Edit + beta: Khuynh
―――――
Sáng hai ngày sau, khi Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đến trước Tượng đài Khai Sáng, Ngô Kiêu và Nguyễn An đã ở đó chờ họ.
Tống Viêm trộm nhìn Ngô Kiêu vài lần, thấy hắn vẫn bình thường như không có gì, vẫn là quả đầu đỏ rực, quàng vai Nguyễn An, nhỏ giọng trò chuyện với cậu ấy.
"Hai người tới rồi?" Ngô Kiêu vừa thấy bọn họ tới, liền kéo Nguyễn An đi về phía họ.
Thật ra Tống Viêm vô cùng tò mò, rốt cuộc là Nguyễn An đã làm cách nào để thuyết phục Ngô Kiêu cùng cậu ấy vào phó bản, nhưng tiếc là không có cơ hội hỏi, đành phải ghi chú trong lòng.
Bốn người nhanh chóng đến trước Tượng đài Khai Sáng, nhưng vào lúc này, khi bọn họ ngẩng đầu chọn số thì Tống Viêm lại phát hiện sự khác thường.
"Mọi người có cảm thấy, ánh sáng của Tượng đài, hình như có hơi tối đi không?"
"Có hả?" Ngô Kiêu ngửa đầu xem kỹ lại, cũng phát hiện có vẻ khang khác: "Hình như là vậy, đúng là có hơi tối... Tiểu Nhuyễn, lúc trước có từng có trường hợp như vầy không?"
Nguyễn An nghe xong, gật gật, sau đó viết lên tay Ngô Kiêu: "Lúc trước từng có người nói về tình huống này rồi, cách một đoạn thời gian, Tượng đài Khai Sáng sẽ có thay đổi."
"Vậy có ảnh hưởng gì tới phó bản không?" Tống Viêm hỏi tiếp, chuyện bất ngờ trong phó bản chung cư đó làm cậu vẫn còn sợ hãi, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Lần này, người trả lời cậu là Kỷ Hành Phong, anh lắc đầu nói: "Không đâu, cái này chỉ là do trò chơi tự điều tiết thôi."
Tống Viêm biết, Kỷ Hành Phong thân là NPC, anh sẽ có cảm ứng đặc biệt với trò chơi, vì vậy cậu liền yên lòng: "Vậy giờ chúng ta vào phó bản ha?"
"Ừm, có thể vào rồi," Kỷ Hành Phong nói, chỉ ra hai dãy số cho Tống Viêm: "Em chọn đi."
Tống Viêm không nhìn ra hai dãy số kia có gì khác nhau, tùy tay chỉ vào dãy số tương đối gần ở trên: "Chọn cái này đi."
"Em xác định là chọn nó hả?" Kỷ Hành Phong giương mắt nhìn qua, nhìn dãy số đang nhảy nhót trên Tượng đài.
"Chọn nó đi, dù sao thì em cũng nhìn không ra ba cái cửa lối gì." Tống Viêm gật đầu, thuận tiện quay đầu nhìn Nguyễn An: "Không thì để Nguyễn An tới chọn?"
Nguyễn An nghe xong, lui về phía sau nửa bước, cười lắc đầu.
"Vậy thì vậy đi." Kỷ Hành Phong duỗi tay niết mặt Tống Viêm, rồi cầm lấy tay cậu, cùng nhau nhìn về dãy số đã chọn.
Bóng tối buông xuống, Tống Viêm nắm chặt thời khắc cuối cùng trước khi truyền tống, nhìn thoáng qua sườn mặt sắp bị ánh sáng chói rọi hoàn toàn bao trọn của Kỷ Hành Phong...
Trong bóng tối, Tống Viêm đã quen với kế hoạch của đêm trước hung trạch, duỗi tay đè lên thanh katana sẽ tự động xuất hiện mỗi khi tiến vào vòng chơi, nương theo ánh trăng mập mờ ngoài cửa sổ, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này hẳn là một phòng học, nhưng... có lẽ không phải là phòng của trường tiểu học hay trường trung học. Tuy bàn ghế trong phòng đã mục nát, nhưng vẫn có thể nhìn được sơ sơ phong cách bày trí thành hình bậc thang của chúng, nếu vẫn còn tốt, căn phòng này phỏng chừng có thể chứa được gần trăm người.
Tống Viêm phỏng đoán, đây hẳn là phòng dùng để ghép lớp ở đại học.
Sau khi làm xong bước xác định bối cảnh, Tống Viêm bắt đầu thả nhẹ bước chân, thử đi lại trong căn phòng này. Khi tỉnh lại, cậu đang đứng ở cuối phòng học, mà cửa sau cách cậu gần nhất đã bị xích sắt rỉ thô quấn chặt, vậy nên, nếu muốn ra ngoài thì cũng chỉ có thể vòng đến cửa trước.
Nhưng mà, khi vừa đi đến giữa phòng học, cậu bất ngờ phát hiện trên bục giảng vốn trống rỗng, lại hiện ra một bóng người.
