Edit + beta: Khuynh
―――――
Y tá trực ban tiến hành kiểm tra phòng lần cuối, đồng hồ trên tường biểu thị 9 giờ tối.
Giờ này đối với Tống Viêm cũng không tính là muộn, nhưng cậu đã sớm lên giường nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng lại những tin tức thu được từ Hồ Hàm và Lục Vụ.
Kỷ Hành Phong hiện giờ thế nào? Hạch đã động thủ với anh hay chưa? Kế hoạch của cậu thật sự có thể thực hiện sao?
Từng vấn đề nối tiếp nhau kéo ra, cơn buồn ngủ của Tống Viêm càng thêm nông, nhưng cơ thể vẫn cảm giác được sự mệt mỏi cực độ, mệt đến mức cậu không muốn giơ tay tắt đèn đầu giường.
Dứt khoát để vậy đi, Tống Viêm bất đắc dĩ nghĩ, cố gắng thả chậm nhịp thở của mình, định rằng dù ngủ không được cũng ráng làm ra dáng vẻ đang ngủ.
Cậu cứ nằm như vậy, không biết đến tột cùng đã qua bao lâu, đến mức cuối cùng cậu cũng dần có chút cảm giác buồn ngủ, nhưng vào lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ góc phòng.
Tống Viêm lập tức tỉnh táo, suy đoán thay nhau luân chuyển trong đầu cậu, cuối cùng cậu vẫn chọn án binh bất động, tiếp tục duy trì nhịp thở, làm ra bộ dạng đang ngủ say, chờ đợi hành động của đối phương.
Đáng tiếc, tiếng động ban đầu qua đi, Tống Viêm cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.
Chẳng lẽ là do mình quá nhạy cảm nên nghe lầm rồi?
Trong lòng Tống Viêm có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn không hề làm ra bất kỳ động tác gì, tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng cố tình vào lúc này, bụng vẫn luôn ẩn ẩn lúc đau lúc không vào ban ngày, lại đột nhiên đau thấu, Tống Viêm nhịn không được mà rên một tiếng.
Tiếng rên này vừa phát ra, cậu sợ kinh động đến đối phương, nên liền giả vờ mình cũng không có tỉnh lại, dùng tay ấn lung tung lên bụng, cọ cọ gối đầu rồi lại "ngủ say".
Một, hai, ba... Tống Viêm đếm thầm, trong phòng vẫn chẳng có tiếng động nào, nhưng cậu lại cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi tới gần sau lưng cậu.
Có nên mở mắt không, có nên tránh đi không!
Vài giây trôi qua, Tống Viêm vẫn chưa đưa ra quyết định, mà thứ kia cũng đã chạm vào cơ thể cậu, tựa như một đôi tay đang ôm lấy cậu từ sau lưng.
Tống Viêm cắn chặt môi, không phải vì sợ hãi, mà là vì cái ôm này, cậu thật sự rất quen.
"Còn nhớ chuyện anh đã hứa với em không."
"Anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không..."
"Anh sẽ bồi em, sẽ ở bên cạnh em."
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gối, Tống Viêm không dám nhúc nhích chút nào, sợ đối phương sẽ như khi đến, vô thanh vô tức mà rời đi.
Trời sáng, Tống Viêm mở mắt, cố cử động cơ thể cứng đờ vì một đêm không động đậy, nhìn giường nệm sau lưng mình.
Nơi đó trống trơn, cái gì cũng không có, nhưng cậu tin chắc rằng, hết thảy tối qua thật sự không phải ảo giác, Kỷ Hành Phong đã thật sự tới.
"Lại là cái kiểu lén lén lút lút này, chờ gặp lại đi, em sẽ từ từ tính sổ với anh." Tống Viêm nhỏ giọng oán giận, nhìn khoảng trống trên giường một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà vươn tay vuốt vài cái.
Rất nhanh sau đó, thời gian cậu và Ngô Kiêu hẹn nhau cũng đã đến.
"Hồi sáng máy móc đã được chuyển tới tầng hầm rồi." Hôm nay Ngô Kiêu đổi thành một bộ quần áo tương đối nhàn nhã, dẫn Tống Viêm xuống dưới lầu: "Sau mấy lần điều chỉnh cuối cùng cũng có thể dùng rồi."
Tống Viêm gật gật, cậu nhìn ra được quyền lực của Ngô Kiêu đối với tòa bệnh viện này, cũng tin tưởng sự sắp xếp của đối phương, nên không nói thêm gì nữa, đi theo Ngô Kiêu tới trước một cánh cửa kim loại dưới tầng hầm.
"Máy móc ở trong đó." Ngô Kiêu lấy ra một tấm thẻ từ, quét mở cửa.
