*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Tống Viêm theo sau Ngô Kiêu, đi dọc theo Tường Đông, bên phải là nhà ở với đủ loại kiểu dáng, căn trước là nhà nhỏ kiểu Trung Hoa truyền thống với tường trắng mái ngói, thì căn tiếp theo lại mang phong cách La Mã Châu Âu, phong cách kiến trúc khác biệt như vậy vừa hỗn loạn vừa phối hợp với nhau, nhìn có vẻ buồn cười nhưng lại vô cùng hài hòa.
Phía bên trái bọn họ là dãy hàng quán nhỏ, trên sạp bày bán những món đồ chơi nhỏ kỳ quái, người bán hô to hô nhỏ mà rao hàng. Trên khoảng đất trống giữa hai sạp hàng, còn có vài người quần áo tơi tả, tùy tiện nằm thẳng trên mặt đất.
"Trong Nhà lớn ngoại trừ cửa hàng đổi vật phẩm, thì người ta còn có thể bán những món đồ chơi mới lạ với tư cách tư nhân, giống chợ nông sản ấy." Ngô Kiêu vừa đi vừa giới thiệu cho Tống Viêm: "Còn mấy người đó ––"
Hắn chỉ chỉ những người nằm la liệt trên nền đất: "Họ là những người đã cạn kiệt tiền vàng, nhưng giá trị sinh mệnh chưa hết nên thành người vô gia cư."
"Nếu cậu đi theo khách sạn đen ban nãy, nói không chừng một lúc nào đó cậu cũng sẽ trở thành một trong số họ."
Tống Viêm không biết nói gì tiếp, ngược lại chỉ những ngôi nhà nằm trên cao: "Những ngôi nhà đó, sao đi lên được?"
"Đương nhiên là đi thang máy." Ngô Kiêu cười cười, tiếp tục đi: "Lát nữa cậu biết liền."
Hai người đi xuyên qua một con đường nhỏ hẹp uốn éo bất quy tắc giữa những căn nhà và các sạp hàng rong, cuối cùng đi tới một khe hở giữa hai tòa nhà, có không ít người đang đi vào trong đó.
Cuối khe hở là một cái thang máy, người đang xếp hàng chờ đông khôn xiết, Ngô Kiêu dẫn theo Tống Viêm khó khăn lắm mới chen vào được.
"Nói tới nói lui thì Nhà lớn này cũng giống như nhà ngang* vậy." Ngô Kiêu duỗi tay bấm chọn tầng 66 giữa một rừng phím bấm.
Quá nhiều tầng lầu, Tống Viêm tưởng rằng phải mất một lúc lâu mới đến, không ngờ thang máy này vận hành cực nhanh, cho dù trong quá trình di chuyển nó có ngừng lại vài lần, nhưng rất nhanh sau đó đã đưa hai người Tống Viêm lên tầng 66.
Ra khỏi thang máy, bọn họ lại tiếp tục đi dọc theo hành lang vượt qua vài căn nhà liên tiếp, mất khá nhiều thời gian.
"Sắp tới rồi, nhớ kỹ số nhà là 663342 Tường Đông." Ngô Kiêu nói, dần dần tăng tốc, trong giọng nói tràn ngập niềm vui sướng không thèm che giấu.
Tống Viêm nhìn theo ánh mắt của hắn, đó là một căn nhà nhỏ trông có vẻ cực kì bình thường, những ván gỗ được sơn màu trắng dựng lên làm vách tường, cửa sổ và cửa ra vào có màu nâu xám. Thứ duy nhất làm bật sáng cả một khoảng trời, là một dãy hoa nhỏ đủ màu được trồng xung quanh căn nhà, cùng với người thiếu niên gầy yếu đang đắm mình vào ánh hoàng hôn, đứng ở cửa chính khom lưng tưới cây.
"Tiểu Nguyễn, anh về rồi nè." Ngô Kiêu hô to lên từ đằng xa, thiếu niên đứng bên cạnh bồn hoa lúc nghe thấy âm thanh của hắn, gương mặt tái nhợt ốm yếu lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, ngay cả bình tưới nước trong tay cũng chưa kịp buông xuống, đã cất bước chạy chậm về hướng này.
