Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Trong phút chốc, Tống Viêm lại đổ mồ hôi lạnh, cậu không cách nào để phán đoán xem ban nãy là mơ hay là thật, chỉ có thể nhanh chân chạy đến cạnh giường Trần Kỳ Phi, gọi hắn dậy.
"Học trưởng... sao vậy?" Trần Kỳ Phi còn đang ngái ngủ, lúc này bỗng nhiên có một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó là tiếng sấm rền làm cho Trần Kỳ Phi tỉnh táo hơn đôi chút.
"Tôi cảm thấy căn phòng này có vấn đề, chúng ta nên ——" Tống Viêm đang muốn khuyên Trần Kỳ Phi cùng cậu đi ra ngoài, thì phía cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng "Thùng".
"Học trưởng, cái gì vậy?" Trần Kỳ Phi cũng đã nhận ra có gì đó không ổn lắm, cùng Tống Viêm nhìn chằm chằm cửa phòng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
"Thùng ——"
"Thùng ——"
Là một thứ gì đó, trong tiếng mưa rơi, từng đợt từng đợt đập vào cánh cửa, dựa vào ánh sáng lờ mờ cả hai thấy được một cái bóng có dạng hình cầu.
Tống Viêm nhìn "quả cầu" đánh vào cửa phòng, trong lòng cậu có một dự cảm không tốt lắm, cậu chạm vào katana ở bên hông, nói với Trần Kỳ Phi: "Không thể cứ đứng yên như vậy, chúng ta cần phải ra ngoài."
"Thùng thùng thùng —" tựa như đang phản ứng với câu nói của Tống Viêm, tiếng động kia càng lúc càng dồn dập, cửa phòng thô ráp cũ kỹ trông như chỉ cần một giây sau liền không thể chịu nổi nữa, bị đập đến mức sắp chia năm xẻ bảy.
"Làm sao, làm sao ra ngoài đây?" Trần Kỳ Phi dùng sức nắm chặt cái chăn, nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ ở cạnh giường: "Chúng ta... nhảy cửa sổ không?"
Nhảy cửa sổ —— Tống Viêm nhìn theo tầm mắt của Trần Kỳ Phi, cùng hắn nhìn về phía cửa sổ nhỏ, mưa to tạt lên cánh cửa nghe lộp bộp, không biết vì sao, Tống Viêm lại có cảm giác tim đập mạnh.
Lúc này mà nhảy cửa sổ, có phải là một ý kiến hay không? Nếu có người muốn chặn giết bọn họ, thật sự sẽ chừa cho họ một con đường sống rõ rành rành như vậy sao?
Bên tai là tiếng mưa rơi càng lúc càng ồn cùng với tiếng gõ, Tống Viêm bả tâm nhất hoành*, đưa ra quyết định.
*Bả tâm nhất hoành: chỉ sự hạ quyết tâm lớn khi có sự việc quá khó khăn, khó hạ quyết tâm, giữ nguyên sẽ tối nghĩa toàn câu.
"Cậu nghe theo tôi..." Tống Viêm nói với Trần Kỳ Phi kế hoạch của mình, đối phương sợ tới mức suýt nữa nằm liệt trên giường, nhưng cũng may là không nghi ngờ gì với kế hoạch của Tống Viêm, chỉ là thử rất nhiều lần, vất vả lắm hắn mới có thể bò dậy, tập tễnh đi đến phía sau cánh cửa. Chỉ cần nhận được ánh mắt ra hiệu của Tống Viêm, Trần Kỳ Phi sẽ lập tức mở cánh cửa này ra, thuận theo đó mà núp sau cánh cửa.
Tống Viêm đứng bên kia cầm katana, đứng ngay đối diện cánh cửa, cậu biết có trốn cũng vô ích, lúc này đây, cậu phải bắt được thời cơ ngay lúc cửa mở ra, cái thứ sau cửa kia vọt vào thì sẽ chém chết nó.
"Mở." Tống Viêm nhìn Trần Kỳ Phi một cái, sau đó hết sức tập trung nhìn về phía cửa phòng.
Trần Kỳ Phi run run, nhắm mắt mở cửa phòng ra, sau đó chui vào khe hở giữa bức tường và cánh cửa nấp trong đó.
