Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Phương Nham, tên thô kệch và người mặt sắt, ba người bọn họ đều là những người từng tham gia chính trong sự kiện miếu Nương Nương năm đó.

Trong bầu không khí giằng co, ánh mắt của Phương Nham và tên thô kệch đều đồng loạt hướng về phía người mặt sắt.

"Ban nãy mọi người ai cũng thấy." Tiền Thạch có hơi sợ người mặt sắt, nhưng hắn vẫn nói: "Tôi và Phương Nham bị tấn công ở bên ngoài, chỉ có anh ta không bước một bước đến hậu viện."

"Bị tấn công, cũng chưa chắc là bị thật, đúng không?" Tống Viêm không thèm nhượng bộ, thẳng thắng đối chất với tên thô kệch: "Nếu không thì vì sao bọn họ ai cũng xảy ra chuyện, chỉ có mấy người là có thể rút lui an toàn chứ."

"Cậu đang cưỡng từ đoạt lí à!" Tiền Thạch bị chọc cho nổi điên, muốn động tay động chân với Tống Viêm.

Tống Viêm lại vô cùng bình tĩnh quay đầu nhìn Phương Nham: "Anh nói đi?"

Hai mắt Phương Nham vẫn còn đỏ rực, môi giật giật, không nói gì.

Lúc này người mặt sắt lại chậm rãi đi đến trước mặt Tống Viêm, ngăn giữa cậu và tên thô kệch, thong thả nói: "Nếu cảm thấy là tôi, thì đến giết đi."

"Mấy người dám không?" Âm thanh khàn khàn vẫn trước sau như một, thậm chí còn mơ hồ mang theo ý giễu cợt.

Người mặt sắt nói xong lập tức nắm chặt tay Tống Viêm, đi đến một cái bàn trong góc ngồi xuống.

Phương Nham hết nửa ngày cũng không nói được câu nào, mặc cho tên thô kệch khuyến khích, trong lòng hắn lại rất rõ ràng, câu nói của người mặt sắt là sự thật.

Hắn không dám, cho dù có nghi ngờ thì người mặt sắt cũng không phải là người mà hắn có thể giết được.

Tiền Thạch thấy Phương Nham bất động, hắn bắt đầu đi đi lại lại, cho đến khi hắn thấy chị Viên đang cố hạ thấp cảm giác tồn tại.

"Còn cô ta nữa!"

Phương Nham lập tức đứng dậy, sắc mặt âm trầm đến gần chị Viên.

"Năm đó cô ta rất thân với người tên là Tiểu Hoàn! Nói không chừng năm đó cô ta bán đứng Tiểu Hoàn, sau lại hối hận thì sao!" Đầu óc Tiền Thạch đột nhiên "sáng láng" ra.

Chị Viên vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, nói: "Anh đừng nói bậy, không phải tôi!"

"Sao không thể là cô?" Tiền Thạch cuối cùng cũng tìm được người không phản bác được lời nói của hắn, cố cắn chặt không buông.

"Không có bằng chứng, anh lại cắn bậy cắn bạ gì đấy." Tống Viêm nhìn hai người, nhịn không được mở miệng nói. Không phải cậu lo lắng gì cho chị Viên, chỉ là dưới tình huống như vậy mà tùy tiện nghi ngờ chỉ càng làm suy yếu lực lượng của người chơi mà thôi.

Nhưng... nếu không phải chị Viên, vậy kẻ hiến tế rốt cuộc là ai? Ánh mắt Tống Viêm lướt qua tất cả người chơi, cậu dường như có một ý nghĩ, nhưng lại không làm rõ được ––

"Á!" Chị Viên đột nhiên hét to, Tống Viêm vừa ngước nhìn liền thấy trong lúc cô bị Phương Nham và tên thô kệch ép lùi, vô tình lùi đến vị trí bị cây lê đè sụp.

