Tần Trạm lạnh nhạt nhìn cậu: "Không cần phải ở đây giận dỗi"
"Giận dỗi?"
Chu Liệu thấy thật hoang đường, một ngọn lửa phẫn nộ khó nói bốc lên, cảm xúc đã cận kề giới hạn mấy ngày nay biến thành một từ "giận dỗi" nhẹ tênh trong miệng đối phương, cậu đấm một quyền lên bàn thu ngân, vươn người nhìn chằm chằm vào mắt Tần Trạm.
"Mẹ nó chứ cậu là ai? Cũng xứng để tôi giận dỗi?"
Tần Trạm híp đôi mắt lại.
"Không phải cậu bảo tôi hãy sống cuộc sống của mình sao?" Chu Liệu lại đẩy rượu đến trước mặt Tần Trạm: "Vậy tôi có chết hay không thì liên quan gì đến cậu?"
"Sao thế?"
Bác gái trong phòng làm việc nghe thấy tiếng động vừa nãy thì đẩy cửa ra, tưởng là bên ngoài xảy ra tranh chấp gì, kết quả nhìn thấy Tần Trạm mặt không cảm xúc, nhưng lại mang theo mùi nguy hiểm, trước mặt hắn còn có một cậu trai nữa, trông như một con báo săn đầy tính khiêu khích, toát lên vẻ hung hãn.
"Không có gì" Tần Trạm cúi mặt xuống, sau đó quét mã hai chai rượu đó: "Cần túi không?"
Chu Liệu không trả lời, cầm hết đồ ở trên quầy lên tay, nhanh chóng thanh toán rồi ra khỏi cửa hàng không cả quay đầu lại.
Trong nhà tối đen như mực, Chu Liệu bật đèn, vứt chiếc túi trong tay lên bàn uống nước.
Cậu đun cho mình một bình nước sôi, sau đó uống hết số thuốc trong tay. Bây giờ các loại thuốc khó có thể ức chế cảm xúc cuộn trào như nước lũ của cậu nữa, nửa giờ sau, cơ bắp cả người vẫn căng cứng như vậy, vừa nhắm mắt lại là đôi mắt lạnh băng không tình cảm của Tần Trạm lại hiện lên, khiến tim cậu đau đến tê liệt.
Cậu ngồi tại chỗ không ngừng điều chỉnh hô hấp, chỉ vì khẩu vị quá kém, không cả ăn cơm tối nên lớp niêm mạc dạ dày bị tổn thương, sau mấy lần cố nhịn cậu lại xông vào nhà vệ sinh nôn sạch.
Giống hệt với mấy ngày nay, cậu cứ như đã quay về quá khứ, ngoại trừ không còn ảo giác, ngoại trừ không quay về bản thân của trước kia, thì tất cả triệu chứng đã quay lại.
Bàn tay Chu Liệu bấu chặt lấy bồn cầu, chật vật ngồi lê dưới mặt sàn, đôi mắt đã đỏ ửng, không chỉ viền mắt đã đau rát mà ngay cả trong nhãn cầu cũng đầy tơ máu. Mỗi lần nôn ra dạy dày lại co rút khiến đau đớn ở đại não lại tăng thêm một phần.
Qua một lúc điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của mẹ cậu: "Chú Lâm nói dạo này mày không đi học, mày lại đang làm cái gì?"
Chu Liệu siết chặt điện thoại, cố nhịn đau đớn khắp người trả lời lại: "Cơ thể không khỏe"
Bên kia trả lời rất nhanh: "Đã chữa cả nửa năm rồi, bình thường lúc mày đánh bài đua xe, tiêu tiền sao không thấy khó chịu?"
Trái tim Chu Liệu như bị bóp chặt, cảm giác sắp không hít nổi một hơi thở, máu cả người như bị ngưng tụ trong phút chốc. Bàn tay cậu run rẩy gõ một hàng chữ: "Sao mẹ không hỏi, tại sao không khỏe"
"Còn có thể là gì nữa? Chu Liệu, đàn ông con trai, đừng có yếu đuối như thế"
Mấy câu từ lạnh băng nhảy ra trên màn hình, ngón tay cậu đông cứng lại trên đó, không gõ xuống nữa. Qua một hồi lâu, cậu cố nhịn cảm giác đau như kim châm nơi lồng ngực đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi nhà vệ sinh, bởi vì cả người đau nhức, lúc ra ngoài còn đụng phải ốc đinh ở chiếc giá bên cạnh, cổ tay cậu bị quẹt rách một đường.
