Tô Niệm Chi bước ra từ tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt. Đằng sau lưng, cô ngẩng đầu nhìn chân trời ráng đỏ rực. Ánh sáng từ hoàng hôn chiếu vào đáy mắt cô, thấm đẫm năm tháng trôi qua. Ký ức như cách chúng ta quá xa, nhưng nó vẫn khắc sâu vào xương tủy.
Tận thế ập tới, chính phủ của đa số các quốc gia khác đều sụp đổ. Chỉ có nơi mảnh đất họ đang sống là vẫn còn những người mặc quân phục màu xanh lá cây. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên; họ đang cố gắng cứu lấy người bình thường. Có lẽ đây chính là ký ức trong xương tủy của dân tộc này. Tô Niệm Chi thở dài, rồi đổi hướng đi về nhà.
Mấy ngày sau, Tô Niệm Chi cùng Lý Văn Hà và Vương Quế Phương tìm người hỗ trợ chuyển mộ cho ông nội và bà ngoại Tần Khiếu Vân. Xử lý xong xuôi mọi chuyện, dưới sự yêu cầu của Lý Văn Hà, Tô Niệm Chi bán biệt thự. Dù có nhiều kỷ niệm gắn bó với ngôi nhà này, nhưng đó đã là quá khứ. Hơn nữa, khi nghĩ đến người gia đình từng sống ở nơi này, mẹ cũng không còn cần nữa. Cuối cùng, Tô Niệm Chi bán ngôi nhà cho một đôi vợ chồng son. Sau khi xong việc, các cô bước lên xe lửa trở về ba thị hai thành phố.
Trải qua hơn hai tháng, Tô Niệm Chi cảm thấy có chút cảm khái. May mắn là hai nhóc con lớn nhanh như thổi; chưa đầy sáu tháng đã có thể ngồi dậy và đến tuổi tập nói. Tính cách của hai bé cũng rất khác nhau. Mỗi ngày, Tô Niệm Chi và những người xung quanh phải đóng vai trò hòa giải cho bọn chúng. Khoai sọ thì cực kỳ nghịch ngợm, thích nắm ngón chân của khoai dẻo mà ngậm, đôi khi còn đặc biệt thích gặm đầu khoai dẻo. Ngược lại, khoai dẻo thì trầm ổn hơn, nhưng khi tức giận cũng biết hất tay người ra. Khoai sọ thì vừa bị đụng tới là lập tức khóc lóc, hoàn toàn không giống bé trai. Có lần, Tô Niệm Chi còn cảm thấy hai đứa bé này sinh sai giới tính.
Xuống xe lửa, vốn Tô Niệm Chi định đi xe về cùng hai mẹ, không ngờ vừa ra khỏi trạm xe, cô đã nhìn thấy người đàn ông như hạt lạc giữa bầy gà đứng trong đám đông. Lưng thẳng tắp, mặc quân phục màu xanh, ánh mắt nóng bỏng giao nhau. Trái tim cô không nhịn được mà loạn hai nhịp. 
Lý Văn Hà vỗ vào eo cô, "Để mẹ ôm đứa nhỏ cho." Người đàn ông vượt qua đám đông, đi nhanh tới cạnh cô, bế cô lên như bế em bé. 
"Vợ ơi," giọng nói của anh lưu luyến, mang theo mấy phần triền miên. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc dễ chịu trên người anh. Tô Niệm Chi hít một hơi thật sâu, mũi cay cay. Cô hơi ngửa ra sau, tay sờ gò má anh, “Gầy quá.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play