Edit + beta: Khuynh
―――――
Một vòng lại một vòng, cổ tay bám vào cánh tay Kỷ Hành Phong của Tống Viêm đã tê rần, mà Kỷ Hành Phong vẫn ôm cậu vững vàng như cũ, mạnh mẽ chạy quanh sân thể dục, thậm chí còn không ngừng vượt qua những người khác.
Tống Viêm treo trong ngực anh cau mày, tận lực giữ nguyên động tác, sợ làm ra một hành động nhỏ nào cũng sẽ tăng thêm gánh nặng cho anh. Nhưng dù vậy, cậu vẫn thấy được mồ hôi không ngừng tuôn trên trán Kỷ Hành Phong, nghe được tiếng hít thở dần dần nặng nề dù anh đã cố gắng duy trì tiết tấu, thông qua lòng ngực mà cảm nhận nhịp tim hữu lực mà dày đặc của anh.
10 vòng cuối cùng cũng kết thúc, Tống Viêm vội vàng vỗ vai Kỷ Hành Phong, bảo anh mau thả mình xuống, nhưng Kỷ Hành Phong lại cứ ôm chặt lấy cậu, đi tới trước mặt giáo quan.
"10 vòng, chạy xong rồi, ông nói thì phải giữ lời." Kỷ Hành Phong điều chỉnh hô hấp, mặt vô biểu tình mà nhìn về phía ông ta.
Giáo quan mặt đen hiển nhiên cũng không ngờ anh thật sự có thể ôm Tống Viêm chạy hết nổi, thần sắc vẫn khinh miệt, nhưng trong ánh mắt lại toát ra chút thưởng thức: "Tôi nói được thì làm được, mấy cậu coi như đã chạy xong, có thể đi rồi."
Lúc này Kỷ Hành Phong mới thả Tống Viêm xuống, nắm tay cậu rời khỏi sân thể dục.
"Được rồi, bây giờ không có ai nhìn ngó, anh đừng cậy mạnh, nói cho em biết đi, có mệt không, thân thể còn chịu nổi không?" Tống Viêm sợ Kỷ Hành Phong sẽ làm vị giáo quan kia mất mặt, cho nên cậu vẫn luôn ngoan ngoãn để anh nắm tay, thẳng đến khi hai người ra khỏi sân thể dục, rời khỏi tầm mắt của mọi người, mới lo lắng đỡ lấy cánh tay Kỷ Hành Phong, không ngừng thăm hỏi.
Kỷ Hành Phong tất nhiên đoán được suy nghĩ của Tống Viêm, lập tức nở nụ cười, đem cái tay đang đỡ lấy mình của Tống Viêm nắm lại vào lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên chóp mũi đối phương: "Không mệt, thật sự không mệt chút nào."
"Anh bớt lừa em đi," Tống Viêm nhớ tới dáng vẻ Kỷ Hành Phong vừa rồi ôm mình chạy, nhịn không được mà cằn nhằn: "Người mặt sắt, anh thật sự coi cả người anh đều làm bằng sắt hả, anh..."
"Anh không mệt thật mà, không tin ––" Kỷ Hành Phong thừa dịp Tống Viêm chưa phản ứng kịp, lại đem người bế ngang lên: "Không tin thì để anh lại ôm em một lát đi."
Tống Viêm muốn giãy giụa nhảy xuống, nhưng cánh tay Kỷ Hành Phong lại vô cùng hữu lực, chặt chẽ mà ôm cậu vào trong ngực.
"Anh nghiện ôm hả!"
Kỷ Hành Phong trầm thấp cười một tiếng, cọ đầu vào tóc Tống Viêm, nghẹn ngào nói nhỏ: "Anh muốn làm vậy lâu lắm rồi."
Tống Viêm sửng sốt, động tác giãy giụa cũng dừng lại, có hơi mờ mịt nói: "Cái gì lâu rồi –– bình thường em để anh ôm còn chưa đủ nhiều hả?"