Bóng dáng kia rất mờ nhạt, nếu không chú ý thì gần như sẽ không thấy, nhưng mỗi khi Tống Viêm tiến lên trước một bước, cái bóng kia cũng đậm thêm một chút.
Tống Viêm dừng chân, đẩy mắt kính, đứng ở đằng xa mà nghiền ngẫm nhìn cái bóng kia.
Hiển nhiên, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, thế thì khi cậu đến được cửa trước của phòng học, cái bóng trên bục giảng hẳn là sẽ hoàn toàn biến thành màu đen, rồi sau đó thì sao? Nó có tấn công mình không?
Cậu không cho rằng, phó bản sắp xếp một cái bóng như vậy vào đêm trước hung trạch, chỉ là đơn thuần để cho cậu nhìn thấy.
Nhưng với tình hình trước mắt, trừ phi cậu chọn đứng ngốc tại chỗ, chờ Kỷ Hành Phong tìm tới. Không thì chỉ cần cậu muốn chạy ra khỏi phòng học này, thì nhất định phải chấp nhận việc vừa đi về phía trước sẽ khiến cho cái bóng kia xảy ra biến đổi.
Bước chân Tống Viêm ngừng lại, cậu nắm chặt thanh đao trong tay, đánh giá trạng thái hiện tại của mình một chút, cuối cùng, cậu chọn tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu vừa đi vừa chú ý biến hóa của cái bóng trên bục giảng, nhưng thẳng đến khi cậu sắp dừng chân trước cửa phòng học, cái bóng kia ngoại trừ biến thành màu đen đặc thì không có sự biến đổi nào khác.
Tống Viêm cũng không dám thả lỏng, vẫn nhìn chằm chằm cái bóng, chậm rãi tới gần cửa trước.
Còn khoảng bốn bước, ba bước, hai bước, một bước... Cuối cùng cậu cũng sờ đến tay nắm cửa, nhanh chóng xoay người kéo, vừa định lao ra, nhưng bước chân lại cứng ngắc.
Bên ngoài phòng học, bóng đen đứng đầy trên hành lang, từng lớp từng lớp, dày đặc che kín trước mặt Tống Viêm.
Mà đúng lúc này, một bàn tay từ sau lưng Tống Viêm vươn tới, đáp trên vai cậu. Trên cái tay kia còn dính đầy chất lỏng không biết tên, dính nhớp mà chảy xuống, làm ướt bả vai Tống Viêm.
Sau khi bất ngờ đến ngây ngốc qua đi, Tống Viêm nhanh chóng đưa ra quyết định, cậu đột nhiên đâm katana về phía sau.
Chỉ nghe thấy một tiếng "pốc", xúc cảm trong tay nói cho Tống Viêm biết cậu đã đâm trúng, nhưng khi cậu vừa định quay đầu lui về giữa phòng học, thì một gương mặt đen xì đột nhiên sáp tới, khuôn miệng phủ đầy răng nhọn gần như gặm tới mũi Tống Viêm.
Giây phút Tống Viêm sắp bị hàm răng kia cắn lên, hết thảy đều biến mất. Bục giảng, giáo viên, hành lang, toàn bộ trở thành chỉ còn một mình Tống Viêm.
Tống Viêm thở phào nhẹ nhõm, may rằng đây chỉ là đêm trước hung trạch, tuy đáng sợ, nhưng nguy hiểm thực tế lại không lớn.
Cậu cử động cánh tay còn đang hơi run, trấn an đứa nhỏ trong bụng vì mấy phen động tác của mình, không tiếp tục chần chừ, cậu bước nhanh đến cầu thang.
Cũng may, sau khi trải qua một hồi kia, Tống Viêm cũng không tái ngộ chuyện gì nữa, còn nhanh chóng đụng phải Kỷ Hàng Phong đang từ trên lầu xuống tìm cậu.
"Mới nãy có gặp phải cái gì nguy hiểm không?" Kỷ Hành Phong vượt qua mấy bậc thang, trực tiếp nhảy đến trước mặt Tống Viêm.
"Không có gì nguy hiểm, chỉ đụng phải vài cái bóng hơi đáng sợ thôi," Tống Viêm không muốn hồi tưởng lại cảnh đó, nên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một chút: "Không hù được em, mà chỉ hù cho nhóc con hoảng sợ, cả buổi rồi mà con còn đang động nè."
Nhưng Kỷ Hành Phong nào dễ bị cậu lừa gạt như vậy, anh đã sớm phát hiện ấn ký màu đen trên vai Tống Viêm, sau khi nghe cậu nói như vậy, anh kéo người vào trong ngực, vừa xoa nhẹ bụng cho cậu, vừa cẩn thận kiểm tra trên người cậu có bị thương hay không.
"Em thật không có gì mà." Tống Viêm vẫn cứ lặp lại, nhưng mãi đến khi Kỷ Hành Phong tự mình kiểm tra xong mới chịu buông cậu ra.
