Edit + beta: Khuynh
―――――
Sắc trời dần dần tối đen, tất cả dãy đèn đều được mở sáng, ánh đèn trắng toát chiếu sáng toàn bộ căn phòng, nhưng lại làm người ta có cảm giác khung cảnh vẫn u ám như cũ, có làm thế nào cũng không thấy rõ được mọi thứ xung quanh, cảm giác áp lực lan tràn giữa các người chơi.
Đúng như lời Tôn Nguyệt, toàn bộ lầu 1 đã biến thành một biển cát đen.
Đám cát đen đó cuồn cuộn lưu động như sóng biển, cắn nuốt hết thảy mọi thứ mà nó tiếp xúc, mặt tường, bàn ghế, thiết bị máy móc...
Và cả những NPC trông chẳng khác những người bình thường chút nào, bọn họ thậm chí còn chưa kịp phản kháng, chân vừa mới chạm trúng cát đen đã bị hòa tan ngay lập tức, mà nửa người trên lại vẫn giữ nguyên hình trạng. Hầu hết những phần tay chân bị cắt đứt đều bị cát đen cuốn trôi đi, rồi lại bị cắn nuốt đồng hóa.
Mà điều khiến các người chơi càng thêm kinh hãi là, tốc độ khuếch tán của biển cát đen thật sự quá nhanh. Chỉ trong nháy mắt bọn họ xuống lầu, hơn nửa lầu 1 đã bị bao trùm, có lẽ không lâu sau sẽ dâng lên đến lầu 2.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, thời gian của bọn họ ở phó bản này không còn nhiều lắm.
Nhóm người chơi tụ tập ở văn phòng bác sĩ trên lầu 3, phó bản trực tiếp bị đẩy nhanh đến phân đoạn thô bạo nhất.
"Tới nước này rồi, chắc không kịp tìm thêm manh mối khác đâu, hông ấy thì ai nấy công khai manh mối của mình đi, rồi chúng ta bỏ phiếu chọn ra kẻ hiến tế." Tùy Chính ngồi ở bàn làm việc của mình nói. Tống Viêm đã từng được diện kiến chuyện bỏ phiếu chọn ra kẻ hiến tế này ở vòng chơi đầu tiên, nhưng khả năng xuất hiện sai sót thật sự quá lớn, mà không phải ai cũng có thể gánh chịu hậu quả sau khi đưa ra quyết định sai lầm dẫn đến vô tình gây thương tổn cho một người chơi vô tội, vì vậy loại phương pháp này thường rất ít được sử dụng.
Nhưng thời gian của bọn họ không còn nhiều, ánh đèn trên đỉnh đầu càng ngày càng mờ, mà đồng hồ trên tường cũng không ngừng kêu "cáck cáck" làm mọi người càng thêm phiền lòng.
Tống Viêm vô thức nắm chặt tay, cậu biết phân đoạn thô bạo như vậy, vừa hay là cách nhanh nhất để thu thập mọi manh mối có được hiện giờ.
"Tôi, để tôi nói trước cho." Tôn Nguyệt bất ngờ làm người đầu tiên công khai manh mối.
Cô ta lấy một quyển sổ ghi chép khá dày từ chiếc túi da đen cô vẫn luôn ôm trong lòng ra, cánh tay run run lật vài trang, mới tìm đến được trang mình muốn mở ra.
"Cái, cái này là nhật ký của nhân vật mà tôi đóng vai... trong đây ghi lại rất nhiều chuyện mà cô ấy cảm thấy quan trọng."
"Cô xem hết rồi hả?" Tống Viêm nhìn cuốn nhật ký đầy ắp chữ viết kia, mở miệng hỏi.
Tôn Nguyệt gật đầu, do dự hồi lâu mới nói: "Trong đây, có rất nhiều chuyện về những người xung quanh cô ấy."
"Người mà cổ nhắc đến nhiều nhất, là ông chủ Đinh... họ là kiểu quan hệ đó đó."
"Với lại... cổ còn viết về Hạ Phồn." Nói tới đây, Tôn Nguyệt nuốt nước miếng rồi mới nói tiếp: "Cô ấy nói, Hạ Phồn và ông chủ Đinh cũng từng có một đoạn quan hệ, nhưng vì Hạ Phồn không sinh được, nên bọn họ liền dừng lại."
Giọng Tôn Nguyệt nhỏ lại, cô ta trộm nhìn Hạ Phồn, dù sợ hãi nhưng vẫn nói ra suy đoán của mình: "Nói không chừng là... Hạ Phồn vì yêu sinh hận, lại vì chuyện mình không sinh được mà bị vứt bỏ, nên mới trở nên vặn vẹo biến thái rồi biến thành người hiến tế..."
Nhưng Hạ Phồn không hề phản ứng với manh mối và suy đoán Tôn Nguyệt đưa ra, giống như mọi chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình.
