Nụ hôn như đánh lộn này khiến đầu lưỡi Chu Liệu hơi tê dại, Tần Trạm tiến công vừa mạnh vừa dữ dội, mỗi một lần nút vào đều khiến cậu run lên, đây là trải nghiệm hôn môi hoàn toàn khác với phụ nữ. Tần Trạm rất thích cắn vào môi dưới cậu, làm rách lớp da mỏng kia, sau đó lại dùng lưỡi từng chút liếm sạch vết máu ứa ra.
Mỗi một lần đầu lưỡi quét qua, lại khiến cả người cậu không khỏi run rẩy.
Không biết qua bao lâu, cậu thấy mình đã gần như nghẹt thở, Tần Trạm mới buông lỏng tay trên cổ ra.
Chu Liệu phút chốc xụt lơ, cả người mềm oặt ngồi xuống sàn, thế nhưng chuyện vừa rồi đã đốt lên một đốm lửa sau đó vứt vào thảm cỏ, lửa bốc cháy bừng bừng thiêu đốt cậu, sau khi lý trí bị thiêu rụi, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp vì khủng hoảng.
Tần Trạm thu hết phản ứng của cậu vào mắt.
"Cậu là đồng tính"
"Tôi không phải" Chu Liệu phản bác theo bản năng, sao cậu có thể là đồng tính được.
Tần Trạm không nói gì, tầm mắt hơi di chuyển xuống dưới.
"...Bị kích thích đều như vậy, chỉ là đã lâu tôi không động vào phụ nữ" Chu Liệu khó khăn mở miệng, cậu cảm thấy thật sự quá hoang đường, nhưng lại không thể phủ nhận được hiện trạng lúc này.
Cậu vừa dứt lời thì ánh mắt người kia thoáng chốc tối xuống, Chu Liệu đột nhiên nhớ đến câu mà hắn từng nói, nếu đã bị bẩn rồi, thì chỉ là rác rưởi cần vứt đi, cậu lập tức hoảng loạn.
"Không, ý tôi là, con trai...đều như thế, chỉ là bởi vì không..."
Cậu càng nói càng lộn xộn, Tần Trạm chỉ lạnh lùng ngắt lời, cứ như người lúc nãy còn hôn môi mãnh liệt không phải là cùng một người.
"Qua đây"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, cậu không biết Tần Trạm sẽ làm gì, trên và dưới cơ thể như rơi vào hai phân cực nóng và lạnh, nhưng cậu cố nén sự lúng túng ghé sát vào.
"Lên đây" Tần Trạm khẽ dịch người vào trong.
Chu Liệu hơi ngạc nhiên, cậu chôn chân tại chỗ không động đậy.
"Muốn tôi bế cậu?"
Tần Trạm cứ tưởng do chân cậu không tiện, nói xong thì vén chăn ra, hai tay hắn luồn qua nách Chu Liệu bế cậu lên hệt như đang bế một đứa trẻ. Chu Liệu xấu hổ đến nỗi cảm thấy mặt mình đỏ bừng như sắp nổ tung, cậu không dám nhìn bộ dạng của mình, chỉ dụi đầu vào vai Tần Trạm tránh né tình hình hiện tại.
Rất nhanh cả cơ thể căng cứng của cậu đã ngồi lên chiếc giường mềm mại.
"Nằm xuống"
"Cái gì?" Chu Liệu không dám tin vào tai mình.
Tần Trạm chỉ nhìn cậu một cái. Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt không dám hỏi nữa, cậu lúng túng nằm xuống bên cạnh Tần Trạm.
"Cần tôi làm gì à?"
Lời vừa dứt, bóng người đen kịt che lấp đi ánh sáng trước mặt cậu, ngay sau đó một bàn tay vươn tới.
"Giải quyết đi"
Chu Liệu ngủ một giấc yên ổn nhất trong thời gian gần đây, cũng không thể trách người ta nói đây là cách giúp ngủ ngon, giảm áp lực tốt nhất. Chỉ là sau khi tỉnh lại mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh là gương mặt lãnh đạm quen thuộc ấy, cậu gần như lập tức tỉnh táo lại.
Ký ức tối qua như sóng thủy triều ập đến, sau khi nhớ lại từng chi tiết, cảm giác chán ghét khó nói và khát vọng lạ thường lại đan xen vào nhau ập đến cùng lúc.
Cậu chán ghét những việc mình cùng làm với đàn ông.
Nhưng cậu biết, mình cũng đang khao khát những việc mà người đàn ông đó làm.
