Bà ngẩng đầu lên nhìn Tô Niệm Chi như muốn nhận được câu trả lời từ cô bé.
“À, con nói xem Mao Mao có trở về không?”
Tô Niệm Chi lắc đầu. Cô không thể ngay lập tức dập tắt hy vọng của Vương Quế Phương bởi vì rất có khả năng Mao Mao thực sự sẽ bị đưa đi. Nhưng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Vương Quế Phương, bà dường như già đi mấy tuổi trong thoáng chốc. Cô không nở.
“Mẹ con chỉ nghi ngờ thôi, chưa có xác nhận đâu. Mẹ đừng lo lắng. Khi mẹ nhặt được Mao Mao có tính vật gì không?”
Vương Quế Phương mím môi, ngồi trên ghế lau nước mắt.
“Có tính vật gì đâu. Lúc đó là ngày tuyết rơi, chúng ta đang trên đường đến nhà bà ngoại. Con nếu không nghe thấy tiếng kêu như mèo của nó thì đứa trẻ này có lẽ đã chết cống rồi.”
Nhớ lại cảnh đó, lòng Vương Quế Phương đầy giận dữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play