Edit + beta: Khuynh
―――――
Tuy nửa thân dưới của Tống Viêm đã khôi phục tri giác, nhưng hành động vẫn không tiện lắm. Hơn nữa, nếu Kỷ Hành Phong đã đánh thắng vị giáo quan mặt đen kia, vậy thì đặc quyền không cần tham gia tập huấn liền có đất dụng võ rồi, thế nên hai người dứt khoát không trở lại sân thể dục, tùy ý đi dạo trong khuôn viên trường.
"Bà có thấy ông sinh viên đánh với giáo quan không? Tuy trên người ổng có hơi nhiều sẹo, nhưng mà đẹp trai quá trời quá đất luôn!" Tống Viêm đang được Kỷ Hành Phong đỡ, chậm rãi thích ứng với đôi chân còn hơi tê, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mấy cô nữ sinh cách phòng học đang bàn luận về chuyện xảy ra hồi sáng.
"Đẹp trai thì sao chứ, bà không nghe giáo quan nói hả, ổng là vì để bạn trai ổng không phải tham gia tập huấn, nên mới đánh với thầy." Lại thêm một người thổn thức cảm thán.
Nghe đến đó, Tống Viêm không khỏi cong cong khóe miệng.
"Mà, cho dù không nói tới ổng, thì giáo quan cũng tuấn tú lắm á! Không biết có thể xin số thầy không nữa."
Người bên trong còn đang nói, nhưng dòng suy nghĩ của Tống Viêm lại dần dần bay xa.
"Anh nói coi, cốt truyện chính của vòng này, có khi nào có liên quan đến mấy vị giáo quan đó không?" Suy đoán của Tống Viêm vẫn chưa hoàn chỉnh, cậu cố gắng biểu đạt suy nghĩ của mình: "Hiện giờ đã là ngày thứ ba rồi, mạch truyện có mối liên hệ chặt chẽ nhất với người chơi hiện giờ, cũng chỉ có quân huấn... với cả mấy vị giáo quan đó thôi."
"Em còn nhớ, hồi đi học, quân huấn năm nào cũng nghe đồn có tân sinh viên nào đó thích giáo quan, này kia kia nọ... Cho nên bối cảnh phó bản lần này, có khi nào cũng có liên quan đến chuyện này không?"
So với Tống Viêm cẩn thận suy đoán, Kỷ Hành Phong càng trực tiếp hơn: "Nói vậy thì, kẻ hiến tế rất có khả năng là người chơi nữ?"
"Cũng không chắc lắm nữa," Tống Viêm có chút buồn cười mà lắc đầu, dùng đầu ngón tay cọ qua mặt Kỷ Hành Phong: "Hồi nãy tụ tập gào hét, coi mấy anh đánh nhau, cũng không phải chỉ có nữ sinh..."
"Đúng là không nên để anh xuất đầu lộ diện mà, cuốn hút quá chừng."
Kỷ Hành Phong bắt lấy bàn tay đang trêu chọc của Tống Viêm, đặt tới bên miệng khẽ hôn một cái, giọng nói trầm khàn lướt qua tai Tống Viêm: "Không cuốn người khác, chỉ cần em thôi."
"Khụ khụ," Tống Viêm hắng giọng, có hơi hoảng loạn dời mắt: "Tiếp tục, tiếp tục nói chuyện chính đi."
"Anh vẫn nghiêng về phía kẻ hiến tế là người chơi nữ hơn, dù sao hai lần chết người đều là ở ký túc xá nữ, cho dù không bàn đến bối cảnh phó bản, thì khả năng là người chơi nữ vẫn khá lớn." Kỷ Hành Phong lại ôm eo Tống Viêm, tiếp tục đỡ cậu chậm rãi tiến về phía trước.
Đúng vậy, nếu chuyện vẫn luôn phát sinh ở ký túc xá nữ, thì xác suất kẻ hiến tế là người chơi nữ quả thật rất lớn. Trước mắt Tống Viêm hiện lên hình bóng của ba nữ người chơi còn lại, Cao Vân Vân, Vương Ninh, Chu Y Y... kẻ hiến tế rốt cuộc có nằm trong số họ hay không đây?
Ban ngày vẫn bình an vô sự, thời gian nhanh chóng kéo đến buổi tối.
Bởi vì đêm rồi đầu trọc và đầu vàng chết, rất nhiều người chơi đều chọn ở lại trong phòng, không tiến hành thám đêm nữa.
Mà Tống Viêm tuy vẫn muốn đi thám thính, nhưng sau khi cậu bị Hồ Hàm tập kích, hai đùi vẫn chưa linh hoạt lại. Với tình hình này, Kỷ Hành Phong đương nhiên nói sao cũng không chịu cho cậu ra ngoài mạo hiểm, cho nên đành phải ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
"Ngô Kiêu mới gửi tin nhắn, nói đêm nay Nguyễn An cũng không cho cậu ta ra cửa, muốn cậu ta ngoan ngoãn ở lại trong phòng."