Tôn Nguyệt thấy thế, sự tự tin càng thêm yếu đi, nhưng cô ta lại nhanh chóng lật sang trang khác, móc ra một tờ hóa đơn chuyển khoản được kẹp trong đó: "Trừ Hạ Phồn ra, còn một người khác nữa."
Tầm mắt của mọi người đều đổ lên tờ hóa đơn kia, nhưng đúng lúc này, bóng đèn trên đầu bọn họ lại đột nhiên nứt toạc ra, mảnh vỡ thủy tinh lập tức văng khắp nơi, trong phòng liền tối sầm một nửa.
Tinh thần Tôn Nguyệt vốn dĩ đang căng chặt liền bị chuyện này trực tiếp dọa khóc, hóa đơn trong tay bị cô ta nắm đến nhăn nhúm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tên người nhận trên đó –– Tống Viêm.
Văn phòng càng thêm tối tăm, ngay cả sắc mặt của mỗi người cũng trở nên mơ hồ, Tôn Nguyệt vẫn luôn ôm ngực, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, đều bị nước mắt ép cho nghẹn ngào.
"Chỉ là bể bóng đèn thôi mà, chúng ta vẫn còn thời gian, cô có thể tạm dừng một chút." Tiếng Tống Viêm vang lên gần chỗ cô ta, Tôn Nguyệt phòng bị nhìn qua, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Tống Viêm cũng không phải thánh mẫu dù bị người ta chỉ trích mà muốn đi an ủi đối phương gì đó, nhưng cậu hiểu rõ, có thể được thu càng nhiều tin tức trong tình huống thế này, thì càng có khả năng dệt ra cốt truyện phó bản.
"Tôi, tôi không sao," dù vẫn còn nghi ngờ Tống Viêm, nhưng Tôn Nguyệt lại không thể không thừa nhận, lời nói vừa rồi của đối phương cũng đã giúp cô ta trấn tỉnh hơn đôi chút, rốt cuộc cô ta cũng có thể nói tiếp: "Nhật ký, còn nhắc đến chuyện... "Tống Viêm" là nhân tình cũ của cô ấy, mà thật ra, con của cổ lại không phải là của ông chủ Đinh, mà là của "Tống Viêm", cổ vì muốn bịt miệng đối phương, nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ chuyển một ít tiền cho hắn, nhưng "Tống Viêm" vẫn cực kỳ bất mãn, hắn hận cổ đưa con trai mình cho người khác."
Sau đó, cô ta cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Tùy Chính sau khi tránh mảnh vỡ bóng đèn rồi quay về lại ghế ngồi đã thay cô ta nói ra: "Cho nên, cô nghi ngờ Tống Viêm cũng có khả năng là kẻ hiến tế?"
"Tôi chỉ..." Tôn Nguyệt muốn biện giải cho mình, nhưng cuối cùng vẫn thừa nhận: "Tôi chỉ cảm thấy, anh ta cũng có khả năng ––"
"Tôi cũng cảm thấy cậu ta có khả năng." Tùy Chính không hề khách khí nói: "Không vì chuyện khác, mà vì cậu ta đột nhiên xuất hiện trong phó bản, cho nên, tôi cũng khó mà yên tâm nổi."
"Kẻ hiến tế được chọn ra từ trong số tất cả người chơi khi tiến vào phó bản bởi Tượng đài Khai Sáng," Giọng nói của Kỷ Hành Phong vang lên trong bóng đêm, vừa bình tĩnh vừa mang theo áp lực không cho người ta phản bác: "Nếu nói theo kiểu của anh, em ấy cũng chỉ đột nhiên xuất hiện trong phó bản thôi, không có đi qua Tượng đài Khai Sáng, cho nên em ấy càng không có khả năng là kẻ hiến tế."
Tùy Chính không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: "Ok, vậy không nói tới cậu ta nữa, nói tới anh đi."
"Căn cứ theo hồ sơ tôi tìm được, 3 năm trước, khi vợ ông chủ Đinh nằm viện, thì anh là hộ lý của cổ... Thử nghĩ coi, một thai phụ nằm viện, sao lại muốn mời một hộ lý nam tới chăm sóc chứ?"
"Hơn nữa, từ sau khi vợ hắn chết, anh liền bị điều đi, đến năm rồi mới được điều về, chuyện này cũng hơi bị quá trùng hợp rồi đó."
Tống Viêm nghe xong thì nhíu mi, dường như giữa những nhân vật mà người chơi đóng vai trong bệnh viện này đều tồn tại mối nối quan hệ hỗn loạn nào đó, nếu muốn dựa vào kịch bản "giết người vì tình" mà tìm ra kẻ hiến tế, thì xác suất tìm được cơ hồ là bằng 0.
"Xẹt xẹt ––"
Một bóng đèn khác cũng bắt đầu phát ra tiếng xẹt điện, Tôn Nguyệt đang co rúm trong góc tường thấy thế thì nhịn không được mà đề nghị: "Không thì, chúng ta đổi phòng khác rồi nói tiếp?"