Phía sau cô là nhánh cây giống như móng vuốt khô quắc, nước mưa từ khe hở chảy xuống người chị Viên, đến khi chảy xuống mặt đất thì đã biến thành một vũng nước màu đỏ tươi.

Sau khi tiếng thét to qua đi, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chị Viên đã cứng đơ ngã xuống.

Lúc này không ai lớn tiếng hô hào nữa, năm người chơi còn sót lại trố mắt nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, người mặt sắt đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vai Tống Viêm: "Đi nghỉ ngơi thôi."

Tống Viêm ngẩng đầu nhìn hắn, xuyên qua lớp vải màu đen kia mắt đối mắt với người mặt sắt.

Sau đó cậu đứng dậy, nhẹ nhàng chạm vào tay hắn, cùng hắn đi lên lầu.

Lần này Trần Kỳ Phi có nói gì cũng không dám ở một mình nữa, mặc kệ nguy cơ bị người mặt sắt chém chết cũng phải theo bọn họ vào phòng.

Nhưng người mặt sắt không làm hắn khó xử, Trần Kỳ Phi tự giác tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Tống Viêm nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi liên miên không dứt bên ngoài, rõ ràng cậu đã mệt lả đi, nhưng nhắm mắt kiểu gì cũng không ngủ được.

Người mặt sắt không nằm xuống, chỉ ngồi bên mép giường cậu, hắn đối mặt với cánh cửa sổ đóng chặt, không biết đang suy ngẫm điều gì.

Trần Kỳ Phi rúc trong góc run rẩy, nhận ra hai người trong phòng vẫn chưa ngủ, lập tức nịnh nọt nói: "Học trưởng, thật ra anh cũng đừng lo lắng quá... Bây giờ chúng ta đã biết phần thưởng có liên quan đến cây, ngày mai chỉ cần cẩn thận đừng đụng đến cây là được."

"Cậu thật sự cảm thấy phần thưởng là cây sao?" Hơi hơi nghiêng người, vừa lúc người mặt sắt cũng quay đầu, ánh mắt của hai người trong bóng tối chạm vào nhau.

Ngay sau đó, Tống Viêm đã hiểu được mình đoán đúng rồi.

"Ngủ đi." Người mặt sắt giơ tay áp lên đôi mắt của Tống Viêm.

Tống Viêm kéo tay người mặt sắt xuống đặt trước người mình, rồi sau đó nhẹ nhàng nói với hắn: "Chúng ta ngủ chung đi."

Đến khi đệm bên cạnh lõm xuống, Tống Viêm cuối cùng cũng cong môi hài lòng, cậu nhìn thoáng qua sườn mặt của người bên gối, chậm rãi khép mắt.

Đêm thứ hai trong khách điếm Lê Hoa cứ như vậy mà trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Tống Viêm một mình đi xuống dưới lầu.

Tình trạng trong khách điếm giống hệt tối hôm qua, bàn ghế nghiêng ngã hỗn độn, phú thương vẫn còn bị trói ở chỗ cũ, thi thể của chị Viên cũng không có ai đụng tới, nhưng Tống Viêm lại cảm giác được có một sự trống trải nào đó.

Cậu đi đến một cánh cửa sổ đóng kín, duỗi tay sờ hoa văn thô ráp trên đó rồi lâm vào trầm tư, dựa lên cạnh cửa sổ bất động.

Một lát sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Tống Viêm ngẩng đầu nhìn thì thấy Phương Nham đang đi xuống.

Một đêm qua đi, tơ máu trong mắt hắn cuối cùng cũng dịu lại, cả người như mất hết tinh thần, nhìn thấy Tống Viêm thì chào hỏi: "Sao chỉ có mình cậu vậy?"

Ánh mắt Tống Viêm tối sầm một chút, cúi đầu nói: "Bởi vì... tôi thật sự không tin người khác nổi."