Bất ngờ là ngoài cửa không có cái gì hết, tại sao lại như vậy, đây là một cái bẫy sao?
Tống Viêm giơ katana lên trước mặt, cảnh giác nhìn chăm chú vào cửa, sau đó chậm rãi bước lên phía trước.
"Thùng!" Lại là một tiếng đập, bất quá lần này truyền đến từ phía cửa sổ nhỏ sau lưng, dưới tình huống căng thẳng như vậy, Tống Viêm không khỏi thất thần một chút, đến khi tỉnh táo lại, cậu biết mình đã sai rồi.
Một cục đen xì âm thầm mang theo nước mưa và máu, ập đến trước mặt.
Không kịp rồi!
Trong phút chốc, Tống Viêm nhìn thấy một gương mặt đầy máu, với cái lưỡi dài lê lết lòi ra khỏi hàm răng, đang lao thẳng về phía cậu.
Chỉ trong chớp mắt, Tống Viêm nhận ra đó là đầu của Trương Siêu, bên tai cậu nghe thấy một tiếng vang rất lớn, ngay sau đó, cậu lại cảm thấy có ai đó túm lấy eo mình, hai chân nhũn ra không chống chịu được cơ thể, dựa theo lực kéo ngã về phía sau —
Tống Viêm còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì trước mắt xuất hiện một tia sáng lạnh xẹt ngang qua, rồi sau đó "bụp —" một tiếng, cái đầu đang nhào đến kia lập tức bị chẻ ra làm hai, máu bắn ra xa tận ba thước.
Không có va chạm, không có đau đớn, thậm chí nước mưa và máu loãng cũng không dính lên người cậu dù chỉ một chút.
Có người ôm lấy cậu, ở sau lưng cậu, cái ôm như vậy đã từng diễn ra vô số lần trước kia, ấm áp và bình yên, làm cho Tống Viêm không khỏi mê mẩn.
Trong bóng tối, cậu ngửa đầu nhìn gương mặt bị miếng vải đen che lại của người mặt sắt, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, cậu không muốn để cho đối phương cứ tùy ý trốn tránh mình như vậy, vì thế nâng lên tay, đưa tay về phía gương mặt đó.
Trong một khắc sắp chạm đến, người mặt sắt lại quay đầu né đi.
"Tại sao?" Vừa mới trải qua nguy hiểm, âm thanh của Tống Viêm vẫn còn hơi mệt mỏi, lời nói ra lại mang theo ý không chấp nhận sự trốn tránh.
Nhưng người mặt sắt vẫn cứ nhìn cậu, cuối cùng chỉ nói: "Mặt tôi bị thương, không quen để người khác nhìn thấy."
"Rõ ràng anh biết em không muốn hỏi cái này!" Tống Viêm đột nhiên nổi giận, mang theo vài phần tủi thân, vì sao đến bây giờ vẫn chưa chịu thừa nhận?
"Chết người rồi! Chết người rồi! Cứu tôi với —"
Đúng lúc này, hành lang bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét đầy hoảng sợ, đánh vỡ thế cục giằng co giữa hai người.
"Tôi đi xem thử." Người mặt sắt lập tức lên tiếng, nhưng lúc đứng dậy cũng không quên đỡ Tống Viêm lên.
Tống Viêm bị động tác của hắn làm cho muốn bùng lửa, nhưng cũng bùng không lên nổi, hơn nữa cậu biết bây giờ không phải là lúc, nên đành phải theo người mặt sắt chuẩn bị đến đó xem xét tình hình.
Cho đến bây giờ, Tống Viêm mới hiểu được tiếng vang lớn trong phòng là từ đâu ra, nhìn thấy tấm ván gỗ tường phòng cậu bị bổ cho tanh bành. Nghĩ đến người mặt sắt ở cách vách nhận ra bên này có tiếng động lạ, chém nát bức tường gỗ lỏng lẻo che chắn giữa hai căn phòng, trực tiếp vọt tới đây.
Ngay chỗ cửa chính dính đầy máu loãng và nước mưa, còn có cái đầu của Trương Siêu. Tống Viêm thật sự không muốn đi qua đó nên cùng với người mặt sắt đi ra từ cái lỗ trên tường.
