Edit + beta: Khuynh
―――――
Phó bản không ngừng sụp đổ theo trò chơi, cùng cả cơ thể của Kỷ Hành Phong và Hạch.
Hai thanh trường đao lần lượt giao phong, mỗi một lần đều để lại từng vết nứt thật sâu trên người bọn họ.
Cát đen bắn tung tóe ra từ những vết nứt đó, da thịt bong tróc theo động tác vật lộn của bọn họ ngày càng nhiều. Mà khi cát đen và những mảnh da thịt đó vừa rơi khỏi cơ thể của họ lại như biến thành axit, bắt đầu phản phệ ăn mòn bọn họ.
Sâu đến mức có thể thấy cả xương cốt trắng phếu, nhưng bọn họ lại như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, hai đạo tàn ảnh vẫn không ngừng giao tranh chém giết.
"Cần gì phải chống cự đến vậy chứ ––"
"Cứ giống như ba của cậu ấy, cùng dung hợp với tôi, rồi chúng ta cùng nhau làm bá chủ thế giới này, không tốt à?"
Giọng điệu châm chích đâm thẳng vào tai Kỷ Hành Phong, Kỷ Hành Phong lại chẳng thở dốc hơi nào, lập tức khua đao đánh tới.
"Thế này có ích lợi gì với chúng ta đâu." Giọng nói kia vẫn tiếp tục, cùng lúc đó, Hạch cũng không hề có ý định thu tay, mà còn dồn sức phá vỡ công kích của Kỷ Hành Phong.
"Cứ tiếp tục như vầy thì có ý nghĩa gì chứ?"
Kỷ Hành Phong cũng không cho hắn bất cứ cơ hội phản công nào, anh nghiêng người tránh cú đánh chính diện của hắn, trường đao trong tay hoành ngang, lần nữa chém về hướng hắn.
"Cậu sắp trụ hết nổi rồi."
Lại một trân giao tranh kịch liệt qua đi, Kỷ Hành Phong đổi sang tay trái cầm đao, Hạch cũng không nói bừa, cơ thể anh quả thật đang dần không chống đỡ được nữa, tay phải của anh đã sa hóa* đến mức không thế tiếp tục cầm trường đao.
*Sa hóa: hóa thành cát.
Nhưng anh biết, tình huống hiện giờ của đối phương tuyệt đối cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ở những nơi anh không nhìn tới, cơ thể của Hạch chắc chắn cũng đã hóa thành cát đen.
Dùng đao bằng tay cũng không hề trở ngại thế tiến công của anh, trường đao xé thẳng một đường vào vai phải đối phương, Hạch muốn lui về sau nhưng vẫn chậm một bước, cát đen trên người hắn lập tức bung trào, ăn mòn một mảng tường lớn.
"Mày vẫn nên quan tâm bản thân mày trước đi." Kỷ Hành Phong động môi, âm giọng trầm khàn không mang theo chút độ ấm nào.
Mà Hạch lại như bị chọc giận, chủ động chém loạn về phía Kỷ Hành Phong ––
Tống Viêm không thấy rõ tình huống phía trên, mà tình huống ở chỗ cậu cũng không được lạc quan lắm. Tuy cậu có thể tạm thời khắc chế biển cát không ngừng dâng lên, nhưng lại vì liên tục lặp lại động tác kịch liệt mà kiệt sức, cơn đau trong bụng cũng dần khiến cậu khó mà xem nhẹ.
Mới đầu, Tống Viêm vẫn còn có thể nắm đao bằng hai tay, nhưng sau một cơn đau mạnh hơn, cậu không thể không dựa lên tường, một tay ấn bụng, một tay tiếp tục đánh chém lớp cát đen quỷ quái đó.
Chiếu nghỉ chỗ khung cửa sổ kia cuối cùng cũng bị cát đen bao phủ hoàn toàn, tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất.
Mà đúng lúc này, trong bóng đêm dưới cầu thang đột nhiên truyền đến một tiếng gào vang tựa như một con hung thú vừa tức giận rống lớn. Ngay sau đó, hành lang lại bắt đầu rung lắc động trời.
Còn chấn động hơn, điên cuồng hơn cả mấy lần trước đó.
Tống Viêm không chống đỡ được nữa, dù cậu đã cắm sâu thanh katana của mình lên mặt tường bên cạnh, nhưng vẫn không thể ngăn bản thân mình nặng nề ngã ngồi trên nền đất vì trận rung động này.
