*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phiên ngoại 4: Giả vờ

Ngày hôm sau lúc Chu Liệu tỉnh lại, Tần Trạm đã đi đến trường học.

Nhưng người kia vẫn để lại đồ ăn sáng cho cậu trong nồi hấp như thường ngày.

Tối qua Chu Liệu ngậm một bụng tức, quá nửa đêm mới ngủ được. Đến khi nhìn thấy bữa sáng thì trong lòng mới nguôi ngoai một chút, nhưng mà cũng không nhiều.

Lúc cậu ăn xong thu dọn có nhìn thấy Chu Kiến Lâm gửi một tin nhắn đến, nội dung chỉ có một câu nói.

Cậu không trả lời, chỉ siết chặt lấy điện thoại, trong đầu như đang có hai người đang đánh nhau. Cậu rất căm ghét loại tình thân bị đạo đức trói buộc này, giống như vật chất và tinh thần bị ép phải trói chặt lại với nhau, chỉ cần lúc đầu mình tiếp nhận rồi, thì sau này xảy ra chút vấn đề là mọi sai trái đều đổ lên đầu cậu.

Chu Liệu hít sâu một hơi, cuối cùng khóa màn hình lại.

Hôm nay cậu không có tiết, nhưng mấy người bạn và Tần Trạm thì có, bởi vì sắp tốt nghiệp rồi nên đang bận viết code và luận án, còn chuyện bảo vệ luận án cuối cùng nữa.

Chu Liệu rảnh rỗi không có việc gì, sau khi dậy thì chạy đến bên nhà thể thao lượn lờ, cậu ngồi ở văn phòng trên tầng hai được vài giây cho có lệ rồi đi ra tám chuyện với mấy cô gái xinh đẹp thường xuyên đến tập gym.

Tâm trạng cả ngày của cậu rất buồn phiền, như có một cục tức nghẹn ở trong lòng, nếu không phân tán sự chú ý thì sẽ nghĩ đến nó mãi.

Loại buồn phiền này rất phức tạp, không chỉ là vì sức khỏe của mẹ cậu, ba cậu mượn cớ bắt cậu xin lỗi, còn có thái độ như người chết đó của Tần Trạm, tất cả đều làm Chu Liệu phát cáu.

Vừa nghĩ tới câu nói lạnh lùng "tùy cậu" ngày hôm qua là Chu Liệu muốn tung một quả đấm vào mặt hắn.

Biến cmn đi, làm như cậu để ý câu trả lời của Tần Trạm lắm vậy.

Hôm nay cậu ở nhà thể thao cả một ngày, rảnh rỗi cũng đi tập cùng mấy thành viên, mặc dù phần lớn thời gian là đi tám chuyện với mấy nhân viên văn phòng tập yoga. Bọn họ biết Chu Liệu vẫn là sinh viên thì bị doạ hết hồn, lại còn hỏi cậu đã thành niên chưa. Chu Liệu thấy hơi buồn cười, mấy chị gái trưởng thành có sự nghiệp này sợ là vớ phải em trai chưa đủ mười tám.

Đến tận sáu giờ tối Chu Liệu mới về văn phòng xem điện thoại.

Trần Tiện gửi tin nhắn hỏi cậu có muốn đi ăn cơm không, Tần Trạm không biết lại chết ở xó nào, cả ngày không gửi nổi một tin nhắn.

Nói chuyện cả buổi chiều mới làm tâm trạng Chu Liệu khá lên chút thì phút chốc lại rơi xuống đáy vực.

Cậu trả lời một chữ "có" cho Trần Tiện, Trần Tiện gửi định vị qua, Chu Liệu nhìn thì thấy đó là club mà trước kia bọn họ hay đến.

Trần Tiện gửi cho cậu một tin nhắn giải thích, Chu Liệu cũng không hỏi thêm gì, lấy chìa khóa xe đi đến bãi đỗ xe.