Còn Trần Kỳ Phi nãy giờ núp phía sau cửa cuối cùng cũng hoàn hồn, miệng không ngừng kêu í ới "Đợi em nữa!". Sau đó tò tò đi theo phía sau hai người Tống Viêm.
Tiếng hét trên hành lang cực lớn nên toàn bộ người trong khách điếm đều tỉnh dậy, mọi người ra khỏi phòng rồi tập trung lại chỗ hai người vừa mới la hét.
NPC bị kinh sợ đến mức ngã ngửa trên đất, vẻ mặt hoảng hốt vươn tay, chỉ vào phòng lấp bấp không ngừng: "Trương Siêu! Chết, chết rồi!"
Tiền Thạch ở cùng phòng do là người chơi mới, nên lần đầu tiên chân chính chứng kiến cái chết cũng sợ tới mức mặt mày xám nghoét, một tên đàn ông cao to nhưng đến cả một câu cũng không thốt ra được.
"Trương Siêu chết rồi?!" Phương Nham cực kì khiếp sợ khi nghe tin Trương Siêu chết, hắn không ngừng chất vấn Tiền Thạch, muốn từ trong miệng hắn nghe được ngọn nguồn sự việc, nhưng tiếc là sức chịu đựng của Tiền Thạch thật sự quá kém, chỉ một câu mà hì hục cả ngày cũng nói không nên lời.
Lúc này Phương Uy cũng đến đây theo phú thương, Phương Uy thì không có vấn đề gì, còn tên phú thương kia vừa hay tin Trương Siêu đã chết, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngập ngừng nửa ngày mới chỉ vào căn phòng xảy ra chuyện kia nói với Phương Uy: "Ngươi vào... vào xem chuyện gì xảy ra nhanh lên."
Thật ra không cần phú thương nói, Phương Uy cũng nhất định phải đi xem xét nguyên nhân cái chết của bạn thân. Hắn xoay người bàn bạc với Phương Nham, sau đó thắp một ngọn nến đi vào phòng của Trương Siêu.
Tống Viêm và người mặt sắt đã nhìn thấy đầu của Trương Siêu, nhưng tình hình còn rất nhiều chỗ chưa rõ ràng, vì thế cũng đi theo hai người họ tiến vào phòng.
Không giống như suy đoán, bàn ghế giường đệm trong phòng không hề lộn xộn, phòng ốc chỉnh tề an tĩnh, ngay cả ánh nến trong tay hai anh em Phương Nham cũng không mấp máy mà chỉ lẳng lặng cháy sáng.
Thi thể không đầu của Trương Siêu đứng lẳng lặng trong phòng trông rất quỷ dị. Mưa to xuyên qua cửa sổ xối lên cổ hắn. Máu đỏ sậm xuôi theo cơ thể hắn chảy xuống mặt đất, cuốn theo những cánh hoa lê bị gió thổi bay vào.
Phương Nham và Phương Uy bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức ngớ người, nửa ngày sau mới miễn cưỡng hỏi: "Đầu... đầu của hắn đâu?"
Mọi người cùng với hai NPC đã xuống lầu 1, lão bản và tiểu nhị thì lại không thấy đâu.
Tống Viêm ngắn gọn kể lại chuyện cái đầu của Trương Siêu, Phương Uy và Phương Nham nghe xong, không biết xì xầm thương lượng cái gì.
"Mấy người tốt xấu gì cũng nên nói cho mọi người nghe đi chứ, lén lút tính toán làm gì." Trần Kỳ Phi bị dọa tới hơn nửa đêm, không ngờ không những không bị hù chết, ngược lại còn bị chọc cho nổi cáu, lén lút đứng bên cạnh Tống Viêm và người mặt sắt, mượn khí thế mà chất vấn.
Hắn vừa thốt ra lời này, chị Viên thoạt nhìn có chút yếu đuối cũng đồng tình theo: "Đúng vậy, tốt xấu gì cũng nói cho chúng tôi nghe chút đi, không chừng còn có thể tìm được manh mối. "
"Không phải chúng tôi không muốn nói, chỉ là nhìn thấy bạn mình chết như vậy, mọi người phải cho chúng tôi thời gian bình tĩnh nữa chứ." Phương Uy lộ ra vẻ mặt bi thương giải thích, cũng bắt đầu bắt chuyện với mọi người: "Mọi người nếu không ngại thì có thể trình bày lại xem từ chiều đến tối mọi người đã làm gì đi."