Cậu ngồi xuống phòng khách, rượu và thuốc an thần đặt ở trước mặt.
Cậu nhìn rất lâu, quyết tâm muốn chết của cậu đã không còn dữ dội như xưa nữa, nhưng cậu lại chẳng biết, cứ sống khổ sở thế này thì có ý nghĩa gì.
Chỉ vì một người mà cơ thể và tâm lý cậu đã chịu đựng dày vò như cực hình, còn chẳng thể trốn thoát khỏi xiềng xích mà người kia đã tự tay đeo lên.
Trước kia bọn họ không quan tâm mình, chẳng sao cả, người đó sẽ ở bên cậu, sẽ làm cho cậu rất nhiều việc, sẽ cho mình cảm giác giống ở "nhà", sẽ cho cậu cảm giác an toàn, cho dù biết bộ mặt thật của mình thì vẫn cần mình.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn không còn quan tâm cậu nữa, giống như bọn họ vậy.
Cậu muốn rời đi không phải vì một người, mà là không chịu nổi đau khổ nữa rồi, trái tim cũng không phụ tải được cảm xúc nào nữa, muốn ngủ một giấc mà thôi.
Chu Liệu đổ mười mấy viên thuốc an thần ra tay, cậu đếm từng viên một, cho đến khi đếm đến viên cuối cùng mới dùng bật nắp mở chai rượu ra.
Cậu đổ hết số thuốc an thần vào miệng.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, là một tin nhắn mới, cô gái học năm nhất khoa trang phục biểu diễn đang mập mờ với mình gửi đến chiếc túi hàng hiệu mới ra mắt vào mùa Thu, hỏi cậu cái nào đẹp, còn gửi sticker đáng yêu, kèm theo lời anh trai, em muốn nó.
Chu Liệu nhìn tin nhắn này, đổ một ngụm rượu vào trong miệng. Cậu vươn tay ra tắt màn hình, không lâu sau, hô hấp dần trở nên khó khăn như dòng nước yếu, tầm mắt cũng dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại bóng tối đang bóp lấy cổ họng.
.........
"Tỉnh chưa?" Trần Tiện đứng dậy, bên cạnh còn có mấy người cũng đang vô cùng sốt ruột.
"Tỉnh rồi, đã rửa sạch dạ dày, cũng cho cậu ấy truyền tĩnh mạch rồi, chức năng cơ thể đã hồi phục hơn chút" bác sĩ đóng cửa lại: "Đợi cậu ấy nghỉ ngơi khỏe rồi, là có thể ra viện"
"Được được, cảm ơn"
Trần Tiện thở phào một hơi, tối qua cậu ta gọi Chu Liệu để chơi game, kết quả mãi mà không gọi được điện thoại, đầu bên kia không có ai bắt máy, cậu ta đột nhiên nhớ đến buổi chiều Chu Liệu nói đi gặp bác sĩ tâm lý, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, lập tức lái xe xông đến nhà Chu Liệu.
Cậu ta với Chu Liệu thường xuyên đến nhà nhau, cho nên cũng biết rõ mật khẩu nhà, lúc chạy đến nơi Chu Liệu đã nằm dưới đất hoàn toàn mất đi ý thức, trên bàn uống nước còn để thuốc và rượu.
Trần Tiện bị dọa cho đứng tim, cậu ta biết khoảng thời gian này Chu Liệu không ngủ được, nhưng bình thường đi chơi với mọi người cũng không thấy có gì lạ, hơn nữa còn đang mập mờ với cô gái mới, còn tưởng là quay về trước kia rồi, đã hoàn toàn thoát ra được, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Cậu ta vừa đến là lập tức gọi điện thoại, cùng với người quản lý chung cư đưa Chu Liệu lên xe cứu thương.
Bệnh viện nói cũng may là phát hiện kịp thời, còn chậm thêm chút nữa thì rửa ruột cũng không thể giải quyết vấn đề. Trần Tiện gọi mấy người anh em chơi thân đến để trực đêm cùng, lúc mọi người đến biết được là Chu Liệu t* sát thì đều không dám tin.
"Mẹ kiếp mày dọa tao hết hồn, Chu Liệu, mày có biết chậm thêm bước nữa là xong đời rồi không" Trần Tiện hít sâu một hơi, lại nặng nề thở ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"...Thực ra tao chưa muốn chết" giọng nói Chu Liệu nhàn nhạt.