"Không, không phải cái này," Kỷ Hành Phong chôn mặt trong tóc Tống Viêm mà lắc đầu, sau đó giương mắt nhìn cây ngô đồng ven đường đang tỏa bóng mát dưới ánh hè chói chang, nói: "Em còn nhớ không, lúc điền nguyện vọng, tụi mình từng tìm hiểu về kỳ quân sự của trường đại học XX đó?"
Giọng nói của Tống Viêm như bị đóng băng, cậu đương nhiên nhớ rõ. Khi đó bọn họ vừa mới 18 tuổi, vừa biết được điểm số sau kỳ thi đại học, tuy thành tích của cậu có hơi kém, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chọn cùng trường với Kỷ Hành Phong.
Sau khi tìm kiếm một hồi, nguyện vọng đầu của bọn họ đều điền là đại học XX, tuy các phương diện điều kiện của trường đó đều khá tốt, nhưng kỳ quân huấn trong lời đồn lại đặc biệt biến thái, cứ hở một chút là bị bắt chạy.
"Lúc đó anh cứ nghĩ là, nếu Viêm Viêm chạy không nổi thì nên làm gì bây giờ?" Ánh mặt trời rắc xuyên qua tán cây, chiếu đến khuôn mặt đầy sẹo của Kỷ Hành Phong, cực kỳ giống với những hồi ức dịu dàng ấy: "Vậy mình liền ôm em ấy chạy..."
Ngay trước mặt mọi người, ôm lấy em ấy, để tất cả mọi người đều biết, người này là của mình. Bọn họ là trúc mã trúc mã, bây giờ lại thi vào chung một trường đại học, sau này cũng sẽ vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau...
Dù cho hiện tại nhớ đến, Kỷ Hành Phong sẽ cảm thấy mình khi ấy vừa ấu trĩ vừa trung nhị, nhưng trong 3 năm cách biệt, không biết đã qua bao đêm, anh đã lặng lẽ phác hoạ những cảnh tượng vĩnh viễn không có khả năng xảy ra này biết bao nhiêu lần.
"Anh thật là..." Tống Viêm không nói được gì, cậu chỉ biết vùi đầu vào ngực Kỷ Hành Phong, tùy ý để anh ôm, tiếp tục đi thêm một đoạn đường thật dài, thẳng đến khi về tới phòng ký túc xá, Kỷ Hành Phong mới chịu buông cậu xuống.
Hai người định theo kế hoạch trước đó nghỉ ngơi một hồi, nhưng bị phơi trên sân thể dục lâu như vậy, cả người đã sớm ướt đẫm mồ hôi, vì thế không thể không tắm nước lạnh.
Đáng tiếc, cuối cùng không những không thể mát lạnh, mà còn bốc lửa hừng hực...
6 giờ 18 phút chiều, Kỷ Hành Phong vươn tay mở di động, đèn thông báo màu xanh lục còn đang lấp lóe sáng lên.
Kỷ Hành Phong nhấn mở tin nhắn chưa đọc đến từ "Luwu", rũ mắt đọc xong thì tiện tay bấm xóa, rồi ném di động sang một bên.
Tống Viêm vẫn đang ngủ bên cạnh anh, mặc dù giường hẹp nên có hơi chật chội với hai người, nhưng bọn họ lại hết sức hưởng thụ loại cảm giác dán chặt lấy nhau này.
Một lát sau, Tống Viêm hơi nhíu mi, mơ màng mở mắt. Cậu nhất thời chưa nhớ được những chuyện đã xảy ra trước khi ngủ, chỉ cảm thấy cả người quá mỏi mệt, nhóc con trong bụng cũng hơi động, có vẻ nhóc có hơi nhàm chán.
"Tỉnh rồi hả?" Kỷ Hành Phong đến gần, vừa hỏi vừa hôn lên gương mặt ửng hồng của cậu.
"Anh" Thẳng đến lúc này, Tống Viêm mới dần nhớ ra mọi chuyện, cậu có chút bực mình mà nhìn về phía Kỷ Hành Phong: "Mới vừa chạy 10 vòng, vậy mà anh còn, anh còn có thể lực đi làm mấy cái này!"