Tống Viêm nhìn vào trong, chỉ thấy hơn nửa phòng đều bị chất đầy một dọc dụng cụ máy móc trông rất tinh vi, trên màn hình lớn là từng dãy số chuyển động, cực kỳ giống với hình ảnh mà cậu thấy trên Tượng đài Khai Sáng.
Dưới màn hình là hai chiếc giường thử nghiệm liên thông sát nhau, trên khung là dây nhợ nhiều không kể xiết.
"Chúng ta phải nằm lên đó hả?" Tống Viêm nâng nhẹ mắt kính, đi tới bên cạnh giường thử nghiệm.
"Đúng rồi," Ngô Kiêu vươn hai ngón tay, gõ nhẹ vỏ ngoài của giường, giải thích: "Chúng ta cần phải nằm lên đây, sau đó máy chủ sẽ dùng dòng điện phục chế lại sóng điện não đã thu được trước đó, rồi truyền đến não bộ của chúng ta."
Hôm qua còn đang nghiêm túc bàn chuyện "oán khí" với Lục Vụ, hôm nay liền sắp thử dùng "sóng điện não" đi phá giải nó, Tống Viêm chỉ cảm thấy có hơi loạn, cùng lúc đó, cậu cũng chợt nghĩ tới một vấn đề: "Nếu chúng ta thật sự quay lại được thế giới trò chơi, vậy thì cơ thể của chúng ta sẽ vẫn luôn nằm ở chỗ này hả?"
Dưới tình huống bình thường, chỉ có người đã chết mới có thể tiến vào trò chơi, cho nên thi thể của họ thường sẽ bị xử lí. Mà sắp tới đây, quy trình Tống Viêm và Ngô Kiêu sẽ trải qua lại không giống vậy.
"Sẽ nằm lại đây," Ngô Kiêu nói, lấy ra một phần hợp đồng từ ngăn kéo bên cạnh, giảng giải những điều khoản trong đó cho Tống Viêm nghe: "Sau khi cơ thể của chúng ta mất ý thức sẽ được đông lạnh để bảo tồn, đến khi toàn bộ tài sản tôi để lại ở thế giới hiện thực dùng hết mới ngừng."
"Nên là, chúng ta bắt đầu thôi."
Tống Viêm và Ngô Kiêu nhìn nhau lần cuối, rồi dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, nằm lên giường thử nghiệm, kết nối tất cả thiết bị...
"Hệ thống thông báo: Có... tích tích... tiến vào trò chơi Ba ngày hung trạch không..."
"Hệ thống... có lỗi, xử lý sự cố ––"
"Điều kiện phù hợp, cưỡng chế chấp hành ––"
Thẳng đến khi nghe được âm giọng điện tử cuối cùng, Tống Viêm mới hoàn toàn yên lòng, mặc cho mình bị trò chơi cuốn vào trong bóng tối.
"Đing, hệ thống trò chơi gặp trục trặc, ngừng truyền đến phó bản, mở tuyến truyền đến Nhà lớn."
Nhà lớn?
Tống Viêm cảm nhận được mình vừa rơi xuống, nỗ lực làm dịu cảm giác choáng váng, dùng sức mở mắt.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
Trên quảng trường Nhà lớn, Tượng đài Khai Sáng vốn tản ra ánh sáng trắng lấp lánh nay đã hoàn toàn biến thành màu xám đen, trên đó phủ đầy vết nứt, tựa như sẽ tùy thời vỡ nát.
Đèn tròn khảm trên trần nhà giờ phút này lại giống hệt quả cầu lửa, đang bốc khói đỏ nghi ngút.
Mà những căn nhà đủ loại kiểu dáng quanh bốn bức tường lớn lại không có chút hơi thở sinh hoạt nào, mỗi một căn nhà đều tản ra quỷ khí dày đặc, như đã trực tiếp biến thành hung trạch trong phó bản.
"Ngô Kiêu, Ngô Kiêu?" Bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, nhưng Tống Viêm vẫn nhanh chóng phục hồi tinh thần, bắt đầu tìm nơi Ngô Kiêu rơi xuống.
Trên quảng trường Nhà lớn, phần lớn người chơi bị thương đang nằm hoặc ngồi, tiếng kêu rên dồn dập kéo đến. Tống Viêm rất muốn tìm người hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau mấy lần dò hỏi lại phát hiện tất cả mọi người đều tự cố bất hạ*, căn bản không có ai sẵn lòng trả lời câu hỏi của cậu.
*Tự cố bất hạ: ốc còn không mang nổi mình ốc
Tống Viêm đành phải vừa kêu tên Ngô Kiêu, vừa đi đến bức tường gần nhất.