Cùng giây phút đó, cảm giác choáng váng mất trọng tâm chợt ập đến, cái cầu thang cố gắng tồn trụ cuối cùng trong phó bản đang sụp đổ này, rốt cuộc cũng bị cát đen nuốt trọn mà quay cuồng rơi đổ xuống dưới.
Cơn đau trong bụng và cảm giác mất trọng lực làm Tống Viêm hoàn toàn vô pháp khống chế cơ thể mình, chỉ có thể lăn xuống theo cầu thang. Ngay lúc cậu cho rằng mình sắp đập vào tường, thì cơ thể bỗng nhiên được ôm lấy.
Là Kỷ Hành Phong.
Cơ thể của anh đã bị Hạch và cát đen đánh cho gần như hỏng mất, nhưng cánh tay đang ôm Tống Viêm lúc này vẫn cứ mạnh mẽ vững vàng như cũ.
Tiếng gió gào thét, không khí ép chặt, mọi thứ khiến Tống Viêm khó khăn hít thở, nhưng cậu vẫn tuân theo bản năng, gắt gao ôm chặt Kỷ Hành Phong.
Nhưng vào lúc này, cậu phát hiện Hạch đột nhiên xuất hiện sau lưng Kỷ Hành Phong.
Mặt hắn đã vỡ vụn một nửa, tay trái còn đang nắm chặt trường đao đỏ sậm, hắn kéo khóe miệng nở một nụ cười thật tươi trong mắt Tống Viêm.
Tống Viêm muốn hét lên, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh nào, mắt thấy lưỡi đao kia sắp chém đến cổ Kỷ Hành Phong. Nào ngờ Kỷ Hành Phong như đã sớm có chuẩn bị, một tay che chở Tống Viêm, một tay lưu loát xuất đao, sau khi cúi tránh công kích của Hạch thì tiếp tục đâm về phía hắn.
Hạch tấn công không thành, muốn dựa theo kế hoạch lách sang bên khác, ai ngờ Tống Viêm đột nhiên duỗi tay, gắt gao chế trụ bả vai đang bị thương của hắn.
Cả người Hạch lập tức đình trệ, hắn định xoay người tránh thoát, nhưng Kỷ Hành Phong đã bắt được thời cơ này, dùng hết toàn lực, xoay người đâm mạnh trường đao vào ngực Hạch.
Hết thảy những chuyện này gần như chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, Tống Viêm thậm chí còn chưa kịp thấy rõ biểu tình của Hạch, thì cơ thể của hắn đã phân tán thành từng mảnh, nháy mắt liền hoàn toàn biến thành cát đen.
Nhưng không để bọn họ kịp hít lấy một hơi, cát đen kia tựa như có ý thức, lập tức tụ thành một lớp cực kỳ khổng lồ, quét đến chỗ Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong huơ đao đón đỡ, nhưng lại không hề có tác dụng, lớp cát đen kia nháy mắt liền hòa tan trường đao của anh, mang theo sức mạnh khó lòng giải thích, vọt vào ngực anh.
Mà Tống Viêm cũng bị sức mạnh này ảnh hưởng, cậu muốn nắm chặt tay Kỷ Hành Phong, nhưng lại bị đối phương đẩy ra.
Bọn họ cứ như vậy mà bị cát đen cuốn vào vực sâu vô tận trong không gian thang bộ đã sớm sụp đổ tan tành.
Tống Viêm không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cuối cùng, cậu mới nặng nề rơi xuống đất.
Đau –– đây là cảm giác duy nhất của Tống Viêm.
Xương cốt của cậu như bị ngã nát, mỗi một chút cử động đều là đau đớn thấu tim.
Nhưng cơn đau lớn hơn lại đến từ cái bụng nhô cao của cậu. Tống Viêm biết, mình sắp sinh rồi.
Nhưng hiện giờ cậu lại không có thời gian lo lắng những chuyện này, cậu cố gắng nắm thanh katana rơi bên người, chịu đựng đau nhức mà đẩy cơ thể mình lên, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Hành Phong.
Cậu cũng không biết đây là nơi nào, không có cát đen, không có cầu thang bộ, xung quanh là mớ hỗn độn không bị hòa tan, thứ chân thật duy nhất là mặt đất dưới chân.
Cũng may, cậu rất nhanh liền phát hiện, Kỷ Hành Phong đang ở cách cậu không xa.