"Hung trạch lần này chỉ là một tòa nhà này thôi hả? Anh đi từ trên xuống, có để ý thấy chỗ này có mấy tầng không?" Tống Viêm thấy Kỷ Hành Phong rốt cuộc cũng yên tâm, liền bắt đầu hỏi manh mối.
"Cũng không chỉ có một tòa nhà này," Kỷ Hành Phong theo thói quen nắm tay Tống Viêm, dẫn cậu đến trước cửa sổ trên cầu thang, chỉ vào nơi có ánh sáng bên ngoài nói: "Tượng đài Khai Sáng cũng không ở trong đây, anh ở cửa sổ bên khác nhìn thấy cách đối diện không xa còn có một tòa 4 tầng."
"Phạm vi hung trạch lần này, hẳn là lớn hơn dự đoán của chúng ta một chút."
"Nếu tòa nhà này thật sự là khu dạy học," Tống Viêm nhìn vị trí sáng lên phía ngoài cửa sổ, đưa ra phỏng đoán: "Vậy hình như là Tượng đài Khai Sáng sẽ được đặt trên sân thể dục thì phải."
Kỷ Hành Phong gật đầu, tuy đã xác định được vị trí của Tượng đài Khai Sáng, nhưng anh vẫn quyết định làm theo thói quen, trước khi vòng chơi chính thức bắt đầu sẽ đi dò xét cấu trúc của hung trạch một vòng: "Chúng ta tiếp tục xuống dưới xem thử đi."
Tống Viêm không có ý kiến, hai người tiếp tục đi xuống, ở mỗi một tầng, cả hai sẽ chọn đại vài phòng học xem thử. Nhưng khi xuống đến lầu 1, mọi phòng học mà họ gặp được đều đại đồng tiểu dị*, lớn thì là cầu thang hơi nghiêng, nhỏ thì là phòng học bình thường, cũng không thấy phòng nào tương đối đặc thù, như phòng thí nghiệm chẳng hạn.
*Đại đồng tiểu dị: na ná như nhau, cơ bản đều giống nhau
Hai người xác định không tìm được nhiều manh mối hữu dụng trong tòa nhà, nên đi thẳng ra ngoài từ cửa lầu 1. Bọn họ vừa tính đi xem tòa nhà khác, liền vừa vặn đụng phải Ngô Kiêu và Nguyễn An đang đi ra từ tòa bên kia. Như thế đỡ không ít chuyện, bốn người nhanh chóng trao đổi thông tin.
"Ý anh là, tòa bên đó là ký túc xá?" Tống Viêm nghe Ngô Kiêu miêu tả xong, bắt đầu sinh ra nghi ngờ với phỏng đoán cho rằng đây là khuôn viên trường đại học trước đó của mình.
Nếu thật sự là khuôn viên trường đại học, tại sao bên trong chỉ có hai tòa nhà, không thấy kỳ sao.
"Đúng rồi, là ký túc xá," Ngô Kiêu gật đầu xác nhận: "Trong tòa đó toàn là mấy phòng ký túc xá, trong mỗi phòng đều là giường trên bàn dưới, một phòng bốn giường, rất giống với ký túc xá hồi tôi học đại học."
"Nhưng mà có cái, bắt đầu từ lầu 2 trở đi, chính giữa hành lang có cửa lưới bằng sắt để ngăn hai bên ra," Ngô Kiêu chỉ vào tòa ký túc xá dưới màn đêm u tối, khoa tay múa chân với bọn Tống Viêm: "Hai bên đều có cầu thang riêng, chỉ cần cửa lưới vừa đóng, hai bên liền hoàn toàn bị ngăn cách, tôi thấy, cái kiểu này cứ như là ký túc xá hỗn hợp vậy, nam một bên nữ một bên."
Nghe Ngô Kiêu phân tích xong, Tống Viêm cũng nảy ra suy đoán khác. Có khả năng, đây thật sự là bản thu nhỏ của khuôn viên trường đại học, trò chơi vì tránh cho phạm vi hoạt động của người chơi quá lớn, nên chỉ tạo ra một phần của khuôn viên trường.
"Được rồi, trong đêm trước mà có thể thu thập được nhiêu đây manh mối cũng đã đủ rồi," Kỷ Hành Phong nhìn ra Tống Viêm đang rối rắm, nâng tay vuốt tóc cậu: "Muốn thêm càng nhiều manh mối, thì đợi lát nữa tới chỗ Tượng đài Khai Sáng là biết."
Tống Viêm nghe xong gật gật, quả thật hiện tại chỉ là đêm trước hung trạch, cũng không cần gấp gáp thăm dò hết thảy.
Nhưng mà... Cậu nắm tay Kỷ Hành Phong, trong đầu vẫn không ngừng suy đoán. Cậu hy vọng, phó bản lần này, thật sự sẽ là khuôn viên trường đại học.
Cho dù chỉ là ở trong trò chơi hư vô này, cậu vẫn âm thầm khát vọng, có thể kéo tay Kỷ Hành Phong, cùng anh đi dạo trong khuôn viên trường đại học, bù đắp cho những năm tháng bọn họ đã bỏ lỡ trong cuộc đời.