Ngô Kiêu nào đành lòng để bé đáng yêu nhà mình chạy xa vậy chứ, vội vàng tiến lên vài bước, ôm người ta vào lòng, còn rất trẻ con mà bế cậu lên, ở trên hành lang nhỏ hẹp này xoay vài vòng.
Tống Viêm đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh hai người gặp lại nhau, không lên tiếng, cũng không đi quấy rầy.
Cậu chỉ có hơi... có hơi nhớ quá khứ, cậu cũng đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc như vậy.
Nhưng bây giờ cũng đã rất tốt rồi, không phải sao? Tống Viêm hít một hơi thật sâu, đưa tay xoa xoa bụng nhỏ bị áo ngoài rộng thùng thình che lấp, trong lòng âm thầm hứa hẹn với đứa bé, cũng hứa hẹn với bản thân mình.
Yên tâm đi... ba nhất định sẽ mang cha con trở về.
Ngô Kiêu ở bên kia quay cuồng xong rồi thì thả người trong lòng xuống, nhìn Tống Viêm rồi cúi người nói gì đó với "Tiểu Nhuyễn", sau đó mới vẫy tay với Tống Viêm: "Mau tới đây đi, đứng đực ở đó làm gì."
Cảm xúc hâm mộ và dịu dàng vừa mới trồi lên đã bị đập cho tan tành, Tống Viêm thật sự rất muốn chạy tới giật cái đầu lông đỏ của Ngô Kiêu rồi hỏi một câu, với cái tình huống khi nãy, anh thật sự muốn tôi lượn lờ ở chỗ đó hay sao hả?
Nhưng mà, hiện giờ cũng xem như là mình ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Tống Viêm cố bình ổn lại cảm xúc, sau đó bước đến, chào hỏi với người thiếu niên kia: "Chào cậu, tôi tên là Tống Viêm, tôi có thể ở nhờ nhà cậu một khoảng thời gian được không."
Ai ngờ cậu thiếu niên kia lại không nói gì, chỉ nở một nụ cười ấm áp, sau đó xoay người từ trong bụi hoa rút ra một tấm bảng nhỏ màu đen, viết lên đó: "Chào anh, rất vui vì được biết anh, tôi tên là Nguyễn An."
*Nhuyễn đọc là ruǎn, Nguyễn cũng đọc là ruǎn, nên ban đầu bạn Viêm bị nhầm
Không nói được sao? Tống Viêm nhìn Ngô Kiêu, nhanh chóng xác định được đáp án từ ánh mắt của đối phương.
Nguyễn An tiếp tục viết trên bảng đen: "Vô cùng xin lỗi vì tôi không thể nói chuyện bình thường với anh, anh cứ tự nhiên ở lại đây đi."
Viết xong, dựng bảng đen lên để tiện cho Tống Viêm nhìn thấy.
"Cái này thì có gì mà xin lỗi, cảm ơn vì sự chiêu đãi của cậu." Đối với cậu thiếu niên gầy gầy nho nhỏ lại thích cười này, Tống Viêm không kiềm được dịu giọng xuống.
"Được rồi được rồi, trời sắp tối tới nơi, muốn nói gì thì vào nhà trước rồi nói." Ngô Kiêu dùng một tay cầm lấy tấm bảng nhỏ của Nguyễn An, thúc giục hai người nhanh chóng vào nhà.
Tống Viêm đi theo hai người bọn họ vào nhà, căn nhà này không quá lớn, vừa vào cửa liền nhìn thấy một căn phòng gọn gàng ngăn nắp, một chiếc ghế sô pha cực kì thoải mái dựa vào cửa sổ, tiếp sau đó là một cái bàn trà nhỏ đang bị hắt sáng bởi ánh trời chiều, tuy không có TV như trong hiện thực, nhưng trong phòng lại được trải một tấm thảm mềm mại.