"Mày chưa muốn chết? Mày uống thuốc an thần với rượu mà còn chưa muốn chết?"
"Anh Liệu, rốt cuộc là sao vậy, bình thường có tâm sự gì thì nói với mọi người, mấy anh em lo muốn chết, bỏ cả ngủ chạy qua đây"
"Không có gì, chắc là cảm xúc không đúng" Chu Liệu ôm lấy mắt, sau đó chống người dậy: "Mấy giờ rồi?"
"Một giờ trưa rồi"
"Tao phải đến trường"
"Đến trường làm gì?" người bên cạnh không hiểu: "Tình trạng này mà anh còn đến trường, anh nghỉ học cả tháng thầy cô cũng không dám bảo gì"
"Kiểm tra thể chất"
"Thần kinh" Trần Tiện trợn mắt trắng: "Bây giờ thế này rồi còn đi đâu?"
"Tính thành tích" Chu Liệu vén chăn ra: "Hơn nữa đã khỏe rồi"
"Đây là khỏe của mày ấy hả?" Trần Tiện thật sự ngày càng không hiểu Chu Liệu đang nghĩ gì.
Chu Liệu không nói, cho dù cậu ta có điều tra như thế nào cũng rất khó tìm được đầu mối, sau này Chu Liệu vào viện, để tránh cậu bị kích thích nên cậu ta cũng không nhắc mấy chuyện này nữa, bây giờ người đã tốt lên rồi, mỗi ngày ở cùng nhau vẫn thấy giống như trước kia, vậy mà đột nhiên lại lén lút làm loại chuyện này sau lưng bọn họ?
Cậu ta còn chẳng thể tìm được rốt cuộc Chu Liệu biến thành như vậy từ khi nào, nếu nhất định phải nói thì là từ sau hôm khai giảng là tự dưng thấy bất thường.
Chu Liệu đứng thẳng dậy, cứ như người tối qua làm ra mấy hành động ấy không phải bản thân mình, định rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thực ra đúng là cậu chưa muốn chết, nhưng sự bồng bột là suy nghĩ sinh ra chỉ trong vòng một giây, cậu ngĩ Tần Trạm cũng chỉ là một bước ngoặt mà thôi, mà nhiều hơn là do cậu.
"Xin lỗi mọi người" Chu Liệu vỗ vỗ vào vai Trần Tiện: "Cảm ơn"
"Này, mày mà đi không sợ lại ngất xỉu à" Trần Tiện chưa bao giờ thuyết phục được Chu Liệu.
"Không đâu, mấy bữa nữa mời bọn mày ăn cơm" Chu Liệu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ: "Xin lỗi mấy anh em, tối qua não bị chập mạch"
Buổi kiểm tra thể chất diễn ra vào năm giờ chiều, bây giờ cũng sắp tới thời gian.
Mấy hạng mục trước xong rồi, cậu bắt đầu chạy cự ly một nghìn mét. Có điều cơ thể cậu vẫn bị suy nhược trông thấy, mấy ngày nay thật sự tồi tệ hơn cậu nghĩ rất nhiều, bình thường chạy một nghìn mét đứng top hai dễ dàng, bây giờ mới chạy một nửa đã thấy hít thở không thông, cả người rất mệt mỏi.
"Anh Liệu có ổn không đó?" người đang chạy chậm bên cạnh nhìn thấy Chu Liệu đã gần chạy cùng vạch với mình, rất là ngạc nhiên, rồi lại thấy gương mặt trắng bệch của cậu: "Có phải anh không khỏe không?"
Chu Liệu không trả lời, chỉ muốn nhanh chóng chạy hết, tiết học sau đó cũng cúp rồi.
"Chu Liệu! Dừng lại!" thầy giáo thể dục của bọn họ trước kia thổi còi, cách một khoảng mà thầy vẫn phát hiện trạng thái của cậu có bất thường, vội vàng bảo hai người bên cạnh: "Mau đến bảo nó dừng lại, còn chạy cái gì nữa"
Hai người nọ vội xông lên đỡ lấy Chu Liệu, Chu Liệu đã đổ đầy mồ hôi, cảnh vật trước mắt đã trở nên mơ hồ, lúc có người đỡ lấy cả cơ thể đều xụt lơ.
"Không khỏe thì đừng có chạy chứ" thầy thể dục đi đến, thấy Chu Liệu mồ hôi nhễ nhại còn tưởng là cậu bị sốt: "Này, em bị làm sao đấy?"