Lúc đến phòng bao mà Trần Tiện đặt, bên trong còn có mấy gương mặt quen thuộc, đều là đám chơi thân với bọn họ, người ngồi giữa chắc là con trai của Phó Viện trưởng, một tên mập ăn mặc khoa trương, vừa nhìn thấy cậu là mỉm cười đưa một điếu thuốc qua, còn châm lửa giúp.

Châm thuốc xong Chu Liệu mỉm cười gật đầu chào hỏi.

"Cảm ơn anh em"

Nói rồi cậu kéo ghế bên cạnh Trần Tiện ra ngồi xuống.

"Luận án của mày xong rồi à?"

"Khó muốn chết, sửa tám trăm lần rồi" Trần Tiện nói rồi trợn mắt trắng: "Cả ngày nay mày ở Đỉnh Dược à?"

Đỉnh Dược là tên nhà thể thao mà bọn họ cùng bỏ vốn.

"Ừ, không có tiết"

"Sao thế, tâm trạng không tốt hả?" lúc này Trần Tiện mới quay đầu nhìn cậu.

Chu Liệu nâng mắt lên nhìn: "Thế mà mày cũng nhìn ra"

"Mẹ chứ mày sắp siết gãy điếu thuốc rồi"

"Ba tao nói mẹ bị u não"

Trần Tiện nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Bảo tao đến thành phố B thăm bà ấy, xin lỗi bà"

"Ồ"

"Cái phản ứng của mày là sao?" Chu Liệu cau mày, bộ dạng này của Trần Tiện cứ như đã sớm biết vậy: "Mày biết rồi?"

"Vốn mẹ tao không cho tao nói với mày, nhưng mà đã quen thân lâu vậy rồi, tình hình gia đình mày tao cũng biết, cho nên có thể đồng cảm được"

"Ý gì?"

"Thì là tình hình của dì không nghiêm trọng như ba mày nói đâu, dù sao thì quan hệ của mẹ tao với mẹ mày cũng khá tốt, hai ngày trước còn gọi điện thoại, vẫn bình thường lắm" Trần Tiện hạ thấp giọng: "Tại vì mày bị hạn chế tiêu xài lâu quá rồi mà không liên lạc với bọn họ, nhà chỉ có mình mày, mà sau này vẫn phải cần đến, cho nên mới bảo mày quay về cúi đầu nhận sai"

"Mẹ tao bị u não là giả?" Chu Liệu nhướn một bên mày, dường như không thể tin được chỉ vì muốn cậu xin lỗi Liễu Minh Châu mà ba cậu lại làm như vậy.

"Tao không biết thật hay giả, nhưng tóm lại là không phải chuyện lớn" Trần Tiện ho nhẹ một tiếng: "Đừng có nói là tao bảo, chỉ là hôm đó mẹ tao gọi video vô tình nghe được thôi, mẹ bảo tao thề nhất định không được nói cho mày đấy"

"Đệt"

"Nhưng mà tao thấy đúng là từ nhỏ đến lớn mẹ đối xử với mày....lạnh nhạt thật" Trần Tiện rót cho mình một ly rượu: "Cho nên hé lộ cho mày một chút, tự mày cân nhắc đi"

"Tao phiền muộn cả ngày nay rồi" Chu Liệu dập tắt điếu thuốc: "Vốn đang định không chịu nổi nữa thì tối nay xem vé máy bay"

"Mày vẫn nên nhận lỗi với dì đi" Trần Tiện nhấp một ngụm rượu: "Tao thấy mức tiêu xài của mày giảm đi hơi bị kinh đấy, trước kia đồ đắt tiền nói mua là mua, bây giờ cảm giác như bước ra từ khu nhà nghèo, lần trước mày đi uống rượu, cái mùi sữa tắm của mày cứ như loại mười mấy tệ trong siêu thị vậy"

Chu Liệu sững lại, mặt tối sầm xuống: "Đm, mũi chó hay gì"

Bữa cơm này kéo dài khoảng hai tiếng, cả đám đều uống không ít, Chu Liệu lái xe đến, để tiết kiệm tiền thuê lái xe nên cậu không uống giọt nào.

