Dương Tĩnh để người ta chờ ở bên ngoài một lát sau khi chuẩn bị cùng chị dâu xong mới ra ngoài. Đổng Lương Bình vốn nghĩ việc người phụ nữ đồng ý cùng ăn cơm ít nhất sẽ cho anh ấy thấy được manh mối nào đó, không ngờ suốt bữa ăn người phụ nữ kia luôn cúi đầu không nói lời nào. Một chút không chú ý cũng có thể bị bỏ qua.
“Chị dâu, chị ăn cái này đi.”
Người phụ nữ cẩn thận động đũa như thể Đổng Lương Bình ở phía đối diện là thủy quái dữ tợn. Suốt bữa ăn, cô chỉ nói vài câu “ừ”, “tốt”, “vâng” – chỉ mấy chữ đó, đối phương chẳng nói thêm từ nào. Hai người thậm chí còn không chạm mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Đổng Lương Bình có chút buồn bực, liệu có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không.
Sau khi ăn xong và đưa họ về nhà xong, vì Dương Tĩnh không còn ở một mình nên anh ấy bị chặn ngoài cửa.
“Bây giờ có chị dâu tôi ở đây, anh ở lại không tiện. Anh về đi, lái xe cẩn thận.”
Nhìn cánh cửa đóng lại không chút thương tiếc, Đổng Lương Bình cảm thấy lòng lạnh ngắt. Trước đây còn có cơ hội vào uống chén trà, giờ thì cửa cũng không vào được. Gió bắt vi vu, anh ấy thở dài, trở lại xe không biết nghĩ gì. Lái xe quay về, lúc này trên đường đến doanh trại đã không còn ai. Con đường tối tăm, nhưng những người lính không sợ những điều này; những tháng năm đen tối trên núi còn khủng khiếp hơn thế này.
Xe di chuyển ổn định trên con đường núi. Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Đổng Lương Bình đạp mạnh phanh xuống tận sàn, lốc xe ma sát với mặt đường tạo ra tia lửa dài. Một cái bóng đen đổ xuống trước đầu xe. Vì phanh quá mạnh, Đổng Lương Bình đập mạnh vào vô lăng, đau đớn tỏa khắp cơ thể nhưng anh ấy vẫn cố gắng mở cửa xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT