" Bạch Linh hơi nghi hoặc, dù sao thì cũng là lần đầu Tần Trạm chủ động nói chuyện với mình.

"Cậu thân với Chu Liệu lắm à?"

Bạch Linh lập tức đỏ mặt, cô vội vàng xua tay: "Không đâu, chỉ là hôm đó cậu ấy giúp tớ, tới trả áo cho cậu ấy, nên trao đổi phương thức liên lạc, hôm ấy cậu nhìn thấy bọn tớ đi với nhau mới là lần gặp mặt thứ hai"

Tần Trạm không hỏi cụ thể: "Ừ, đừng thân quá với cậu ta"

Bạch Linh hơi bất ngờ, bởi vì trông Tần Trạm không giống như người sẽ quan tâm chuyện của người khác, cho nên đối với lời dặn dò của đối phương cô thấy hơi kỳ lạ.

Có điều nghĩ lại mấy lời bàn tán phân làm hai thái cực khi nói về Chu Liệu, cũng hiểu tại sao Tần Trạm lại nói như vậy.

Thực ra cô muốn nói Chu Liệu cũng không phải người như vậy, nhưng lại cảm thấy Tần Trạm đã có lòng tốt nhắc nhở: "Chỉ là bạn học bình thường thôi, bọn tớ không thân"

Tần Trạm không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Lúc Tần Trạm quay lại trường học đã là hai tuần sau, ngày hôm đó bị đánh xong hắn lết thân xác này về đến nhà ngoài trời đã sắp hửng sáng, ngày hôm sau đầu đau như búa bổ gần như chẳng ăn uống gì. Buổi chiều sau khi tỉnh lại hắn khử trùng mấy vết thương bị ứ máu, bọng nước trên hầu khiết cũng bị vỡ biến thành vùng thịt nhăn nhúm, Tần Trạm nhìn miếng thịt đó, một lát sau mới thoa cồn lên.

Lúc bước ra từ nhà ăn, cả một đường Tần Trạm đều có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh, ở trong trường hắn luôn không có cảm giác tồn tại, mà bây giờ những ánh mắt mang theo dò xét này khiến Tần Trạm cảm thấy hơi không thoải mái. Đến cả giáo viên phụ đạo trước giờ chẳng quản chuyện gì cũng hiếm có gọi hắn đến văn phòng, hỏi hắn trên mặt bị làm sao.

"Vết thương của em là sao vậy?" giáo viên phụ đạo nhìn vết bầm khó che kín ở bên mặt của Tần Trạm, do dự mở miệng: "Bị ai đánh à?"

Tần Trạm nhìn vào ông: "Vâng"

Giáo viên phụ đạo dừng một hồi, dường như không nghĩ ra được người như Tần Trạm này thì sẽ đánh nhau với ai, nhìn vết bầm này giống như toàn đánh đòn trí mạng: "Sao vậy? Đánh với người ở trong trường à?"

"Nếu em nói là ai, trường học có ra mặt không?" giọng nói Tần Trạm nhẹ bẫng.

"Hành động này tất nhiên không đúng, nếu thật sự có chuyện như vậy, phía trường học sẽ kịp thời xử lý, cho nên là ai làm vậy?"

"Chu Liệu"

Hai từ này vừa nói ra, giáo viên phụ đạo lập tức đổ mồ hôi hột. Ba đời nhà Chu Liệu đều có liên quan đến chính trị thương mại, hoàn toàn không phải chỗ mà trường học muốn quản là quản được, đừng nói là ông ấy, ngay cả hiệu trưởng trường gặp ba mẹ Chu Liệu đều phải khom lưng cúi đầu.

Tần Trạm cũng chưa từng hi vọng trường học có thể làm được chuyện gì, hắn nhìn bộ dạng khó xử của giáo viên phụ đạo, nhàn nhạt mở miệng: "Em còn có tiết, đi trước đây"

"...Được" giáo viên khẽ hắng giọng mang tính tượng trưng: "Tần Trạm à, chuyện này đừng rêu rao ra bên ngoài, trường học sẽ xử lý"

Hắn không nói gì nữa, chỉ đẩy cửa văn phòng ra.

..........

Buổi tối quán bar tấp nập người ngồi, một lát sau cửa phòng tạp vụ được mở ra, Ollie bưng khay trống đi vào, cậu ấy nắm lấy góc áo nhìn bóng lưng rộng lớn của Tần Trạm khẽ nuốt nước bọt.

"Tần Trạm...cái đó..."

Tần Trạm nhìn qua: "Sao vậy?"