"Không tin?" Phương Nham cười khẽ, lắc đầu nói: "Không phải cậu rất tin tưởng người mặt sắt sao, còn tên học đệ kia của cậu nữa, lúc nào cũng dẫn theo cậu ta."

"Nhưng bây giờ tôi lại không tin được," Tống Viêm đè nặng âm thanh, tựa như mang theo bất an: "Trần Kỳ Phi... tôi phát hiện cậu ta cũng có động cơ giết người."

"Nhân vật của tôi và cậu ta... không phải không liên quan gì đến sự kiện 16 năm trước, 16 năm trước chúng tôi vừa mới 4 5 tuổi, rất có khả năng là một trong số đám trẻ bị lừa bán... có lẽ cậu ta cũng có động cơ "báo thù"."

"Vậy à?" Phương Nham đã đi xuống lầu 1, tiếp tục đến gần Tống Viêm.

Lúc này, Tống Viêm lại ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo thong thả một cách miễn cưỡng: "Còn anh thì sao? Sao không đi chung với Tiền Thạch?"

Không đợi Phương Nham trả lời, Tống Viêm như đang đùa giỡn: "Không phải là, anh ta cũng đã chết rồi chứ?"

Phương Nham ngây ngốc, ngay sau đó cau mày che giấu: "Anh ta còn đang ngủ trên lầu, đừng nói đùa kiểu này."

"Xin lỗi," Tống Viêm tha thiết nói: "Tôi không nên nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy quá ngột ngạt, muốn thả lỏng một chút thôi."

Nói xong cậu lại quay lưng về phía Phương Nham, chỉ chỉ cửa sổ nhỏ, giọng điệu mang theo ý tứ khó hiểu: "Vậy, anh muốn mở cửa sổ cho thoáng khí chút không?"

Tay trái Tống Viêm vừa đặt lên cửa sổ, cậu không quay đầu lại nhìn, cũng không lên tiếng, trong chớp mắt nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau thì tay phải liền không chút do dự rút katana đâm tới.

"Cậu đoán đúng rồi." Phương Nham cũng đã sớm đề phòng, dùng xẻng chặn katana của Tống Viêm: "Đúng đó, trong đây ngột ngạt như vậy, sao không mở cửa sổ cho ––"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị một thanh hắc trường đao đâm xuyên qua tim.

Tống Viêm nhìn người mặt sắt sau lưng Phương Nham, bổ sung đầy đủ câu nói ban nãy của Phương Nham: "Sao không mở cửa sổ cho mưa tạt vào, đúng không?"

Máu phun ra từ ngực Phương Nham, Tống Viêm rũ mắt nhìn hắn hấp hối, nói: "Phần thưởng của anh là mưa, anh có thể dùng mưa để giết người, cũng có thể điều khiển đồ vật khác trong mưa. Nhưng hạn chế của anh chính là, anh không thể trực tiếp hoặc điều khiển đồ vật để mở cửa cũng như cửa sổ của quán trọ."

"Vì thế, lúc đi kiểm tra toàn bộ quán trọ trong ngày đầu tiên, anh đã chú ý tới cửa sổ trên hành lang ở phòng Trương Siêu và phòng chúng tôi không có đóng. Vì vậy, vào đêm thứ nhất, anh đã lợi dụng mưa để giết chết Trương Siêu, cũng như điều khiển đầu của Trương Siêu trong mưa để ép tôi và Trần Kỳ Phi đi ra hành lang."

"Sau đó, anh lại lấy lý do quá ngộp để tên thô kệch đi mở cửa sổ, nhờ đó giết chết Tiểu Bùi... đã vậy còn điều khiển thi thể của cậu bé đi gõ cửa."

"Ngay cả anh trai mình anh cũng không buông tha, xúi giục anh ta đi đào cây trong mưa... Với lại, chuyện cây lê ngã xuống đập thủng phòng ốc cũng là do anh động tay động chân, không sai chứ?"