"Đừng đi về phía trước nữa!" Lúc Tống Viêm đang vòng qua mặt đất đầy người bị thương, khi cậu sắp đến gần vách tường, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói khá quen, cậu vừa xoay người liền bắt gặp Đường Vân Phương đã từng tham gia chung phó bản hí viên.
"Mau dừng lại đi, sao cậu còn dám đến gần tường nữa!" Đường Vân Phương đầu tóc lộn xộn, rõ ràng là đã chưa chỉnh trang lại rất lâu rồi, quần áo trên người cũng hư rách vài chỗ, bất quá nhìn qua cũng không phải đã chịu thương tích gì.
"Tôi muốn về nhà xem thử, sao vậy? Sao không thể lại gần vách tường?" Tống Viêm cuối cùng cũng đụng được một người bằng lòng giao lưu với cậu, vội vàng hỏi thăm tình huống hiện tại.
"Cậu về nhà làm gì? Không lẽ cậu không biết, mọi căn nhà hiện giờ đều đã biến thành phó bản Hung trạch rồi hả, bây giờ cậu vào đó làm gì?" Đường Vân Phương vô cùng kinh ngạc với câu hỏi của Tống Viêm, lại nhịn không được mà ngó nghía quanh người cậu rồi hỏi: "Cậu trai vẫn luôn đi theo cậu đâu? Sao cậu ta có thể không ở bên cạnh trong lúc này vậy?"
Ánh mắt Tống Viêm hơi lóe, tùy tiện lấy một cái cớ nói: "Tôi vừa mới ra khỏi phó bản, nên bị tách ra với ảnh... Không biết Nhà lớn đã xảy ra chuyện gì, nên tôi muốn về nhà tìm anh ấy."
Đường Vân Phương cũng không nghĩ nhiều, cô tin lời cậu nên kể lại tình huống Nhà lớn: "Cụ thể thì tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tôi vốn đang nghỉ ngơi trong nhà mình, nhưng sau một giấc ngủ dậy, lại phát hiện nhà mình cũng biến thành hung trạch, cực khổ lắm mới thoát ra được... Cậu nhìn cậu bây giờ đi, đừng có lại gần vách tường nữa, ngoan ngoãn chờ cậu ta tới tìm cậu đi."
Ánh mắt Tống Viêm tối đi, ngửa đầu nhìn dãy nhà kéo dài chồng chất tầng tầng lớp lớp trên vách tường... Sao mà Kỷ Hành Phong có thể chủ động tới tìm cậu được chứ, nói không chừng, lúc này anh ấy đã bị Hạch khống chế rồi.
"Không, tôi muốn tự mình đi tìm anh ấy." Tống Viêm lẩm bẩm, giọng điệu cực kỳ kiên định, dù vẫn chưa hiểu hiện giờ trò chơi đang xảy ra chuyện gì, nhưng cậu lại có thể mơ hồ cảm giác được, nhất định Kỷ Hành Phong hiện đang ở trong một căn nhà nào đó trên vách tường.
"Aiz, sao cậu không chịu nghe người ta khuyên gì hết vậy, nếu cậu không suy xét vì chính mình, thì cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng cậu chứ..." Đường Vân Phương rốt cuộc vẫn mềm lòng, tiếp tục khuyên nhủ.
Tống Viêm rũ mắt, duỗi tay ấn cái bụng còn đang ẩn ẩn đau, ngẩng đầu nói với Đường Vân Phương: "Vì anh ấy, nên mới càng muốn đi... Cảm ơn cô."
Đường Vân Phương thấy không khuyên được, đành phải thở dài, Tống Viêm mỉm cười tạm biệt bà, không chút sợ hãi tiến về phía vách tường.
Tống Viêm dựa theo đường đi trong trí nhớ, tìm đến thang máy, nhưng thang máy giờ đây lại như đã bị bỏ phế mười mấy năm, trải đầy vết rỉ sắt màu đen, cậu phải liên tục ấn rất nhiều lần lên bảng điều khiển, cửa thang máy mới chậm chạp kéo ra một nửa.
Đối mặt với thang máy có tình trạng như vậy, Tống Viêm đương nhiên không dám đi, nhưng nhà cậu và Kỷ Hành Phong lại ở tận trên tầng 39, với tình hình thân thể hiện giờ của cậu, tuyệt đối không có khả năng đi cầu thang lên nổi.
Tống Viêm lại cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn cắn răng đi vào.
Theo cánh cửa rỉ đen chậm chạp khép lại, màn hình bể nát hơn phân nửa nhảy lên mấy con số tàn khuyết thiếu hụt, Tống Viêm nắm chặt tay, thời khắc đề phòng thang máy xảy ra chuyện.