"Bàn đó lại tới rồi"

Hình như Tần Trạm không hiểu, Ollie vò vò tóc: "Là cái bàn mà kiếm chuyện với cậu ấy, lần này bọn họ ở trong phòng riêng...chỉ điểm cậu phải qua đó phục vụ"

Ollie nhìn người trước mặt không có động tĩnh gì, hít sâu một hơi: "Vết thương trên người cậu...cũng là do bọn họ làm đúng không?"

Tần Trạm cụp mắt xuống: "Tôi qua đó trước"

"Để tôi bảo Quản lý báo cảnh sát" Ollie hơi sốt ruột.

"Không sao"

"Nhưng mà..."

Ollie còn chưa kịp nói xong đã thấy Tần Trạm rửa tay bước ra ngoài.

Trong phòng riêng khói thuốc mù mịt, tiếng trống nhạc đập rung cả lồng ngực. Trên sofa có sáu bảy người con trai đang ngồi, hầu như mỗi người đều ôm một cô gái trong lòng. Lúc Tần Trạm đối mặt với Chu Liệu, đối phương đang nhả một ngụm khói thuốc, bao phủ lên gương mặt hống hách tà khí khiến nó trở lên mông lung.

"Có cần giúp gì không?" Tần Trạm đứng trước bàn mặt không có biểu cảm.

Chu Liệu như đang thưởng thức vết thương trên mặt Tần Trạm, cậu nhìn Tần Trạm ngoắc ngoắc tay: "Qua đây"

Tần Trạm không động đậy, Chu Liệu kiên nhẫn mở miệng lần nữa: "Tao bảo mày qua đây, không hiểu à?"

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Trạm, hắn ngồi xuống bên cạnh Chu Liệu trong con mắt tập trung của bao người. Chỉ có điều vừa ngồi xuống, băng vải trên mặt đã bị xé ra, cái xé rách đột ngột khiến cho da trên mặt sinh ra đau đớn vì thuốc cao bị rơi xuống.

"A... đen thành như này rồi à" Chu Liệu nhìn một bên mặt của Tần Trạm chằng chịt vết bầm, khóe miệng cong lên: "Tuần sau là hồi phục rồi nhỉ"

Tần Trạm không nói gì, tên đánh hắn ngày hôm đó lên tiếng trước, hắn vẫn còn nhớ tên đó.

"Mọi người đang không có gì vui, gọi mày đến để chơi cùng, chắc là phục vụ ở đây cũng có thể giúp khách hứng khởi chứ"

"Bên tôi có người bồi rượu"

"Mọi người chỉ muốn mày thôi" người kia cầm một ly rượu lên đưa cho Tần Trạm, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Chu Liệu: "Uống đi"

Tần Trạm ngước mắt lên, dưới ánh mắt dần trở nên mất kiên nhẫn của Chu Liệu, hắn vẫn không làm ra động tác gì, ly rượu thủy tinh lạnh lẽo đột nhiên cụng vào môi và răng hắn, lực độ mạnh ấn lên môi hắn khiến nó trắng bệch, rất nhanh nửa ly rượu đã đổ vào hầu khiết Tần Trạm, một nửa thì theo khóe miệng chảy dọc xuống cằm.

Hắn gần như không nhịn được ho vài tiếng, mỗi lần ho lên khiến cho da thịt trên mặt và hầu khiết đau như muốn nứt ra vì bị lôi kéo.

"Lãng phí quá, mày có biết anh Liệu mời một ly này giá bao tiền không?" người kia cầm ly rượu.

Chu Liệu nghiêng đầu qua, nhìn bộ dạng này của hắn thì phì cười: "Tần Trạm, mày nghĩ tố cáo với thầy giáo có tác dụng hả, hay là mày chỉ là giáo viên tiểu học, cảm thấy một giáo viên phụ đạo nhỏ bé có thể giúp mày?"

Tần Trạm dùng đốt ngón tay lau chất cồn vẫn còn đang nhỏ giọt trên cằm, hắn chưa từng hi vọng nhà trường sẽ giúp, cũng không nghĩ tới giáo viên phụ đạo quay về là nói luôn với Chu Liệu, chẳng trách tối nay Chu Liệu lại tìm đến cửa.

"Không"

"Không cái gì? Không mách với giáo viên à?"

Đám người xung quanh cười ầm lên, mang theo ác ý trào phúng.

"Không cảm thấy ông ấy sẽ giúp" Tần Trạm vẫn lạnh nhạt đáp lại.

"Biết thế là tốt" Chu Liệu vắt tay lên ghế sofa, cậu ngày càng thích thái độ này của Tần Trạm, bây giờ lạnh lùng bao nhiêu, lát nữa sẽ trái ngược bấy nhiêu.