Mặc dù Trần Tiện bảo cậu thuê lái xe, nhưng Chu Liệu lười, chủ yếu là vì cậu đã dùng thuốc bệnh tâm lý trong thời gian dài, cũng không thể thường xuyên uống rượu.

Ai biết ngày nào đó xảy ra chuyện, cậu lại sống không bằng chết.

Lúc tan cuộc Chu Liệu chào hỏi một tiếng với tên mập, sau đó dìu Trần Tiện đã lảo đảo ra ngoài cửa đợi lái xe thuê của cậu ta đến.

"Mày có đến thành phố B nữa không?" gương mặt Trần Tiện đỏ bừng vì rượu cồn nhìn Chu Liệu.

"Không đi, vốn đã không muốn đi rồi, mày nói xong càng không muốn"

"Thế mày nên vui mới đúng, mẹ mày không có chuyện gì lớn" Trần Tiện khoác tay vào cổ Chu Liệu: "Nhưng tao thấy lúc sau mày ăn cơm vẫn buồn bực lắm"

Chu Liệu đột nhiên cứng họng, cậu bực vì tên chết dẫm Tần Trạm cả ngày không gửi lấy một tin nhắn, vốn dĩ câu nói tùy cậu ngày hôm qua đã làm cậu đủ tức rồi.

"Bực gì đâu, mày uống nhiều rồi, mắt có vấn đề" giọng điệu khi nói câu này rõ ràng là đang phiền muộn.

"Ông đây uống nhiều nhưng mắt đâu có mù"

Trần Tiện vừa nói xong thì thấy màn hình điện thoại Chu Liệu sáng lên, là một dãy số không tên.

"Ai đấy?" Trần Tiện chậc một tiếng: "Mày gọi người đến club thuê phòng à?"

Chu Liệu lập tức khóa màn hình lại, trái tim đập mạnh: "Tao gọi người thuê phòng mày còn muốn quản à?"

"Vậy đó là ai?"

"Ai đâu, chắc gửi nhầm" Chu Liệu khẽ hắng giọng.

Cậu vừa nói xong thì tài xế lái thay của Trần Tiện đã tới, trước khi Trần Tiện hỏi bật gốc bật rễ cậu vội vàng nhét người vào trong xe.

Đến khi xe đã lái đi, Chu Liệu mới mở điện thoại ra trả lời.

<Đến?>

<Ừ>

<Đừng có đâm vào người ta>

"Đm, ngu ngốc"

Chu Liệu vừa mắng Tần Trạm vừa tắt điện thoại lái xe.

Cậu thấy mình đúng là hèn mà, nếu không thì sáng nay còn một bụng tức, mà sao tối đến lại lóc cóc chạy đến chỗ của Tần Trạm được.

Lúc đến căn phòng trọ cũ kỹ ấy, cậu mới gõ ba tiếng mà cửa đã mở ra.

Lúc Tần Trạm nhìn thấy cậu, đôi lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại, Chu Liệu đi thẳng vào đụng qua vai Tần Trạm.

"Không có con gái"

"Uống đi" Tần Trạm như không định hỏi chuyện này.

"Gì?"

Tần Trạm dùng ánh mắt nhìn về phía bàn như ra hiệu, Chu Liệu nhìn bát nước mật ong đó, phút chốc hơi mất tự nhiên, cậu bực cái con người Tần Trạm này nhất mà.

Lúc trước ở trong nhà kho cũng vậy, cậu muốn nói hắn lạnh lùng, nói hắn xấu xa, nhưng mà hình như hắn lại đối xử với cậu khá tốt, rõ ràng chẳng có cái gì, nhưng cái gì cũng cho cậu. Nói chung là như một người bị phân liệt.

