Tiểu Thư Sinh Tiêu Dao

Chương 1.2: Thiếu Niên Anh Tuấn (2)


2 tuần


Một lão giả tóc hoa râm chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Lý Dịch dừng lại, mặt lão lộ vẻ chấn kinh nhìn hắn tự đánh mình, Lý Dịch cười ha ha, biểu hiện trên mặt có chút hoảng sợ.

- Tiểu tử Lý gia này…

- Chẳng lẽ đọc sách đến ngốc, nên bị điên luôn rồi?

Lý Dịch hiện tại không đếm xỉa tới lão đầu tử này, trên thực tế thì hắn vẫn còn đang trong trạng thái chấn kinh cực độ nên cũng không thấy được lão đầu, thử đánh mình mấy bạt tay cũng không thể tỉnh mộng, hai chân Lý Dịch rốt cục mềm nhũn ngồi phịch bên bờ sông.

Không lâu sau đó, Lý Dịch ngồi bên bờ sông, một tay nâng cằm, hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn mặt nước.

Giờ phút này, hắn rất giống một nhà triết học.

- Ta là ai?

- Ta từ đâu tới đây?

- Ta muốn đi đâu?

Từng vấn đề thâm ảo phức tạp bắt đầu hiện ra trong đầu hắn, trong lúc đó chợt suy nghĩ đến một vấn đề "Sinh tồn hay hủy diệt", Lý Dịch rốt cục tỉnh táo lại.

Đến từ Thế Kỷ 21, xem qua không ít những bộ phim cổ trang, hắn tỉnh táo lại suy nghĩ một hồi, trong nội tâm đã có suy đoán ngay cả mình cũng không tin được.

Bất quá, hắn cần phải chứng thực một chút.

Cúi đầu, lần nữa nhìn bóng trong nước một cái, thấy không phải gương mặt mà mình đã thấy suốt hai mươi năm qua, Lý Dịch thật có một loại cảm giác quái dị nói không nên lời.

- Phi, mặt trắng nhỏ!

Xem thường nhìn người trẻ tuổi trong nước một cái, sau đó hung hăng phun ra một ngụm nước miếng.

Lão giả sau lưng Lý Dịch thấy cảnh này, biểu hiện trên mặt càng thêm hoảng sợ.

Đời này sống mấy chục năm, lão giả còn lần đầu tiên gặp qua một người lúc cười ha ha, lúc tự đánh mình, mà còn tự nhổ nước miếng với cái bóng của mình trong nước nữa…

- Tiểu tử Lý gia này sẽ không phải điên thật chứ?

Lý Dịch đang định tìm người hỏi tình huống một chút, vừa quay đầu đã thấy một lão đầu tử râu tóc đều bạc trắng đứng trên đường nhỏ lưng sau hắn, lão đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Lý Dịch thấy thế trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng nhìn thấy người sống!

Trên mặt lộ ra một nụ cười tự cho là rất hòa thuận, chậm rãi đi đến bên người lão giả, hỏi.

- Đại gia, xin hỏi hiện tại là năm nào, nơi này là địa phương nào?

Lý Dịch vừa mở miệng, sắc mặt lão giả lần nữa biến đổi.

Xong xong, xem ra tiểu từ Lý gia đây thật bị điên rồi, ngay cả mình cũng không nhận ra, nói chuyện càng hồ ngôn loạn ngữ, lão giả hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

Lý Dịch thấy biểu hiện trên mặt lão giả còn tưởng rằng hắn không nghe mình nói, dù sao, những người già rất thường bị lãng tai, vừa muốn mở miệng, giống như nghĩ đến cái gì, sau khi suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi lần nữa.

- Xin hỏi... Lão nhân gia, bây giờ là năm nào tháng nào, nơi đây lại là chỗ nào?

Lần này, lão giả rốt cục nghe hiểu lời Lý Dịch nói.

Thở dài một hơi não nề, biểu hiện trên mặt lão giả vô cùng tiếc hận.

Thật nghĩ không ra, tiểu tử thông minh, bộ dáng cũng vô cùng anh tuấn này lại đọc sách đến ngu ngốc, ngay cả những điều này cũng quên…

Vốn cho rằng về sau hắn sẽ có tiền đồ, không chừng về sau còn có thể áo gấm về làng, Lý gia thôn cũng vinh quang theo, mình còn muốn gả cháu gái cho hắn, nhưng bây giờ aiii, ông trời ơi, đây là tạo nghiệt gì a!

Nhìn thấy hai tráng hán đang khiêng cuốc đi tới, lão giả vội vàng vẫy tay, la lớn.

- Đại Tráng, hai huynh đệ các ngươi mau chạy tới đây, tiểu tử Lý gia sợ rằng đã bị điên, đừng để hắn chạy loạn, mau đưa bắt hắn lại!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play