Mỗi câu nói của Tống Hàn Mai đều khiến Ứng Tư Tư cảm thấy cay cay ở mũi, cổ họng không khỏi nghẹn ngào.
Thì ra là vậy.
Không phải Tống Hàn Mai ác ý, mà là cha cô ngầm cho phép bà ta bắt nạt cô.
Cô buồn bã nói:
- Một lát nữa tôi sẽ làm.
Ai bảo cô đang sống nhờ nhà người ta chứ.
Tống Hàn Mai hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường:
- Đừng chỉ nói mà không làm, sáng nay làm xong bánh bao, buổi trưa giặt quần áo, chiều thì chiên bánh bao.
Làm ít đi một chút, ngày mai chuyển sang Tần gia, khi họ hỏi đến, tao sẽ nói do mày kiên quyết muốn đi, xem ai mất mặt.
Bà ta đi rồi.
Ứng Tư Tư nắm chặt tay, cô đã đồng ý làm việc rồi, tại sao còn dùng danh tiếng mà cô coi trọng để uy hiếp cô?
Thật quá đáng.
Cô có thể đối mặt với Tần Yến Từ bị Lý Ngọc Vi làm cho quái dị bằng thái độ bất cần.
Tại sao lại không thể giải quyết Tống Hàn Mai, người liên tục khiêu khích cô?
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định sử dụng Tần Yến Từ để dạy cho Tống Hàn Mai một bài học sâu sắc.
Sau khi lập kế hoạch xong, cô đứng dậy, kéo quần lên, mắt cá chân vẫn còn sưng đỏ, nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều.
Cô lấy thuốc mỡ ra bôi lại, chuẩn bị xong rồi vào bếp.
Trong tủ đựng chén bát không chỉ có một miếng thịt ba chỉ lớn, mà còn có hai con cá lớn và một con gà.
Cô băm thịt ba chỉ thành nhân bánh.
Tiện thể làm sạch cá, cắt thành từng khúc.
Gắp ra hai khúc ngon nhất, còn lại ướp muối.
Lúc này bột cũng đã nở.
Cô bắt đầu nhào bột, hấp bánh bao nhân thịt.
Bận rộn đến chiều mới được ăn sáng.
Ăn no xong, Ứng Tư Tư mang theo hai lồng bánh bao nhân thịt và hai khúc cá, đựng dầu và gia vị trong lọ thủy tinh, đi xe đến khu nhà tập thể.
Tần Yến Từ đang ở nhà ôn bài, thấy cô thì vui mừng:
- Vợ yêu.
Hắn tiến lên nắm tay cô:
- Tay em lạnh quá, có lạnh không?
- Bây giờ thì ấm rồi.
Ứng Tư Tư rút tay về và xoa xoa, lấy bánh bao nhân thịt bọc trong chiếc chăn nhỏ ra:
- Anh ăn gì chưa? Bánh bao này vẫn còn ấm.
- Em mang nhiều bánh bao quá.
Mắt Tần Yến Từ sáng rực lên, vợ hắn lúc nào cũng nghĩ đến hắn, thật tốt.
Hắn cầm lấy chiếc bánh bao vẫn còn ấm, cắn một miếng, nước và hương thịt từ từ tràn ra, khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn vài phần.
- Ngon lắm, ngon hơn cả bánh bao ở tiệm.
- Để em nấu thêm hai khúc cá cho anh.
Cô lấy nồi đang đun nước trên bếp xuống.
Tần Yến Từ:
- Ăn bánh bao là đủ rồi.
Không được, anh đọc sách cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.
Tần Yến Từ theo vào, thấy trong tay cô cầm một lọ đen thui:
- Đừng nói là gia vị đấy nhé.
- Đúng rồi.
Tần Yến Từ cười to:
- Em đúng là lắm trò, có cần anh giúp gì không?
- Không cần.
Ứng Tư Tư đẩy hắn ra khỏi bếp.
Tần Yến Từ đột nhiên phát hiện chân cô không còn linh hoạt như hôm qua:
- Vợ, chân em sao vậy?
- Em bị trật mắt cá chân, đã bôi thuốc rồi, không sao đâu.
- Để anh xem.
Tần Yến Từ kéo cô ra khỏi bếp, đặt cô ngồi lên ghế, kéo ống quần lên, một đoạn mắt cá chân hơi sưng đỏ hiện ra trước mắt, ngay lập tức khiến hắn thấy đau lòng:
- Sưng thế này mà em còn làm bánh bao cho anh, còn đi xa như vậy.
Muốn đau chết ai đây?
- Làm bánh bao không cần đi lại, em đi xe đến mà.
Tần Yến Từ:
- Tối nay không được đi nữa.
Ứng Tư Tư chờ đợi đúng câu này:
- Đồ dùng vệ sinh cá nhân của em đều ở nhà.
- Mua mới.
- Sách anh tặng em, cũng ở nhà.
Tần Yến Từ quyết định đi một chuyến:
- Anh đi lấy.
Ứng Tư Tư chỉ vào bếp:
- Cá sắp chín rồi, đặc biệt làm cho anh đấy.
Tần Yến Từ làm sao còn có thể ăn được, nghĩ đến cô đặc biệt làm cho hắn, không thể lãng phí tâm ý của cô.
Hắn ăn hết cá cùng hai chiếc bánh bao lớn rồi mới đi, vừa bước vào sân Lý gia.
Liền nghe thấy tiếng nói của Tống Hàn Mai.