Đèn trên hành lang ký túc xá đã tắt, Tống Viêm đã sớm được Kỷ Hành Phong bế lên giường, giờ phút này đang mò mẫm mở di động, xem tin nhắn Ngô Kiêu gửi tới.
"Vậy chắc là đêm nay chẳng được nhiêu người ra ngoài đâu ha, vậy hành động của kẻ hiến tế cũng sẽ đình trệ hả?" Tống Viêm thuận tay trả lời tin nhắn của Ngô Kiêu, rồi lại suy tư nói nhỏ, tựa như đang nói chuyện phiếm với Kỷ Hành Phong, lại như đang lầm bầm lầu bầu.
"Không hẳn," Kỷ Hành Phong thu dọn mọi thứ, xếp gọn quần áo còn dư rồi đặt lên đầu giường vốn là của anh, sau đó ôm Tống Viêm nằm xuống: "Bất quá, nếu đêm nay hắn lại có hành động gì, chúng ta nhất định sẽ có được càng nhiều manh mối."
Một đêm này trôi qua bình ổn ngoài dự đoán, thẳng đến khi tiếng chuông ngoài hành lang vang lên, Tống Viêm mới tỉnh lại, cậu vẫn không thể tin được đêm qua cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng trạng thái bình ổn này cũng không duy trì được bao lâu, di động của cậu liền nhận được tin nhắn của Nguyễn An.
"Mau tới phòng 411 ký túc xá nam đi, Vương Duệ với Chu Huân chết rồi."
Cùng với đó còn có một tấm ảnh cậu ấy lén chụp lại.
Trên ảnh chụp, Vương Duệ và Chu Huân đang nằm đối đầu với nhau ở cùng một bên trên giường, bọn họ mở hai đôi mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, trên mặt không có bất kỳ vẻ thống khổ gì, tựa như mọi việc xảy ra rất đột ngột khiến bọn họ không kịp trở tay.
Sau khi Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đọc được tin nhắn, cả hai liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lầu 4. Chỉ tiếc, bọn họ vẫn chậm một bước, thi thể của Vương Duệ và Chu Huân đã được xử lý xong xuôi.
Ngô Kiêu đang cùng Nguyễn An đứng trước cửa phòng xảy ra chuyện, đợi những người chơi khác đến.
Lần này, Nguyễn An là người chơi đầu tiên phát hiện Chu Huân và Vương Duệ gặp chuyện, cậu nói ngắn gọn lại mọi việc. Chuyện là do NPC cùng phòng với Vương Duệ và Chu Huân phát hiện hai người bọn họ đều đã chết, nhưng vì là nam sinh nên cũng không sợ hãi rống to khiến tin tức bị truyền đi, sau khi trải qua khiếp sợ lúc ban đầu, bọn họ chọn báo tin cho đàn anh Nguyễn An và bên xử lý chuyện trong trường trước.
Mà đến khi Nguyễn An chạy tới, cậu chỉ kịp chụp vội được vài tấm ảnh, bên xử lý đã phái người dọn thi thể đi.
"Tôi đã hỏi những người còn lại trong phòng họ rồi, tối qua hai người họ đều không có ra ngoài." Nguyễn An không thể nói chuyện, đành phải dùng di động đánh chữ, đem tin tức cậu biết được nói lại cho mọi người.
"Không có ra ngoài?" Tin tức này giống như một quả bom được thả xuống nổ tanh bành giữa các người chơi, Vương Duệ và Chu Huân thế mà lại bị giết trong tình huống không hề ra khỏi cửa.
Lúc này, các người chơi nữ ở phía bên kia của cửa sắt cũng vội vàng chạy đến, sau khi Chu Y Y biết được hai đồng bạn đã tử vong, gần như khóc đến ngất đi.
Mọi người vất vả trấn an cảm xúc của Chu Y Y, Nguyễn An mới tiếp tục đánh chữ giải thích: "Đúng rồi, bạn cùng phòng của họ nói, tối qua họ hoàn toàn không có rời khỏi phòng, nhưng mà nửa đêm... chắc là sau 12 giờ, Chu Huân đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, còn gọi cả Vương Duệ dậy, nhưng sau đó lại không nghe động tĩnh gì nữa."
"NPC còn nói, lúc đó cậu ta rất buồn ngủ nên không có dậy xem, qua hôm sau mới phát hiện bọn họ đã chết."
"Điện thoại?" Cao Vân Vân nhíu mày, bắt được điểm mấu chốt lần này: "Nói cách khác, lần này hai người họ bị giết, rất có khả năng là có liên quan đến cú điện thoại vào lúc nửa đêm kia."