Kỷ Hành Phong nghe vậy, lại hôn Tống Viêm một cái, sau đó tri kỷ giúp cậu xoa ấn cơ thể nhức mỏi, dùng âm giọng trầm khàn khiến người mê mệt nói: "Anh nói rồi, anh không mệt mà."
Tống Viêm vừa nghe càng thấy tức, muốn xoay người đưa lưng về phía Kỷ Hành Phong, không thèm để ý đến anh nữa, nhưng eo chẳng có một chút sức lực, bụng lại trĩu nặng, làm cậu hoàn toàn không thể động đậy.
"Khó chịu hả?" Kỷ Hành Phong lập tức nhận ra tình trạng của Tống Viêm, vội đỡ sau eo cậu, vững vàng đỡ cậu xoay người.
Tống Viêm cảm nhận được động tác của Kỷ Hành Phong ngày càng vừa thuần thục vừa tri kỷ, hỏa khí trong lòng cũng tan đi vài phần, chỉ nhẹ nhàng oán giận: "Em như vầy, tối nay sao ra ngoài được..."
"Yên tâm đi," Kỷ Hành Phong ôm chặt cậu từ phía sau, nhẹ nhàng vòng quanh eo bụng cậu: "Anh ôm em đi là được."
Đáng tiếc, dù Kỷ Hành Phong có muốn, nhưng lần này Tống Viêm cũng không định để anh làm thế nữa.
Hai người lại nằm trên giường nghỉ thêm một lúc, đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, di động hiển thị 11 giờ 30, bọn họ mới ra cửa.
Trong ký túc xá tối mù, mỗi một cánh cửa phòng đều đang đóng chặt, tựa như những cái miệng bị bịt kín, đang phong ấn hết thảy bí mật.
"Tụi mình đi lầu mấy đây?" Tống Viêm sợ quấy nhiễu đến thầy quản sinh đêm qua, vì thế liền đè giọng hỏi Kỷ Hành Phong.
"Ngô Kiêu nói cậu ta đến ký túc xá của khóa trên rồi, đang trên lầu 5, ở chỗ Nguyễn An." Kỷ Hành Phong đưa di động đã điều chỉnh độ sáng tới trước mặt Tống Viêm.
Tống Viêm nhìn thoáng qua, rồi nói: "Vậy giờ mình lên lầu 5 hội hợp với họ đi."
Ai ngờ, bọn họ chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy từ ký túc xá nữ cách đó không xa truyền đến một trận cãi vã, tuy đã cố tình đè thấp âm giọng, nhưng lại không cách nào che lấp tiếng khắc khẩu.
"Mấy người là đồ biến thái! Đêm hôm khuya vắng đi cắt cửa sắt, không phải biến thái thì là gì!"
"Ai là biến thái hả! Cô có bản lĩnh thì nói thêm câu nữa coi!"
"Bọn tôi đây là vì để tìm ra kẻ hiến tế!"
"Mấy cái giọng này, lại là bọn họ nữa hả?" Tống Viêm nhanh chóng phân biệt ra những ai đang cãi nhau ở cửa sắt, chính là Vương Ninh và hai người đầu trọc, đầu vàng. Không biết mệnh ba người này phạm phải hướng gì mà lại đụng mặt nhau vào buổi tối.
"Chắc là bọn họ muốn qua ký túc xá nữ, vậy giờ tụi mình cũng qua đó hả?"
Kỷ Hành Phong lắc đầu: "Bọn họ quá ồn, dễ bị phát hiện lắm, tụi mình cứ đi thẳng lên lầu 5 thôi."
Tống Viêm vốn cho rằng, sau khi người chơi tên Tiểu Tuyết kia gặp bất trắc vào tối qua, những người chơi còn lại sẽ lựa chọn ngoan ngoãn an phận trong phòng mình. Nhưng không ngờ, ký túc xá đêm nay, thật đúng là vô cùng náo nhiệt.