Một bên phòng khách đặt một quầy bar rất dài màu gỗ, phía sau quầy bar là phòng bếp. Mà bên còn lại là hai phòng ngủ và một toilet.
Khó mà tưởng tượng được, ở trong một trò chơi u ám tuyệt vọng như vậy, mà bọn họ lại có thể bố trí được một căn nhà ấm áp như thế.
Tống Viêm không kiềm được nhìn Nguyễn An, cậu đã hiểu được vì sao Ngô Kiêu lại tâm toàn ý yêu thương con người này.
Đèn tròn khổng lồ trên nóc nhà đã tối đen hoàn toàn, ba người ăn xong cơm chiều, Tống Viêm lập tức tự giác đi vào phòng ngủ phụ, vừa nhìn là biết đã lâu không ai sử dụng.
Nguyễn An muốn giúp cậu dọn dẹp một chút thì bị Tống Viêm từ chối.
"Vòng chơi lần này không nhẹ nhàng cho lắm, cậu nên ở bên cạnh Ngô Kiêu nhiều hơn." Tống Viêm nói như vậy, Nguyễn An cũng cười cười, đưa ga giường mới cho Tống Viêm, sau đó xoay người đóng cửa rời đi.
Tống Viêm qua loa bày biện chăn giường, phòng ngủ phụ này cũng có một ô cửa sổ nhỏ, chỉ tiếc là hướng vào mặt tường của một căn nhà khác, Tống Viêm cố ép sát vào vách tường nhìn ra, mới có thể xuyên qua cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ban đêm, đèn tròn trên nóc nhà đã tắt ngúm, nhưng dường như mỗi căn nhà nhỏ đều tự sáng đèn, cao thấp đan xen, thật ảo lẫn lộn, nhìn như ánh đèn trong những gia đình bình thường.
Tống Viêm nằm lên giường, đặt hai tay lên bụng nhỏ, thả lỏng nhắm mắt lại.
Cậu có thể nghe được loáng thoáng tiếng cười của Ngô Kiêu ngoài cửa, tưởng tượng xem hắn và Nguyễn An đang làm gì.
Đêm đã khuya, cho dù còn rất nhiều suy nghĩ bộn bề, nhưng cuối cùng Tống Viêm vẫn chìm vào giấc ngủ.
Hy vọng, đêm nay em có thể mơ thấy anh.
Ngày hôm sau, khi Tống Viêm tỉnh lại, Nhà lớn đã quay trở lại là ban ngày.
Mặc dù vòng chơi trước đã làm cậu vô cùng mỏi mệt, nhưng Tống Viêm cũng không muốn ngủ nướng, theo thói quen thường ngày là chào hỏi với nhóc con trong bụng, sau đó đứng dậy dọn dẹp phòng.
Đẩy cửa phòng ra, trong nhà im ắng, trên bàn cơm rất tinh tế mà để dành lại bữa sáng cho cậu.
Tống Viêm cầm bánh mì cắn mấy miếng, xoay người đi vào phòng khách, xuyên qua cửa sổ rộng lớn thoáng đãng, cậu nhìn thấy Nguyễn An đang ngồi chồm hổm đùa nghịch gì đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của Tống Viêm, Nguyễn An quay đầu lại cười với cậu, cậu chàng vẫn đang chăm sóc dãy hoa cỏ cạnh nhà bằng bình tưới nước nhỏ.
Chỉ là... Tống Viêm ngẩn ra, nhận ra trong đám hoa lan xuất hiện vài vệt màu xanh tím.
Cậu đi ra ngoài cửa, đầu ngón tay chạm vào cây lan hồ điệp nhìn như mặt mèo, Nguyễn An chỉ cười, không nói gì, nhưng lại giống như đang nói gì đó.
Tống Viêm ngẩng đầu, nhìn về phía Tượng đài Khai Sáng đang đứng lặng ở trung tâm Nhà lớn, âm thầm đưa ra quyết định.
