Lần này cả nhà lại có thêm một chuyện quan trọng: để hai đứa nhỏ tự chọn tên. Vương Quế Phương và Lý Văn Hà chuẩn bị sẵn hai tấm đệm thật dày lót xuống giường rồi đặt hai đứa nhỏ lên đó. Tần Khiếu Vân viết tất cả những cái tên đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa lên giấy để chúng tự chọn.
Hai đứa bé mờ mịt nằm trên đệm giường. Anh trai nhìn tờ giấy trước mặt nhưng không có hứng thú, chỉ ê ê a a đưa tay về phía Tô Niệm Chi. Em gái cũng không có hứng thú mà chỉ híp mắt. Mấy người lớn bắt đầu thay phiên nhau biểu diễn: "Bé yêu, chọn một cái nào, chọn một cái nào." 
Dường như em gái cảm thấy phiền nên bèn đưa tay nhỏ, tiện đường nhặt một tờ, nắm chặt trong tay. Anh trai lại sống chết không thèm động, chỉ chép miệng. Tô Niệm Chi mỉm cười, ngồi xổm xuống, gấp một vài tờ giấy: "Cục cưng, chọn một cái nhé." Anh trai nghiêng đầu, tay nhỏ tùy tiện vung lên một tờ giấy, rồi gấp rơi xuống. “Thôi được rồi, cứ coi như đây là sự lựa chọn của cậu bé vậy.”
Tần Khiếu Vân mở hai cái tên mà hai đứa nhỏ chọn ra. Mảnh giấy mà anh trai làm rơi xuống có tên là "Tần Ôn Tuân," còn em gái chọn tên là "Tần Hâm." Nếu hai đứa đã tự chọn, vậy thì chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cả hai. Tuy nhiên, hai cái tên nghe ra hơi không giống anh em sinh đôi chút nào. Vì vậy, Tô Niệm Chi đặt biệt danh cho hai đứa nhỏ: anh trai gọi là "Khoai Sọ" và em gái gọi là "Khoai Dẻo." 
"Ui cha, bé Khoai Sọ của chúng ta, còn cả bé Khoai Dẻo của chúng ta nữa," cả nhà đều tan chảy trước sự đáng yêu của hai đứa nhỏ. Bà nội phân của em trai thối quá a. Trong không khí truyền đến mùi vị, Tần Khiếu Vân mở tả của Khoai Sọ ra. "Quá con đúng là ỉa ra không ít, không được nhúc nhích để ba rửa cho con." 
Tần Khiếu Vân duỗi tay chuẩn bị rửa mông cho Khoai Sọ thì bỗng nhiên một dòng nước ấm áp bắn vào người anh khiến anh ngây ngốc. "Ha!" Lý Văn Hà không nhịn được cười. Mặt Tần Khiếu Vân đen kịt. “Thằng nhóc thối này lại dám tè thẳng lên người mình. Bé yêu còn dám bắt nạt ba à.”
Lý Văn Hà đặt tả lót mới lên rồi đưa đứa bé cho Tô Niệm Chi. "Â, ha, con xem ba thằng bé kìa, con trai mình mà còn ghét bỏ, đây là nước tiểu của trẻ con đấy." Tô Niệm Chi buồn cười, nghĩ đến phó tiểu đoàn trưởng Tần vẫn luôn là người nói một là một, nói hai là hai. Ai dè anh cũng có lúc bị cục cưng bắt nạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play