Bất quá, có lẽ là do vận khí khá tốt, cái thang máy trông có vẻ tùy thời báo hỏng này vậy mà thật sự lắc lư đưa cậu lên hơn 20 tầng.
Ngay lúc Tống Viêm vừa trút cái thở phào, chuẩn bị khi thang máy dừng lại sẽ bước ra ngay, dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng, đáy thang máy bất ngờ rơi mất.
Tống Viêm cũng không biết mình lại có thể nhanh tay đến vậy, hai tay gắt gao bám chặt vào phần tiếp giáp giữa thang máy và tầng gần nhất, nhưng dưới chân cậu lại hoàn toàn không có chút điểm tựa nào, chỉ có thể dựa vào lực cánh tay cố gắng chống đỡ.
Làm sao bây giờ!
Ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức nặng nề, Tống Viêm không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, càng không biết một phần nào khác của thang máy sẽ lại rơi xuống khi nào.
Cậu dùng hết toàn lực đung đưa cơ thể mình di động về phía trước, nhưng nơi ngón tay bám được thật sự quá ít, hoàn toàn không thể chống đỡ động tác của cậu.
Sức lực trôi đi từng chút, tay cậu đã đau đến chết lặng, giống như ngay sau đó liền sẽ gãy mất.
Đúng lúc này, một lực lượng ôn nhu từ đáy thang máy tối đen kéo đến, vây cậu nâng lên, vững vàng đưa cậu đến nền đất tầng gần nhất.
"Kỷ Hành Phong..." Tay Tống Viêm đã hết sức cử động, phí công để lớp cát đen sượt qua từng kẽ ngón tay, lại không giữ được một hạt cát nào.
"Kỷ Hành Phong!" Tống Viêm gấp đến đỏ mắt, hét tên Kỷ Hành Phong: "Đừng đi! Nói cho em biết đi, rốt cuộc là anh đang ở chỗ nào!"
Cát đen lưu động trước mặt cậu, dường như có hơi chần chờ, Tống Viêm nhân cơ hội này tiếp tục hô lớn: "Nếu anh không nói cho em biết, em sẽ tự mình mở cửa từng nhà để tìm, tìm không thấy anh em tuyệt đối sẽ không dừng lại!"
Nhưng cát đen vẫn dừng tại chỗ như cũ, rồi tụ thành một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Tống Viêm, như đang dịu dàng khuyên bảo.
Tống Viêm lại hoàn toàn hạ quyết tâm, dùng tay chồng chất vết thương vịn lên mặt tường bên cạnh, không màng đến cát đen cố níu giữ, lảo đảo đi về phía trước.
Nhưng đi chưa được mấy bước, bụng vốn vẫn luôn không thoải mái đột nhiên quẫy đạp, đau đớn kịch liệt làm Tống Viêm lập tức cuộn tròn, dựa vào vách tường mà trượt xuống nền.
Cát đen thấy thế, lập tức ào ạt xông đến, lần nữa vây trụ Tống Viêm, cực kỳ khẩn trương mà trấn an cơ thể cậu.
"Tránh ra..." Tống Viêm nhịn đau, đỡ tường đứng lên, duỗi tay xua đuổi cát đen bên người, tiếp tục tiến về trước.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng cậu đi đến dị thường gian nan, đi vài bước lại phải dựa vào vách tường tạm dừng một lát.
Mồ hôi lướt theo trán cậu chảy xuống, vài giọt ngẫu nhiên rơi vào trong mắt, cậu dùng mu bàn tay lau đi, nhưng càng lau, tầm mắt lại càng mơ hồ, nước mắt cũng bất giác dính nhèm hai mắt.
"Anh thật sự không chịu nói cho em biết anh đang ở đâu đúng không?" Tống Viêm đột nhiên dừng bước, cậu đã đi đến trước căn phòng đầu tiên sau khi ra khỏi thang máy của tầng này, quay đầu nhìn cát đen vẫn luôn bám theo sau lưng mình. Cát đen lập tức lại tụ đến, chậm rãi lau khóe mắt cho cậu.
"Vô ích thôi, em nói chuyện giữ lời mà," Tống Viêm ho nhẹ vài cái, hít vào một hơi thật sâu, nghiêng đầu tránh cát đen bên mặt: "Vậy thì bắt đầu tìm anh từ căn này đi."
Nói xong, cậu vươn cánh tay còn đang chết lặng, dùng sức đẩy cửa.
Mà ngay tại khoảnh khắc Tống Viêm đẩy cửa ra, cát đen phía sau cậu đột nhiên xông lên, bao bọc toàn bộ thân thể cậu...
Tống Viêm biết, lần này, mình đã thành công rồi.
―――――@――――&――――?――――