Phương Nham không nói gì, hoặc là nói, hắn đã không thể thốt nên lời.

Kẻ hiến tế chết, trò chơi kết thúc.

Lửa lớn bốc lên từ cây lê bị ngã ở hậu viện, nước mưa giống như chất dẫn cháy, ngọn lửa lập tức lan rộng cắn nuốt toàn bộ hậu viện.

"Học trưởng, đi nhanh đi nhanh!" Trần Kỳ Phi nãy giờ núp trong góc tối tức tốc chạy về phía cánh cổng xuất hiện ở tiền viện, còn không quên quay đầu thúc giục Tống Viêm.

Tống Viêm nhìn thoáng qua hậu viện một lần cuối, cây lê chìm trong biển lửa, mơ hồ hiện ra hình bóng của một người phụ nữ, dịu dàng đứng trong ngọn lửa đang cắn nuốt tiểu lâu.

Tất cả tội nghiệt và thù hận đều bị ngọn lửa thiêu rụi, mặc dù trong lòng biết đây chỉ là trò chơi, nhưng Tống Viêm vẫn hi vọng những đứa bé vô tội kia có thể an giấc ngàn thu.

"Đi thôi." Người mặt sắt kéo tay Tống Viêm, Tống Viêm lấy lại tinh thần gật đầu, hai người cùng nhau chạy ra khỏi khách điếm, chạy về phía cánh cổng...

Trước khi trở lại Nhà lớn, Tống Viêm lại chìm vào bóng tối.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh ở khách điếm Lê Hoa khá giống với những gì cậu suy đoán.

16 năm trước, mấy tên lưu manh tâm tư bất chính trong thôn đặt sự chú ý lên đám trẻ con. Bọn chúng lừa bắt những đứa trẻ ở những nơi xa hơn một chút, giấu trong miếu Lê Hoa Nương nương bị bỏ hoang, còn tìm hai cô nương trong thôn tới đưa cơm.

Hai cô nương cùng đem lòng yêu thích một người thiếu niên trong số đó, chính là nhân vật của Phương Nham, mà thiếu niên kia lại chọn Tiểu Hoàn.

Sau đó, Tiểu Hoàn phát hiện bí mật ở miếu Nương nương, trong lúc nhất thời, vì quá sợ hãi nên nàng đã trộm nói với cô nương còn lại. Mà cô nương kia vì ghen ghét nên đã thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này cho đám lưu manh.

Đám lưu manh mang lòng nghi ngờ nên nghi thần dị quỷ, cảm thấy Tiểu Hoàn đã phát tán chuyện này ra ngoài, e rằng mọi chuyện đã bại lộ. Vì thế nhẫn tâm giết chết Tiểu Hoàn và những đứa trẻ kia, sau đó chôn dưới gốc cây lê.

Còn nhân vật của Tống Viêm và Trần Kỳ Phi quả thật chính là những đứa bé năm đó được Tiểu Hoàn âm thầm cứu ra ngoài.

Dưới cảnh giết người phóng hỏa ấy, người thiếu niên thích Tiểu Hoàn vì quá nhút nhát và sợ hãi nên một câu cũng chưa kịp thổ lộ, trơ mắt nhìn Tiểu Hoàn bị người khác giết chết, sau đó mơ mơ màng màng bị ép cưới cô nương mật báo kia.

Sau khi miếu Nương nương bị đốt, mấy tên lưu manh mang theo tiền bẩn ai đi đường nấy, nhưng vận mệnh an bài, 16 năm sau bọn họ lại một lần nữa tập họp trong khách điếm Lê Hoa tràn ngập oan hồn năm đó bị sát hại.

Người thiếu niên mà Phương Nham sắm vai bị những oan hồn mê hoặc, trong lòng cuồn cuộn nỗi niềm thống khổ và không cam lòng, cuối cùng hiến tế toàn bộ người trong khách điếm...

―――――@――――&――――?――――

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play