"Có phải trong người không khỏe?" một bạn học đang dìu Chu Liệu cau mày, dù sao thì Chu Liệu lúc nào cũng đầy sức sống, vậy mà tháng trước mới bị ngất xong, giờ lại đột nhiên như này, cảm giác đều giống như lời đồn.
"Em ấy có ở lại trường không?"
"Không ạ"
"Vậy thì đưa đến nằm ở ghế trong phòng thay đồ một lát, ở đó có ghế rộng"
"À à vâng"
.....
Hai người dìu Chu Liệu đến phòng thay đồ dưới con mắt chăm chú của mọi người trên sân thể dục, để cho cậu một cốc nước ấm, ở lại đó một hồi rồi rời đi.
Khoảng thời gian sau đó Chu Liệu gần như không có tri giác, mệt như đã ngủ đi, không biết qua bao nhiêu lâu mới tỉnh lại.
Lần tỉnh lại này, không còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nữa, trước mắt cũng không phải là trần nhà trắng tinh, mà là một không gian đen kịt. Ký ức cuối cùng của cậu hình như là đã nằm ở nơi nào đó, bên cạnh có người nói vài câu không rõ rồi rời đi.
Trong phòng tối đen như mực, não bộ càng ngày càng tỉnh táo, cảm giác khiếp sợ đã lâu không thấy dần lan tràn.
Thoáng chốc, cậu như quay ngược về điểm xuất phát ban đầu, lại quay về chiếc nhà kho khi ấy, xung quanh chẳng có một thứ gì, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại giữa sự dày vò của ảo giác và sau khi tỉnh lại, cho đến khi sụp đổ vì không chịu đựng nổi.
Đã rất lâu cậu không ở một mình trong không gian kín tối đen rồi, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng học theo trước kia để lại một ngọn đèn bàn, sau đó khóa tay mình lên đầu giường. Cảm giác nghẹt thở đã lâu không gặp này dần khiến cậu căng cứng cả người, chỉ khẽ cử động cũng thôi cũng khó khăn.
Rõ ràng giống như trước kia, cửa ở ngay đó, nhưng bước chân cậu như bị khóa chặt tại chỗ, sự sợ hãi tột độ ập đến như nước lũ.
Mới đầu Chu Liệu chỉ thấy căng thẳng, nhưng trái tim cứ ngày càng đập nhanh điên cuồng, huyệt thái dương cũng nảy lên cùng nhịp đập, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng nhịp tim của cậu, cậu đột nhiên đổ mồi hôi, cả người không ngừng run rẩy, tứ chi như bị một dây xích quấn chặt lại, không thể giãy ra khỏi nó.
Thời gian ở trong bóng tối càng lâu, lồng ngực càng bí bức, lo lắng khủng hoảng cùng sợ hãi như một tấm lưới rộng nuốt chửng cậu. Cổ họng cậu cứng lại, không biết là tầm mắt trước mặt hay là đại não lại bắt đầu chớp nháy liên tục.
"Tần Trạm...."
"Tần Trạm...."
Cậu đau khổ cuộn người lại, bởi vì khao khát muốn hít thở, cậu bóp lấy cổ mình hít từng ngụm khí lớn, không ngừng gọi một cái tên trong vô thức.
".... Tần Trạm"
"Tần Trạm"
Chu Liệu sắp bị sự khủng hoảng nuốt chửng, lúc lật người lại bị ngã rạp xuống đất, sau gáy truyền đến cơn đau cũng không thể khiến cậu tỉnh táo lại. Cậu muốn đứng dậy, chỉ tiếc là hai chân đã vô lực, cả người mềm oặt, mọi thứ trong quá khứ như một con sóng vô tận đánh vào khiến cậu không cả lật người được.
Khi tiếng gọi đột ngột dừng lại, cánh cửa phòng thay đồ bỗng được mở ra.
Người con trai cao lớn đứng ở cửa, bóng người gần như chắn hết ánh sáng bên ngoài, gương mặt hắn không thể hiện chút cảm xúc nào, khi nhìn thấy con người nằm co ro trên sàn, cánh tay nổi đầy gân xanh đang không ngừng bóp lấy cổ họng nôn khan, hắn đi tới ngồi xổm xuống.
"Chu Liệu"
.......
Tui biết là dừng ở đây thì thất đức lắm nhưng mà thoi ráng chờ đến ngày mai nha mấy bà *tym*