Bắt đầu từ nụ hôn nghẹt thở của Tần Trạm, cậu cũng đang điên cuồng đón nhận nó, giống như sự chiếm đoạt mãnh liệt của đối phương, cậu cũng đang tiếp nhận.
Cậu sợ hãi dè chừng con người Tần Trạm, nhưng cậu biết mình không thể rời khỏi Tần Trạm, cho nên việc mà cậu sợ nhất là Tần Trạm sẽ rời bỏ cậu. Tâm lý càng ngày càng vặn vẹo, hoàn toàn biến cậu thành một con người khác.
Có điều sau buổi tối ngày hôm qua, cậu không phân biệt được thể xác và tinh thần, rốt cuộc cái nào cần Tần Trạm hơn.
Chỉ cần nhớ đến gương mặt không có biểu cảm gì vào tối qua của Tần Trạm, cùng với vài giọt mồ hôi rơi trên cơ bắp đường nét rõ ràng của mình, sau khi người con trai kia có được thỏa mãn, phát ra âm thanh kỳ lạ, Chu Liệu chán ghét muốn nôn, nhưng ngay sau đó lại dâng lên sự vui mừng kỳ lạ.
"Tỉnh rồi?"
Người trước mặt đột nhiên mở mắt, gương mặt ngàn năm không đổi.
Chu Liệu giật mình, lùi lại phía sau theo phản xạ tự nhiên, suýt nữa thì ngã khỏi giường, Tần Trạm lập tức vươn tay ra kéo cậu vào trong.
"Ừ...vừa tỉnh"
"Ừ"
Tần Trạm lạnh nhạt đáp lại, đối phương không nhắc đến chuyện hôm qua, cứ như chưa từng xảy ra vậy. Chu Liệu nhìn hắn đứng dậy mặc áo xong đi vào nhà vệ sinh, qua một lúc đã đi ra, trông như muốn ra ngoài.
"Hôm nay cũng phải đi học sao?" Chu Liệu hoảng loạn chống người dậy, cậu âm thầm đếm số ngày, đã qua tròn năm ngày rồi.
"Không phải" Tần Trạm lấy chiếc túi trên móc đính tường xuống: "Trưa nay muốn ăn gì?"
"...Tôi.." Chu Liệu hồi lâu vẫn không nói được gì, như không ngờ rằng mình cũng có quyền lựa chọn, những ngày trước kia, trong ký ức chỉ có bánh bao, màn thầu và cháo trắng, chỉ là cậu vẫn chưa dám biểu đạt: "Cậu làm gì thì tôi ăn đấy"
"Mì?"
Chu Liệu nhớ lại cái mùi vị bát mì đó, đây là lần đầu tiên cậu được chọn, thực sự không muốn ăn mì nữa, nhưng lời nói ra lại chẳng ăn khớp gì với suy nghĩ trong lòng.
"Được"
Đối phương nhìn cậu một cái, không nói gì, chỉ xoay người ra ngoài.
Lúc về, trên tay Tần Trạm xách một đống thức ăn, hắn đứng đó chuẩn bị nguyên liệu, qua một lúc đổ hết vào nồi. Chu Liệu chống nạng đi đến bên cạnh Tần Trạm, muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang làm gì mà tự dưng lại không đi nấu mì nữa.
"Đừng qua đây, dầu bị bắn ra ngoài" Tần Trạm không nhìn cậu, chỉ cầm nắp chảo lên ngăn lại dầu mỡ đang bắn lại.
"À, xin lỗi"
Chu Liệu lại nhảy từng bước về cái ổ dưới sàn, cậu nhìn dáng vẻ Tần Trạm mặc tạp dề, đeo găng tay, lúc sau nhìn đến chiếc giường bên cạnh, một bên giường vẫn còn vết tích lún xuống sau khi ngủ một đêm của mình.
Ngửi thấy hương thơm đồ ăn nhè nhẹ, chữ "nhà" đột nhiên nhảy ra trong đầu, dọa cậu một phen nghĩ rằng mình bị điên rồi.
Trong ký ức của cậu chưa từng có cảnh tượng này, nhưng cậu biết trong khao khát của mình thì có, chỉ là cậu không dám tin ngay khoảnh khắc này mình lại nghĩ đến từ ấy. Chu Liệu nắm lấy tay mình, cảm thấy đại não mình đúng là ngày càng lú lẫn.
Qua một lúc, Tần Trạm rút điện ra, bưng hai món một canh đến.
Tần Trạm xào hai món ăn thường ngày, nhưng trông có vẻ hơi thanh đạm. Bởi vì ở đây không có thiết bị hút khói, cho nên đối phương dùng bếp điện nhỏ, không được xào lửa mạnh nhiều khói dầu như mấy món ăn ở thành phố C, nhưng thế này Chu Liệu đã rất hài lòng rồi.