"Bọn tao đã nói với quản lý của mày rồi, năm nghìn tệ mua một buổi tối của mày, mày còn đắt hơn cả mấy em gái đấy" người bên cạnh vỗ vỗ vào vai Tần Trạm.

Tiếng cười vừa nãy càng trở nên hỗn hào nhức tai, hòa cùng với âm nhạc xập xình, trong phòng riêng giống như địa ngục trên thiên đường.

Tần Trạm nhìn bàn rượu, qua một hồi lâu mới vươn tay ra, có điều hắn vừa đụng vào ly rượu đã bị Chu Liệu ngăn lại.

"Chờ chút, sao cứ cảm thấy rượu đắt như này, để mỗi mày uống thì hơi lãng phí"

Tên chuyên nịnh hót kia vừa nghe là biết Chu Liệu chưa tận hứng, hắn ta đảo mắt một vòng, nhìn về phía cô gái vừa ngồi trong lòng mình: "Cục cưng, em mớm rượu cho nó"

Lời vừa nói xong, mọi người tại hiện trường đều trợn tròn mắt, vì một câu nói này bầu không khí được đẩy lên cao trào. Tần Trạm giống như một người chết không có thất tình lục dục, để một cô gái mớm rượu cho hắn, chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Tần Trạm đã khiến cho mỗi người đều trở nên hưng phấn, như đang mong đợi một màn kịch vui.

Cô gái ngồi bên cạnh chỉ hơi sững người, Chu Liệu chưa nói gì, chỉ ung dung ngồi dựa vào sofa.

Cô nhìn gương mặt điển trai của Chu Liệu, như chứa đựng xấu hổ muốn nói với bọn họ một câu đáng ghét, nhưng vẫn thuận theo uống một ngụm rượu, sau đó vịn vào vai của Tần Trạm, cả cơ thể nhấp nhô dán sát lại đối phương định hôn lên.

Khoảnh khắc môi sắp chạm tới, người trước mặt nghiêng đầu qua một bên, khiến cô gái ngẩng đầu lên hơi ngượng ngịu.

"Sao? Được người đẹp đích thân mớm rượu mày còn chê à?" người ngồi đối diện bật cười.

"Đúng thế, có phải đàn ông không vậy"

"Còn chẳng có phản ứng, hay là có vấn đề rồi?"

Chu Liệu lại đốt một điếu thuốc khác.

Cô gái nhìn người lạnh như tảng băng trước mặt, cố gắng phớt lời ánh mắt rét lạnh như mặt băng giữa trời đông, trong mắt mang theo chút cầu xin, sợ rằng nếu bị từ chối lần nữa không biết sẽ có điều gì đang đợi mình.

Chỉ có điều lần này, cô ta vẫn hôn vào không khí, đối phương lại nghiêng đầu qua.

"Tôi tự uống"

"Cách mày uống rượu phải để mọi người quyết định đúng không"

Chu Liệu dần mất đi kiên nhẫn, trong lúc nói chuyện, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ sau đó được đẩy ra.

Lúc Ollie mở cửa ra nhìn thấy cô gái đang ở trên người Tần Trạm, đột nhiên không biết làm sao cho phải, mọi người ở đó đều đang nhìn cậu ấy, Ollie hồi hộp đến gần như cùng tay cùng chân bước đến trước bàn.

"Làm phiền rồi, đây là rượu vừa mới được gọi thêm"

"Ồ, nãy tôi gọi thêm hai chai, suýt thì quên" người ở bên cạnh dập tắt thuốc, nhận lấy: "Để ở đây đi ra đi"

"Vâng" đại não Ollie đang không ngừng xoay vòng, cậu ấy không biết tình trạng hiện tại là gì, nhưng rõ ràng cả một bàn đang bắt nạt Tần Trạm.

"Đợi đã"

Vừa định xoay người rời đi, lại nghe thấy có người phía sau lưng gọi mình. Ollie quay đầu nhìn người vừa bảo mình ra ngoài đang nhìn cậu ấy ngoắc tay.

"Sao vậy, quý khách?"

Chu Liệu nhìn sang đối phương, như không hiểu hắn ta định làm gì, nhưng câu tiếp theo đã khiến cậu thú vị đến bật cười.

"Bọn tôi đang chơi một trò chơi, cậu mớm rượu cho nó, dùng miệng"

"Đệt" tất cả mọi người tại hiện trường đều bắt đầu reo hò, dường như không ngờ tới lại chơi lớn như vậy.