"Kỷ... Hành Phong..." Tống Viêm mở miệng gọi, chợt phát hiện cổ họng của mình cũng đau như vừa bị chà giấy nhám, nhưng cậu vẫn cố gắng hét to vài tiếng.
Mà Kỷ Hành Phong lại không có phản ứng gì, anh vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, không có chút cử động nào.
Tống Viêm hoảng hốt, cậu dùng katana quét mặt đất phía trước, không màng đau đớn trên người, gian nan bò đến chỗ Kỷ Hành Phong.
Từng chút từng chút, cánh tay và katana thay nhau huơ về phía trước, kéo lê thân thể nặng nề.
Sau cùng, Tống Viêm cũng đến được chỗ đối phương, nhưng cậu phát hiện hai mắt anh nhắm nghiền, cả người rách nát, chỉ có ngực vẫn hơi phập phồng.
"Kỷ Hành Phong." Tống Viêm nhẹ gọi tên anh, chậm rãi cúi vào trong ngực anh. Sau đó vươn hai tay, một tay run rẩy cầm katana vòng ra sau Kỷ Hành Phong, một tay kiên định cầm tay trái xem như còn khá ổn của đối phương ấn lên cái bụng đang đau của mình.
Tống Viêm chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại, tỉnh đến mức biết Kỷ Hành Phong muốn gì, bản thân mình muốn gì.
Chuyện đến nước này, cậu cũng không có cách nào để xác định rằng bọn họ đến tột cùng là đã tiêu diệt được Hạch hay chưa, mà thứ cát đen xông vào cơ thể Kỷ Hành Phong vào giây phút cuối cùng lại là cái gì. Cho nên, việc cậu có thể làm cũng chỉ có chờ đợi, đợi Kỷ Hành Phong tỉnh lại... hoặc là, Hạch tỉnh lại.
Tay cậu vẫn đang run rẩy, hoàn toàn không cầm nổi thanh katana kia.
Cuối cùng, katana rơi xuống đất, vang lên một tiếng thanh thúy trong khung cảnh hỗn loạn.
Mà Tống Viêm cũng không chịu được cơn đau trong bụng nữa, nức nở cắn lên vai Kỷ Hành Phong.
Đau, đau quá, xin anh tỉnh lại đi được không...
Con của chúng mình, sắp ra đời rồi...
Bỗng dưng, trong cơn đau vô hạn, cậu chợt cảm nhận được, bàn tay Kỷ Hành Phong đang đặt trên bụng cậu, hơi động.
Tống Viêm mở to hai mắt, muốn gọi tên anh lần nữa, nhưng chỉ có thể phát ra âm giọng thều thào gần như không nghe được.
Lại là một trận đau đớn đánh úp tới, cậu đành phải chống lên vai Kỷ Hành Phong, suy kiệt chịu đựng cơn đau khắc cốt kia, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.
Mà ngay giờ phút này, bàn tay đặt trên bụng cậu lại dời đi, thay vào đó là cái ôm ấm áp khiến cậu đến chết cũng khó quên.
"Viêm Viêm, là anh ––"
Một sinh mệnh mới, ra đời ngay trong vực sâu hỗn độn.
Ở Nhà lớn, Ngô Kiêu chật vật ôm Nguyễn An trong lòng, rút vào một góc lánh nạn tạm thời.
Nhưng hắn biết, nơi này cũng chẳng an toàn gì mấy.
Tượng đài Khai Sáng ở Nhà lớn đã ngã xuống, mà bóng đèn tròn tượng trưng cho ngày đêm cũng vừa mới rơi xuống mặt đất.
Phòng ốc nhà cửa trên tường lớn đều đang đổ sụp, gạch ngói đổ vỡ lăn lóc khắp nơi, một ngọn lửa đen bất chợt thiêu đốt mọi vật phẩm có thể thấy được, mà đống tro tàn sót lại sau đó lại hóa thành sóng cát đen cuồn cuộn.
Khung cảnh trước mắt gần như đã biến thành thời khắc tận thế, mọi người đều đang lật đật chạy trốn. Mà chỉ có hắn, vẫn đang ôm Nguyễn An, lẳng lặng tựa vào vách tường nửa sụp.
"Anh thấy, chắc là bọn họ sắp xong rồi, nói không chừng bây giờ đã tìm được Hạch rồi." Ngọn lửa liếm quét rồi tản ra màn khói dày đặc, làm Ngô Kiêu sặc đến ho khan, hắn vừa vuốt khuôn mặt phủ kín vết nứt của Nguyễn An, vừa rù rì như đang kể chuyện xưa.