Từ sau ngày Đông Chí, có lẽ đây là bữa ăn ngon nhất.
"Thơm quá"
"Lâu lắm không nấu rồi" Tần Trạm để đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ.
Đợi Tần Trạm ngồi xuống, Chu Liệu mới động đũa, mặc dù khẩu vị thanh đạm, nhưng mà vị rất là ngon, hoặc là do rất lâu rồi mình không được ăn một món tử tế.
"Ngon lắm" Chu Liệu khen thật lòng.
Đối phương không nói gì, như chấp nhận lời biểu dương này. Hai người im lặng ăn cơm. Chu Liệu nhìn đồ ăn bày chật bàn, bên cạnh là lò điện nhỏ ấm áp đang sưởi ấm, giữa chừng Tần Trạm còn gắp cho cậu một miếng đồ ăn, cậu vội vàng nói cảm ơn, nâng mắt lên lén lút nhìn đối phương, biểu cảm Tần Trạm vẫn không thay đổi gì cúi đầu ăn cơm.
Càng ăn trái tim Chu Liệu càng dạt lên tận mây xanh, cậu thấy mình như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù, càng không nhìn thấu, lại càng thấy mãn nguyện.
Càng mãn nguyện, lại càng hoảng sợ.
Sợ hiện tại, sợ sự ỷ lại, sợ thế giới của riêng hai người mà mình khát vọng, sợ tình cảm ngày càng vặn vẹo.
Sợ rằng sau vực sâu tối tăm vô tận, đấng cứu thế sẽ mở khóa chiếc lồng này ra.
Một lát sau, Tần Trạm đột nhiên buông đũa đứng dậy.
Chu Liệu nhìn về phía hắn, thấy Tần Trạm đang cau mày lôi điện thoại đang rung trong túi quần ra, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
"Là Tần Trạm người thân của Lý Thụ Lan sao?"
"Vâng"
"Là thế này, bà em sáng nay nói muốn xuống lầu cho khuây khỏa, có nói chuyện với bà lão ở phòng bệnh bên cạnh một hồi, sau đó buổi trưa nói muốn đi vệ sinh rồi biến mất luôn" y tá sốt ruột đổ đầy mồ hôi: "Nghe bà lão nói chuyện cùng nói, thời gian cụ thể khoảng mười hai giờ hai mươi phút đi vệ sinh, y tá phụ trách kiểm tra phòng hôm nay đã đi tìm khắp nơi, nhưng không có tin tức"
Nghĩ đến cảm xúc của đối phương ngày hôm qua, Tần Trạm nhìn thời gian, sau đó siết chặt điện thoại: "Mất tích rồi?"
"Đúng, nếu quanh đây không có người thân nào tự ý đón đi thì hiện tại bà ấy đã chạy ra khỏi bệnh viện hoặc là..."
Đối phương còn chưa nói hết, hô hấp Tần Trạm đột nhiên ngưng trệ.
"Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu được thì, mời em đến bệnh viện một chuyến"
"Anh Trần, đang xem gì vậy?" người bên cạnh vô cùng nhàm chán gõ bút lên tài liệu ôn tập, quay đầu qua nhìn điện thoại của Trần Tiện.
"Vé máy bay"
"Vé máy bay? Anh muốn đi đâu?"
Trần Tiện khẽ híp mắt lại: "Thành phố Z"
"Anh muốn đi tìm anh Liệu à?"
Trần Tiện không trả lời luôn, đơn vé máy bay rất nhanh đã được chốt, cậu ta đổi ứng dụng, ngón tay dừng lại trên lịch sử trò chuyện tối qua.
Chu Liệu gửi đến một bức ảnh đang ngủ cùng với một cô gái, trong ảnh chỉ nhìn thấy mái tóc đen cùng bờ vai mảnh khảnh của con gái, vừa nhìn là biết hai bọn họ vừa làm gì. Lúc cậu ta gửi tin nhắn kia đi, đối phương không trả lời luôn mà phải tầm bốn mươi phút sau mới gửi đến tấm ảnh này.
Kèm theo đó là một tin nhắn.
"Mày lại lên cơ thần kinh gì? Đừng làm phiền ông đây"
Một câu trả lời rất là "Chu Liệu", không tìm ra được vấn đề gì. Mà chính vì không có vấn đề gì, mà mấy tháng rồi không chịu nghe cuộc gọi video mới càng thấy kỳ lạ.
Trần Tiện khóa màn hình điện thoại nói: "Nghỉ Đông qua đó xem sao"