"Bọn mày qua đây đỡ lấy nó" người kia toét miệng cười, tự mình hành động trước, một bàn rượu hôm nay phải đến mấy chục nghìn tệ, hắn ta dựa hơi Chu Liệu mới gan to như vậy, đương nhiên phải khiến cho tâm trạng Chu Liệu tốt, xem cho tận hứng mới được, như vậy có khi sau này còn lấy được nhiều lợi ích từ tay của cậu hơn.

Tần Trạm nghe xong đứng phắt dậy, dường như không ngờ Chu Liệu sẽ mặc nhận.

"Chu Liệu!"

Chu Liệu nhún nhún vai, cậu đâu có làm gì.

Ollie nhìn phản ứng mãnh liệt của Tần Trạm, khi một cái tát của người phía trước giáng lên gương mặt đầy vết bầm của Tần Trạm, sức lực như bị rút cạn, ngay sau đó có mấy người thừa dịp ấn cậu ấy lên sofa ép sát lại.

Ollie gần như phải kìm nén mới không thét lên.

"Cậu qua đây mớm rượu cho nó, mớm một lần cho một nghìn tệ" người kia nghiêng đầu nhìn Ollie: "Trông nó cũng không tồi, cậu không thiệt đâu nhỉ"

"Quý khách, đây..."

"Hai nghìn"

Ollie nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên. Trong nhà cậu ấy vẫn còn một người ông đội nắng đội mưa đi đánh giày cho người ta, còn có một người ba phải làm phẫu thuật trực tràng. Hơn nữa...cậu ấy vốn là một người đồng tính thầm mến Tần Trạm.

"Xem ra ít tiền rồi" Chu Liệu nâng mắt lên, lười biếng mở miệng.

Cả người cậu ấy đều không khống chế được run rẩy, sau mười mấy giây, Ollie mở mắt, dưới sự quan sát của cả một phòng đều đang xem kịch vui, cầm rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.

"Mẹ nó đúng là thiếu tiền"

"Có khi là làm ở trong ngành cũng nên"

Tần Trạm nhìn Ollie ngồi lên người mình, hắn bắt đầu giãy giụa kịch liệt, nhưng ngón tay những người này như muốn cắm sâu vào xương hắn, khiến hắn gần như không cựa được.

"Ollie" hắn nhìn chằm chằm vào người phía trước, ánh mắt đỏ au như một giây sau hốc mắt sẽ chảy ra máu.

Người trước mặt khẽ lắc đầu như đang nói lời xin lỗi.

Con mắt đỏ ửng của Tần Trạm, ánh nhìn âm u lạnh lẽo như sắp xuyên thấu người Ollie.

"Nhanh lên, cơ hội làm giàu của mày đến rồi" có người không nhịn được thúc giục.

Trái tim Ollie đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cậu ấy không ngừng nói xin lỗi Tần Trạm, nhưng cậu ấy thật sự rất cần tiền, ngày thường cố gắng sống tạm bợ, nhưng hiện thực sớm đã ép những con sâu cái kiến nhỏ bé trong bóng tối như bọn họ thành một kẻ súc sinh không cần mặt mũi, chỉ biết quỳ rạp trước quyền thế và tiền bạc, chỉ cần có một cơ hội dù chỉ một chút cũng ngoắc ngoải muốn leo lên trên.

Cậu ấy ôm lấy mặt Tần Trạm, lúc nước mắt sắp chảy ra ngoài, người trước mặt đột nhiên dùng đầu cụng vào cậu ấy, khiến xương trán Ollie bị đụng đến phát đau.

"Mày như thế là không vui rồi"

Người đứng bên cạnh như đang cố thể hiện trước mặt Chu Liệu, không để đối phương mất hứng, sự kiên nhẫn đã sắp đến cực hạn. Hắn ta đứng dậy, dùng tay bóp lấy cằm Tần Trạm, ép hắn mở miệng ra, cũng chẳng để ý xem ngón tay có ấn phải vết thương đau đớn của đối phương không.

"Nào, xem đêm nay mày kiếm được bao nhiêu"

Lời vừa dứt, Ollie lại ôm lấy mặt Tần Trạm hôn lên, dường như đã chộp lấy từng giây phút dùng hết sức đưa từng ngụm rượu vào trong miệng đối phương.

Chu Liệu nhìn người bên cạnh bị sặc đến gần như nấc nghẹn, ánh mắt dần tập trung vào nơi nào đó, cậu như nhìn thấy một phản ứng thú vị, sau đó lớn tiếng bật cười giữa tiếng nhạc điên cuồng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play