*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Lúc này, Ứng Tư Tư bước vào sân, vỗ hết tuyết trên người.

Cô đóng cửa và nhanh chóng đi vào nhà.

Lạnh quá.

Xem tình hình này, ngày mai không thể bày hàng được rồi

- Con lại đi đâu nữa đấy?

Lý Quân Lộc hỏi với khuôn mặt lạnh lùng.

Ứng Tư Tư bình tĩnh đáp:

- A Từ dẫn con đi xem căn nhà mới mà bố mẹ chồng chuẩn bị cho chúng con, con ngồi đó một lúc.

Lý Ngọc Vi ngạc nhiên kêu lên:

- Gì? Nhà mới á?

Sao có thể chứ?

Ngày xưa cô ta còn không có được như vậy.

ống Hàn Mai vội vàng hỏi:

- Nhà mới trông thế nào?

- Được đơn vị của cha chồng chia cho, hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong trang trí khá tốt.

Tống Hàn Mai ghen tị đến mức ngực đau thắt.

Hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có hai vợ chồng sống.

Bà ta không dám tưởng tượng con gái mình mà gả vào đó sẽ sống sung sướng đến mức nào.

Thật đáng giận là con gái lại cố chấp, mắt còn mù.

Lại thích thằng hèn Phùng Nhị Lưu.

Nói gì cũng không nghe.

Còn bỏ nhà ra đi, làm bà ta phải đi tìm khắp nơi.

Bà ta khó chịu đến mức phải đặt tay lên ngực để cảm thấy dễ chịu hơn.

Lý Quân Lộc mặt mày từ âm u chuyển sang vui vẻ:

- Cha chồng con cho con ở căn nhà đơn vị chia, chứng tỏ họ rất coi trọng con.

Khi gả vào, con phải thường xuyên nhắc đến những điều tốt của ba đấy.

Ứng Tư Tư cười gượng:

- Vâng.

Tốt ở chỗ nào chứ.

Lừa cô đến Bắc Kinh gả cho người ta.

Ba tháng nay chỉ cho cô một tấm phiếu vải.

Cùng là con gái, Lý Ngọc Vi mỗi tháng đều được ông cho năm đồng tiền tiêu vặt.

Lý Ngọc Vi còn có công việc.

Cô thì sao.

Như một người hầu hạ, phục vụ cả nhà ba người họ.

Họ có đồ ăn ngon thức uống tốt, đều giấu đi hết.

Nấu canh xương hầm thịt, hai mẹ con nhất định phải có một người canh chừng cô.

Sợ cô ăn trộm.

Còn không bằng Tần gia.

Ít nhất Tần gia cho cô ăn thịt no đủ.

- Thế mới phải.

Lý Quân Lộc hài lòng, thái độ với Ứng Tư Tư tốt hơn:

- Muộn rồi, đi nghỉ sớm đi.

Tống Hàn Mai nói:

- Ngày mai dì có việc ở đơn vị, không rảnh, con dậy sớm hấp bánh bao, chiên thịt viên nhé.

- Tôi biết rồi.

Ứng Tư Tư trở về phòng, cất kỹ số tiền lẻ kiếm được.

Cởi áo khoác, cuốn sách mà Tần Yến Từ tặng rơi ra.

Phong cách Georgia, cửa sổ kiểu Pháp.

Trong từ điển chắc có giải nghĩa nhỉ?

Cô vào phòng sách tìm từ điển.

Bên tai vang lên giọng nói chân thành của Lý Ngọc Vi:

- Chị, trước đây em sai rồi, giờ em xin lỗi chị, đây là tài liệu học tập của em năm ngoái, Tần Yến Từ không phải đang ôn thi đại học sao? Mười năm rồi anh ấy không tiếp xúc với sách vở, mấy thứ này có thể giúp được anh ấy.

Ứng Tư Tư sinh nghi.

Chồn chúc tết gà, có lòng tốt sao?

Hơn nữa, Tần Yến Từ đã tốt nghiệp trung học từ khi mười lăm tuổi, thông minh tài năng, cần tài liệu học tập thì không tự biết chọn sao?

Cô ta một người chưa học hết mấy quyển sách, lo cái gì chứ?

Nhận sách rồi, Tần Yến Từ không dùng đến, cô không phải vô duyên vô cớ nợ Lý Ngọc Vi một ân tình sao?

- Anh ấy có sách rồi.

Lý Ngọc Vi nhét sách vào lòng cô:

- Cầm lấy đi, đơn vị bố phát phiếu tắm, để em đưa chị hai tấm, đi tắm cùng nhé? Em giúp chị kỳ lưng.

Ứng Tư Tư nhận phiếu tắm, trả lại sách:

- Đã nói là không cần, tắm thì được, chị cũng kỳ lưng cho em.

Nhà tắm cũng không bất tiện, cô cũng lâu rồi chưa tắm kỹ, có phiếu tắm là hợp ý cô rồi.

Cô về phòng thu dọn đồ rồi thay quần áo.

Khi ra, Lý Ngọc Vi đã chờ sẵn.

Bên ngoài tuyết đã dày một lớp.

Dẫm lên phát ra tiếng kêu "bang bang".

Lý Ngọc Vi chủ động nói chuyện:

- Chị, em khuyên chị một câu, chị và anh rể dù đã có giấy kết hôn, nhưng chưa tổ chức lễ cưới, dân gian vẫn không công nhận đâu, chị cứ chạy đến nhà anh ấy suốt, hàng xóm láng giềng biết, không biết sẽ bàn tán thế nào về chị đâu.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play