*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Tần Yến Từ đứng nguyên tại chỗ một lát, xách túi đem theo, bước vào phòng ngủ của cô.

Chăn hơi lộn xộn, trên bàn có vải đang cắt dở.

Hắn thuận tay dọn dẹp lại chăn gối, rồi ngồi xuống.

Đợi Ứng Tư Tư trở lại, hắn lại đứng lên, ngồi vào ghế trước bàn học, tránh để mẹ kế độc ác đột ngột trở về nhìn thấy hai người ngồi gần nhau rồi đồn thổi khắp nơi.

Ứng Tư Tư vừa nhìn thấy đã nhận ra chăn được gấp lại, khóe miệng cong lên, hắn còn biết làm việc nhà nữa.

- A Từ, hôm nay anh không ôn bài à?

- Anh mang sách đến đây.

Tần Yến Từ mở túi:

- Quần áo chuẩn bị cho em, thử xem.

Ứng Tư Tư miệng cười, lòng cũng vui, đưa tay ướm thử.

Hiện tại đang thịnh hành áo khoác len đỏ, kiểu dáng áo bông trắng trung tính.

Hai cái quần dài, một ống rộng, một ống thẳng, đều là màu đen.

Còn có hai bộ áo bên trong.

Và ba bộ quần áo lót màu nhạt.

Những thứ này nhìn qua đều không rẻ, hắn lại chuẩn bị cho cô một lần nhiều như vậy.

- Áo khoác em đang làm mà, anh phải tốn bao nhiêu tiền đây?

Ánh mắt Tần Yến Từ lấp lánh:

- Không nhiều.

Nhờ có cô hôm qua chăm sóc.

Nhà mới bên kia không có chăn đệm, ở không quen, vợ đi rồi, hắn cũng về nhà.

Vừa lúc tới bữa.

Hắn ăn nhiều, chỉ chọn những món chay dễ tiêu hóa, chị dâu hỏi hắn, tại sao không ăn thịt, có phải không hợp khẩu vị không.

Ý định ban đầu là muốn lấy lòng.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt chị dâu, hắn lại nghĩ đến câu nói của cô ta, một nhà ở đông vui, có thể chăm sóc lẫn nhau.

Hắn một mình ở nông trường mười năm.

Cô ta sao không nói chăm sóc lẫn nhau?

Hắn chịu đủ mọi khổ cực.

Cô ta bắt đầu nói chăm sóc lẫn nhau rồi.

Hắn thẳng thừng đáp lại:

- Ở nông trường ăn chay nhiều, ăn thịt bị tiêu chảy.

Cha mẹ thấy có lỗi với hắn, nghe vậy liền không vui.

Ăn xong cơm, chủ động tìm hắn tâm sự.

Để bù đắp cho hắn, dúi tiền vào tay hắn, hắn không khách khí, nhận để mua đồ cho vợ.

- …

Ứng Tư Tư dọn dẹp bàn học cho Tần Yến Từ ôn bài, còn cô thì ra phòng khách may áo.

Lý Ngọc Vi việc ở cơ quan ít, về sớm, vào nhà cười không ngừng:

- Ha ha… mặt chị sưng như đầu heo.

- Em không sưng cũng như đầu heo.

Lý Ngọc Vi dựng hết lông tóc, quay đầu thấy Tần Yến Từ đứng ở cửa phòng Ứng Tư Tư:

- Anh… anh sao lại ở nhà tôi? Đây không phải là nơi anh hoành hành, chị, anh ta đánh chị, chị đừng chịu đựng…

Ứng Tư Tư quát:

- Cô điên đủ chưa? Tôi đã nói là bị ngã mà.

Một ngày không chia rẽ, có chết không?

- A Từ, cô ta có bệnh, anh đừng để ý.

Ứng Tư Tư cầm quần áo về phòng làm, rồi đóng cửa lại.

Lý Ngọc Vi bĩu môi, dựa vào nghe trộm.

Chỉ nghe Tần Yến Từ nói:

- Em không nghỉ ngơi chút à?

- Nghỉ ngơi.

Ứng Tư Tư miệng nói, tay lại với lấy quyển sách anh tặng.

Chỉ vào phong cách Georgia, cửa sổ kiểu Pháp không có trong từ điển, hỏi hắn:

- Đây là gì?

Nói vài câu không rõ, ngày mai có cơ hội anh đưa em đến nhà danh nhân tìm hiểu.

Ứng Tư Tư giọng ngọt ngào đáp:

- Được.

Cô cầm từ điển:

- Hôm qua em xem cái này, từ đồng nghĩa và trái nghĩa, em thấy rất thú vị, đối phó và ứng phó, cung kính và tôn kính, lại là cùng một nghĩa.

Tần Yến Từ không thấy điểm thú vị, nhưng muốn trêu cô:

- Một đêm học nhiều vậy, để anh kiểm tra, từ đồng nghĩa với yên tĩnh là gì?

Ứng Tư Tư nghiêm túc nghĩ một lúc:

- Suỵt~

Tần Yến Từ nhịn cười:

- Đúng, nũng nịu thì sao?

Ứng Tư Tư suy nghĩ sâu xa:

- Ừm~~? Phải không?

Nghe sao kỳ vậy? Có phải hắn cố ý trêu cô không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play