Lời nói có hơi gượng gạo, Tống Viêm nhìn biểu cảm của hai anh em Phương Nham, xoay người đi về phía NPC đang co rúm lại trong một góc.
"Đêm nay các ngươi phát hiện Trương Siêu đã chết như thế nào?"
"Bọn... bọn ta đã đi ngủ từ sớm, cửa sổ trong phòng thì không đóng, nửa đêm ta cảm thấy lạnh quá nên bừng tỉnh, sau đó thì nhìn thấy Trương Siêu đứng ở nơi đó!" NPC kia đã bị dọa cho sợ run, có là ai đi chăng nữa thì nửa đêm nhìn thấy một thi thể đứng trong phòng mình, kiểu gì cũng sẽ bị hù cho chết đứng.
Nhưng mà... Tống Viêm âm thầm nhìn thoáng qua phú thương đang ngồi cách đó không xa, cho dù trông hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không lừa được người khác, hắn cũng đang rất sợ hãi, hơn nữa cũng không phải là loại sợ hãi giống như mọi người.
"Trước khi các ngươi đi ngủ, Trương Siêu có biểu hiện gì bất thường không?" Tống Viêm không một dấu vết mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi.
NPC kia suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu: "Không có."
"Hắn nói không sai," lúc này Phương Nham cũng mở miệng, chủ động kể lại chuyện lúc chiều: "Buổi chiều bọn tôi có gặp mặt anh ta ở trong phòng, khi đó anh ta vẫn rất bình thường, sau đó tôi và Phương Uy rời đi."
"Tiểu Bùi rất sợ hãi, nên buổi chiều tôi cũng không đi đâu hết, vẫn ở lại an ủi thằng bé." Chị Viên vươn tay sờ đầu cậu bé đang đứng bên cạnh, hiện giờ đến người lớn còn đang hoảng sợ tột độ, càng khỏi phải nói Tiểu Bùi chỉ là một đứa nhỏ, từ lúc nghe tin có người chết, thằng bé vẫn luôn nhỏ giọng nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc!" Tên đàn ông thô kệch là một nhân chứng sống khác cũng có mặt trong phòng lúc ấy, sau khi cơn sợ hãi qua đi, kéo đến là sự phẫn nộ sinh ra vì sợ hãi: "Câm miệng! Phiền chết đi được!"
Bị tên thô kệch đó rống như vậy, Tiểu Bùi càng khóc dữ dội hơn, âm thanh hu hu nghẹn ngào xen lẫn trong tiếng mưa rơi, quả thật làm cho lòng người rối như tơ vò.
"Khó chịu thì tự mở cửa sổ thông khí đi, hung dữ với con nít làm gì!" Phương Nham tuy là một người ích kỷ, nhưng cũng cảm thấy chướng mắt, trầm giọng quát lớn.
Tên kia quả nhiên là bực bội khó chịu, không suy nghĩ gì mà ầm một tiếng đẩy cửa sổ ra, hơi ẩm lạnh lẽo mang theo nước mưa lập tức bị gió thổi vào.
"Muốn khóc thì quay mặt ra ngoài mà khóc này!" Tên thô kệch còn không quên quay đầu lại quát Tiểu Bùi.
Không ngờ Tiểu Bùi lại lạch bà lạch bạch chạy đến, quay mặt ra cửa sổ khóc lớn.
"Con nghe theo tên đó làm gì." Chị Viên vội vàng đứng dậy muốn kéo Tiểu Bùi quay về, đáng tiếc tính tình ương bướng của trẻ con cũng đã trỗi dậy, sống chết cũng không chịu đi.
"Được rồi, để cho thằng bé khóc một lát đi." Phương Uy không có sự đồng cảm như em trai mình nên kiểu gì cũng bị Tiểu Bùi quậy đến mức phát cáu, có chút bực bội xem xét xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người mặt sắt. Có lẽ hắn đã từng nghe qua danh tiếng của người mặt sắt, trong giọng nói mang theo vài phần khách khí.
"Ban nãy Tống Viêm có nói là anh đã cứu bọn họ... anh làm sao phát hiện được bọn họ xảy ra chuyện vậy, có phải anh tìm được manh mối gì rồi không?"