- Sắp Tết rồi, bà ngoại con nhớ con, mẹ định dẫn con qua thăm bà.
Con thay bộ quần áo đẹp vào, Yến Từ để mẹ đưa đi.
Tống Hàn Mai đã quyết định ngăn cản việc hôn sự giữa Ứng Tư Tư và Tần Yến Từ.
Bà ta chưa kịp để Tần Yến Từ nói gì đã nở nụ cười giả tạo, sắp xếp cho Ứng Tư Tư đâu ra đó.
Vừa ra khỏi cửa, bà lại thổ lộ với Tần Yến Từ:
- Tư Tư là con gái của chồng dì với một người phụ nữ ở quê khi ông ấy đi công tác ở nông thôn.
Từ nhỏ chưa được học hành, cây đòn gánh đổ xuống còn không biết là số một, cũng không hiểu quy củ ở thành phố.
- Không giống như Ngọc Vi, tốt nghiệp trung học, công việc ổn định.
Hôn sự với nhà cậu, ban đầu là định với Ngọc Vi, nhưng Ngọc Vi khăng khăng nói rằng Tư Tư là chị đã chịu khổ ở quê, có đối tượng tốt nên để cho chị trước.
Cậu nghĩ sao về chuyện này?
Tần Yến Từ trực tiếp châm biếm:
- Con gái nhà dì không lấy được chồng sao? Để tôi chọn, nếu vậy, Tư Tư làm lớn, còn đứa con gái độc ác của dì làm bé.
Nụ cười của Tống Hàn Mai dần biến mất, cơn giận dữ lập tức bùng lên:
- Cậu…
Chưa kịp nói hết câu.
Một giọng nói cắt ngang.
- Mẹ của Ngọc Vi, cậu thanh niên này là ai vậy?
Một người hàng xóm nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.
- Bà ơi, chào bà, cháu là đối tượng đính hôn của tư Tư, Tần Yến Từ, có việc bận, xin phép đi trước, bà cứ tự nhiên.
Tần Yến Từ thẳng thừng rời đi.
Hàng xóm xuýt xoa:
- Mẹ của Ngọc Vi, không ngờ bà hào phóng thế, một người vừa đẹp vừa lịch sự như vậy không để cho con gái mình mà lại để cho người ngoài, bà đúng là Bồ Tát sống.
Tống Hàn Mai ôm ngực, tức đến không thở nổi, về nhà trút giận lên Ứng Tư Tư:
- Bảo mày giặt quần áo, mày chỉ giặt áo mà không giặt quần.
Chén bát trong bếp ai dọn? Chuyện nhỏ cũng không làm được, chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông, mới gặp lần đầu đã ngồi sát nhau, như con bọ xít bò trên cửa giả vờ làm đinh, không biết bản thân có xứng hay không…
Ứng Tư Tư là con ruột của một người đàn bà tồi tệ, Tống Hàn Mai bà ta đồng ý cho cô vào nhà, đã là một ân huệ lớn rồi.
Sao có thể cướp chồng của con gái bà ta?
Bà ta nhất quyết cho cho phép đứa con của hồ ly tinh được gả tốt hơn con gái mình.
Mắt bà ta lóe lên một tia sáng, giọng lạnh lùng:
- Mang quà theo, đi với tao đến nhà bà ngoại.
Ứng Tư Tư ủy khuất, mắt đỏ hoe.
Từ khi vào nhà này, cô chưa tứng có một giây phút thảnh thơi, người phụ nữ này vẫn luôn không hài lòng với cô.
Cô thực sự muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến cảnh sống nhờ người khác, đành nuốt nước mắt vào trong, giọng nghẹn ngào đáp:
- Vâng.
Tống Hàn Mai nhìn cô một cái chán ghét, yếu đuối, nhỏ nhen.
Không hiểu sao cậu con trai nhà họ Tần lại có con mắt như vậy.
Còn dám để con gái bà ta làm bé, bà ta sẽ khiến hắn chưa cưới đã bị cắm sừng, xem lúc đó hắn có còn muốn Ứng Tư Tư nữa không.
Ứng Tư Tư theo Tống Hàn Mai đến nhà bà ngoại, từ xa đã nghe thấy tiếng Lý Ngọc Vi nũng nịu:
- Bà ngoại, năm nay con muốn ở lại đón Tết với bà~
- Đã lớn thế này rồi còn bám bà.
- Ứng Tư Tư vừa bước vào cửa đã thấy Lý Ngọc Vi ôm tay bà ngoại Tống lắc lư, trong lòng không khỏi ghen tị.
- Ngọc Vi, sao con lại đến đây?
Tống Hàn Mai ngạc nhiên nói.
- Coi mẹ nói kìa, Ngọc Vi không thể đến đây sao?
Bà ngoại Tống mặt xụ xuống
Tống Hàn Mai sợ hãi vội phủ nhận:
- Con sợ nó lắm lời quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.
Bà ngoại Tống bĩu môi, nhìn từ đầu đến chân Ứng Tư Tư:
- Đứa này không phải là Tư Tư sao?
Ứng Tư Tư không thích ánh mắt của bà ngoại Tống, như thể cô là một món hàng chờ được định giá để bán.
- Đúng vậy, Tư Tư, chào bà ngoại đi.
Tống Hàn Mai nói.