Nguyễn An gật đầu, có chút tiếc nuối mà tiếp tục đánh chữ: "Tiếc là tôi tới chậm, di động có thể làm vật chứng đã bị trường học lấy đi rồi."
"Sao lại vậy chứ," Vương Ninh có chút nhụt chí nói: "Nếu không lấy đi thì không chừng chúng ta đã có thể thông qua lịch sử nhắn tin tìm được manh mối rồi."
Tống Viêm nghe xong lại lắc đầu, cậu không cho rằng kẻ hiến tế sẽ ngu ngốc đến mức dùng số gốc của mình mà gọi điện cho Chu Huân. Có rất nhiều cách để nặc danh hay làm nhật ký trò chuyện trở nên vô dụng, chỉ riêng điểm này thì cho dù bọn họ có lấy được cái di động kia, cũng không nhất định là có thể thu được thêm manh mối gì.
Mà hiện tại, càng khiến cậu để ý chính là, kẻ hiến tế đã làm như thế nào để thông qua một chiếc điện thoại mà giết chết hai người chơi?
Hắn thông qua điện thoại, truyền thứ gì đến sao?
Giọng nói? Tin nhắn?
Mà trừ cái này ra, bóng ma lớn hơn nữa đang bao trùm các người chơi.
"Lần này hai người đó không có ra ngoài, vậy điểm này có phải là đã chứng mình rằng, họ và ba người trước đó đều không chết do cùng một loại phần thưởng không ––" Ngô Kiêu hiếm khi nghiêm túc, một tay vòng qua vai Nguyễn An, nói: "Hay nên nói là, do kẻ hiến tế thứ hai ra tay?"
Trong lúc nhất thời, sắc mặt ai nấy đều trở nên cực kỳ khó coi, tiếng khóc tuyệt vọng của Chu Y Y càng làm cho bọn họ thêm tâm phiền ý loạn.
"Tôi cảm thấy không phải, bối cảnh tử vong rất giống nhau." Kỷ Hành Phong là người đầu tiên đưa ra ý kiến, tuy anh không nhiều lời, nhưng Tống Viêm rất nhanh liền hiểu rõ ý anh, nhíu mày nói: "Ý anh là... tuy tối qua bọn họ không có ra ngoài, nhưng vẫn bị giết sau 12 giờ đêm."
"Bối cảnh tử vong giống nhau đến vậy, hẳn là xuất phát từ cùng một kẻ hiến tế."
Nhưng nếu là như vậy thì lại xuất hiện thêm hai vấn đề khác, nếu 5 người chơi đã chết đều bị giết bởi cùng một kẻ hiến tế, vậy thì kẻ hiến tế này chỉ cần giết thêm một người chơi nữa là hắn liền có thể thông quan rồi.
Đây tuyệt đối không phải là một tin tốt.
Mà vấn đề thứ hai lại là –– Cao Vân Vân lẩm bẩm: "Nếu vậy thì, kẻ hiến tế còn lại, sao đến giờ vẫn chưa động thủ?"
Là vì hắn không có can đảm đi giết người, hay vì phần thưởng của hắn có thể dễ dàng giết chết những người chơi khác, nên hắn mới không nóng nảy ra tay...
"A," Hồ Hàm lắc đầu đi đến cạnh cửa cười lạnh một tiếng, biểu tình càng khiến người ta nhìn không thấu: "Đừng nghĩ nhiều đến vậy, nói không chừng... chỉ là do kẻ hiến tế kia, từ lúc bắt đầu đã không định giết người thì sao."
"Không định giết người?" Tống Viêm nghe vậy sửng sốt, tuy lời Hồ Hàm nói khó mà tin, nhưng cậu lại ẩn ẩn cảm thấy, biểu tình của Hồ Hàm lúc này có vẻ không giống như đang nói dối.
Hồ Hàm lại nở nụ cười, trong mắt tràn ngập trào phúng, cũng không tiếp tục nói gì mà trực tiếp rời đi trong tầm mắt của mọi người.
Tống Viêm nhìn bóng dáng Hồ Hàm rời đi, nhăn mày suy tư.
"Chúng ta cũng đi thôi." Kỷ Hành Phong kéo Tống Viêm về lại, Tống Viêm thở dài, gật đầu.
Trong căn phòng này đã không còn gì đáng giá để bọn họ tiếp tục dừng chân thu hoạch, ngay cả Chu Y Y cũng ngừng khóc, chỉ cuộn tròn trên mặt đất cạnh khung giường, ra sức mở to đôi mắt sưng đỏ, thân thể run nhè nhẹ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đi thôi." Tống Viêm nhìn cô một lần cuối, rồi cùng Kỷ Hành Phong và đám Ngô Kiêu rời đi.