Cậu thấy ban đầu mình bị hắn hủy hoại như thế mà vẫn có thể ỷ lại, một trong số những nguyên nhân ấy là tát càng đau thì lại cho viên kẹo càng ngọt.

Nhưng là đúng là cậu cực kỳ ghét Tần Trạm, bởi vì bị phân liệt nên không biết được con người này cả ngày đang nghĩ cái gì, làm cậu phiền muộn rối rắm.

"Tôi có uống rượu mấy đâu" mặc dù nói vậy nhưng Chu Liệu vẫn uống bát nước đó.

Nhưng mà chung quy lại, con người cậu vẫn không thuộc dạng để bụng, đối xử với cậu tốt một chút là cậu lại quên đi thái độ hờ hững ngày hôm qua rồi.

Không ai nhắc đến chuyện ngày hôm qua nữa, Chu Liệu cũng không nói có đến thành phố B hay không, Tần Trạm cũng không hỏi, cứ như cuộc nói chuyện chưa từng xảy ra.

"Nay cậu đi đâu?"

"Trường học" Tần Trạm đeo kính lên, ngồi xuống trước máy tính: "Bận chuyện luận án"

"Cậu ăn gì rồi"

"Căng tin"

"Đúng là ăn không ngán"

Chu Liệu nói xong thì đi vào tắm, một lát sau cậu thay quần áo nằm lên giường, đeo tai nghe mở video mà mấy ông bạn gửi đến, sau đó châm điếu thuốc.

Hình ảnh giới hạn độ tuổi trong điện thoại, Chu Liệu đã không nhớ mấy đời rồi không được nhìn ở ngoài đời thực, đường nét uốn lượn kích thích thần kinh cậu.

Chu Liệu châm một điếu thuốc, cảm thấy khí huyết nóng rực đang sôi trào.

Cậu ngước mắt lên nhìn Tần Trạm đang ngồi quay lưng về phía mình viết code, bởi vì không tin là đối phương có thể nhanh chóng chú ý tới, cậu dùng chân khẽ đá lên ghế của người con trai kia, đến khi hắn khẽ cau mày xoay người lại, cậu mới nhả ra một ngụm khói.

"Giúp cái đi"

"Giúp gì?"

Ánh đèn phản xạ lên mặt kính của Tần Trạm, phối thêm gương mặt tê liệt ngàn năm không đổi, làm tôn lên vẻ lạnh lùng cấm dục của hắn.

"Cậu đoán xem?"

Tần Trạm cụp mắt xuống, sau đó nhàn nhạt nhìn cậu: "Cậu có phải động vật không?"

"Cậu có phải đàn ông không?"

Chu Liệu kẹp điếu thuốc trong tay châm biếm, cũng chẳng quan tâm hình ảnh trong điện thoại có bị Tần Trạm nhìn thấy không.

Tần Trạm nhìn cậu mấy giây, đến tận khi Chu Liệu thấy mất kiên nhẫn, đối phương đột nhiên gập máy tính lại đứng dậy đi về phía cậu, sau đó cúi người xuống chụp lấy gáy Chu Liệu. Chu Liệu cũng rất phối hợp ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của hắn.

Trong căn phòng mười mấy mét vuông, chỉ còn nghe được tiếng môi lưỡi giao nhau.

Chu Liệu vắt tay lên cổ hắn, quần áo bó sát lại làm đường nét cơ bắp nổi lên, cậu nút thật mạnh môi dưới của Tần Trạm, đến khi chạm phải ánh mắt đang cố kìm nén sau mặt kính mờ mịt của người kia, cậu mới cúi mặt xuống sau đó phì cười.

"Đệt, cậu giả vờ gì thế, Tần Trạm?"

.......

Lời tác giả: Tình tiết của phiên ngoại sẽ móc nối với nhau, hai người họ vẫn đang trạng thái lúc thì bình thường lúc thì ẩm ương, cứ để họ bình thường một chút đã nha, hi vọng cả hai bên nhau giống hệt như người bình thường thì không chân thực lắm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play