Nguyễn An nghe xong muốn gật đầu, nhưng cậu cũng đã không động nổi nữa, chỉ có thể cố sức kéo kéo khóe miệng, làm ra một nụ cười thường thấy nhất với Ngô Kiêu.
Ngô Kiêu cúi đầu hôn lên mặt Nguyễn An, hắn muốn nói tiếp gì đó, lại phát hiện cơ thể người trong lòng đang chậm rãi đổ ra cát đen.
"Tiểu Nhuyễn..." Không biết từ khi nào, mặt hắn đã lấm lem nước mắt, mà Nguyễn An lại vẫn đang mỉm cười.
"Chờ thêm lát nữa được không, lại chờ với anh thêm một lát." Ngô Kiêu khẩn cầu nói, muốn ngăn người trong lòng đừng càng ngày càng nhẹ.
"Bọn họ sắp tới rồi, thật sự, sẽ nhanh thôi mà ––"
Lửa đen đã lan đến cạnh họ, Ngô Kiêu vẫn cứ ôm chặt Nguyễn An, một bước cũng chưa từng rời đi.
Đối với hắn mà nói, thật ra, kết cục thế này cũng đã đủ rồi...
Ngay khoảnh khắc hắn sắp từ bỏ kia, ánh sáng lóa mắt chợt quét qua, Ngô Kiêu trợn to hai mắt, nhìn về phía trung tâm Nhà lớn.
Vô số đốm sáng trắng đua nhau thoát ra từ ngọn lửa đen, dần dần hội tụ ở trung tâm Nhà lớn, ẩn ẩn cấu thành hình dạng Tượng đài Khai Sáng.
Mà sóng cát đen vốn đang bạo động lại chợt đình chỉ, một lát sau liền như thủy triều cuồn cuộn đổ về bốn vách tường quanh Nhà lớn.
Chúng nó lại ngưng tụ về nơi đó, biến đổi hư ảo, sau cùng thì tạo thành tầng tầng lớp lớp nhà cửa với đủ loại hình thái khác nhau, màu đen âm trầm dần rút đi, sắc thái tươi sáng lại lan tràn khắp nơi.
Bóng đèn tròn đã rơi xuống cũng quay về chốn cũ như mặt trời vừa nhô lên, ánh quang nhu hòa chiếu sáng toàn bộ Nhà lớn.
Cát đen đang chảy xuôi từ cơ thể Nguyễn An trong lòng Ngô Kiêu cũng dần dần đổ về lại trong người cậu ấy, sau đó, vết nứt khép miệng rồi bình phục, biến trở lại thành làn da bóng loáng.
Nguyễn An cũng phục hồi được chút sức lực, kéo tay Ngô Kiêu, mà Ngô Kiêu thì kích động đến mức ôm chặt cậu vào lòng ––
Nhưng mà, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Vui mừng ngắn ngủi qua đi, Ngô Kiêu và Nguyễn An bắt đầu nhìn chằm chằm Tượng đài Khai Sáng.
Nhà lớn vực dậy, nghĩa là "Hạch" đã được kế thừa.
Kế hoạch của Tống Viêm có thành công hay không, Kỷ Hành Phong có trở thành con rối của Hạch hay không –– những vấn đề này, như một bàn tay đang bóp chặt tim hai người, làm bọn họ không dám thả lỏng.
Cuối cùng, sau khi ánh sáng chói mắt qua đi, Tượng đài Khai Sáng hơi tối lại một chút, rồi khôi phục bộ dáng lấp lánh ánh sáng trắng như thường ngày.
Mà dưới Tượng đài đang dần dần hiện ra bóng dáng của hai người.
Cơ thể của Kỷ Hành Phong đã biến về dáng vẻ cũ. Không có rách nát, không có vết sẹo, cả người tản ra hơi thở tân sinh.
Anh vòng quanh vai Tống Viêm, tia sáng trắng đang vây chung quanh bọn họ, chiếu rọi khuôn mặt trẻ trung thảnh thơi của hai người.
Mà trong ngực bọn họ, còn có một bọc tã lót nhỏ xíu, trong ánh mắt mong chờ của hai người cha, đứa nhỏ lần đầu tiên mở mắt ––
Đây là thế giới của họ, một thế giới mới.
―――――
Editor có đôi lời: vậy là hoàn chính văn rồi nha mấy bé, từ chương sau trở đi là phiên ngoại nhoooo