Những người còn lại không đáp lời, phó bản và bệnh viện sụp đổ đã là kết cục hiển nhiên, cho dù bây giờ có đổi phòng khác thì cũng có ích gì đâu.
"Ủa mấy người nói đi chứ, mấy người có tìm được manh mối gì không." Tùy Chính đứng lên, tuy bóng tối đã che mờ khuôn mặt hắn, nhưng Tống Viêm vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt hắn hẳn là đang dừng trên người cậu.
"Manh mối bọn tôi tìm được không khác với mọi người lắm," Đối tượng đáng nghi trong lòng Tống Viêm bắt đầu dần nghiêng về phía Tùy Chính, nhưng cậu cũng không dám hoàn toàn loại trừ Tôn Nguyệt. Kỷ Hành Phong im lặng tiến lên một bước, chắn giữa Tùy Chính và Tống Viêm, Tống Viêm nói: "Người đầu tiên là người phụ nữ mà Tôn Nguyệt đóng vai, cô ấy cũng có nói qua rồi, nhân vật này và ông chủ Đinh có mối quan hệ không bình thường."
Tống Viêm dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Người thứ hai chính là anh đó, bác sĩ Tùy. Theo tin tức bọn tôi biết được, 3 năm trước anh từng theo đuổi vợ của ông chủ Đinh, hơn nữa, cô ấy đã chết nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn đối xử rất tốt với con của cổ."
Tùy Chính nghe xong lại không cho là đúng mà cười một tiếng: "Cho nên, cậu nói coi, tôi với Tôn Nguyệt ai càng đáng nghi hơn?"
Tống Viêm không trả lời, Tôn Nguyệt lại hoảng loạn vịn tường đứng lên, muốn phản bác lời Tống Viêm, nhưng nào ngờ, cô ta vừa mới cách khỏi bức tường phía sau, một mảng sơn tường to bự liền "rộp" một tiếng mà rơi xuống, vỡ thành những mảnh nhỏ trắng bệch trên mặt đất.
Được đà, từng lớp sơn trên những mặt tường khác trong phòng cũng bắt đầu nối tiếp nhau bong ra, văn phòng vốn tuy u ám nhưng vẫn còn khá sạch sẽ nháy mắt liền biến thành căn phòng hoang phế như đã không có ai sống trong nhiều năm.
"A ––", lần này Tôn Nguyệt hoàn toàn bị dọa cho hỏng mất, cô ta hét lên một tiếng rồi lật đật chạy ra ngoài.
"Đừng chạy loạn!" Tuy vẫn còn rất nhiều hoài nghi đối với Tôn Nguyệt, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta chạy đi. Tống Viêm túm tay áo Kỷ Hành Phong, muốn anh đi ngăn cô ta lại, nhưng cậu lại bất ngờ bị Kỷ Hành Phong ôm kéo sang một bên.
Tống Viêm chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy một tiếng đổ vỡ lớn trên đỉnh đầu, ngay sau đó, một mảng trần nhựa đập thẳng xuống nơi cậu vừa đứng.
"Không được rồi, căn phòng này đúng là không thể ở lại được nữa, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài thôi." Kỷ Hành Phong vừa đưa ra phán đoán, vừa ra hiệu với Hạ Phồn, rồi ôm Tống Viêm chạy thẳng đến cửa.
Mà lúc này, Tôn Nguyệt đã chạy tới kéo cửa phòng, nhưng cô ta lập tức hét lên đầy sợ hãi: "A ––"
Tống Viêm vội nhìn qua, chỉ thấy trước mặt Tôn Nguyệt là một cô bé mặt mày trắng xám, đang đứng trên hành lang u tối, trong tay còn đang cầm cây kẹo mút. Sau khi nghe được tiếng Tôn Nguyệt mở cửa, thì ngẩng khuôn mặt nhỏ với hai vết nứt, tủm tỉm cười nói: "Dì ơi, dì ở đây à."
Tôn Nguyệt bị dọa cho ôm chặt lấy khung cửa, há miệng thở phì phò, hoàn toàn mất hết sức lực chạy trốn.
Đinh Tuệ không tiếp tục nhiều lời với cô ta, mà chạy thẳng tới chỗ Tống Viêm, dùng bàn tay nhỏ lạnh như băng mà lôi kéo quần áo Tống Viêm, vô cùng vui mừng nói: "Mẹ con về rồi, con dẫn chú đi gặp mẹ nha?"
Rõ ràng là giọng nói ngây thơ đến cực điểm, nhưng lại làm cho Tống Viêm không khỏi rợn da gà.
"Không phải, mẹ con... đã đi rồi hả?"
Đinh Tuệ nghe xong thì ra sức lắc đầu, nụ cười khoa trương khiến da mặt cô bé càng thêm rạn nứt: "Mẹ về thiệt mà, chúng ta mau đi gặp mẹ đi!"