"Tôi tưởng cậu muốn ngủ thêm một chút chứ," Ngô Kiêu nhàn nhã từ bên kia hành lang đi tới, cong lưng đưa bình tưới đã rót đầy nước cho Nguyễn An, sau đó hỏi Tống Viêm: "Sao vậy, ngủ không quen hả?"
Tống Viêm lắc đầu: "Không, ngủ rất ngon nên mới dậy sớm đó."
"Vậy là tốt rồi, đây là lần đầu tiên tôi cho thuê nhà đấy, dù sao cũng phải làm cho khách hàng cảm thấy hài lòng mới được." Ngô Kiêu đùa giỡn.
Tống Viêm lại nhìn những bông hoa nhỏ kia, dịu dàng nói: "Đúng vậy, tôi rất hài lòng."
Ngô Kiêu hiểu ý mà cười, sau đó hỏi: "Tiếp theo cậu tính làm gì vậy, đi dạo xung quanh Nhà lớn với tôi, hay quay lại ngủ tiếp?"
Tống Viêm trầm ngâm một chút, ngẩng đầu nhìn Tượng đài nói: "Tôi muốn tiến vào vòng chơi khác, ngay hôm nay."
"Gấp vậy hả?" Ngô Kiêu không ngờ Tống Viêm sẽ nói như vậy: "Những người mới khi vừa vào Nhà lớn sẽ cố kéo dài thời gian, kéo hết mức mới tiến vào vòng chơi khác."
"Tôi không còn cách nào để kéo dài thời gian được nữa." Tống Viêm trầm giọng, cậu biết rõ tình trạng cơ thể mình, trước khi đứa con trong bụng dần lớn lên, cậu cần phải tích góp đủ giá trị sinh mệnh và tiền vàng. Cậu không muốn chờ đến đủ tháng lại phải ôm cái bụng to tiến vào hung trạch, kiểu đó chẳng khác gì đi tự sát, huống chi...
"Tôi còn vài vấn đề cần phải làm rõ, càng nhanh càng tốt. "
"Tôi muốn ở lại đây với Tiểu Nguyễn vài ngày, lần này không thể tiến vào cùng vòng chơi với cậu rồi," Ngô Kiêu nhíu mày giải thích, nhưng hắn lại không ngăn cản Tống Viêm, chỉ lên tiếng đề nghị: "Vậy tốt hơn hết là cậu đi một vòng quanh Tượng đài Khai Sáng đi, ngập ngừng lâu chút... cậu cũng biết nơi đó khá đông người, nếu muốn người nào đó nhìn thấy thì hơi khó đấy."
Tống Viêm nhẹ cong khóe miệng, nói lời cảm ơn với Ngô Kiêu, xoay người đến thang máy.
Ngô Kiêu nhìn bóng lưng của Tống Viêm, dịu dàng ôm Nguyễn An vào lòng, hai người im lặng nhìn nhau một cái.
Ra khỏi thang máy, xuyên qua đám người náo nhiệt, không tốn bao nhiêu thời gian, Tống Viêm đã đi đến bên cạnh Tượng đài Khai Sáng.
Cậu ngẩng đầu nhìn những dãy số loạn xạ không ý nghĩa trên Tượng đài, dường như đang suy ngẫm, đi vài vòng xung quanh tấm bia.
Sau một hồi như vậy, cậu dừng chân.
Có một ánh mắt đang chiếu thẳng vào người cậu, Tống Viêm cũng không biết đây là tâm linh tương thông hay sao đó, nhưng cậu cảm giác được, anh ấy đến rồi.
"Vậy... chọn cái này đi." Tống Viêm không hề do dự, đưa tay chỉ một dãy số ở phía trên cao. Ngay sau đó, dãy số trên Tượng đài lập tức bay xuống phát ánh sáng, nhẹ nhàng bao phủ lấy Tống Viêm. Chờ đến khi ánh sáng biến mất, tại vị trí đó đã không còn hình dáng của Tống Viêm.
―――――
Editor có lời muốn nói: Anh đi bé muôn nơi, vậy mà còn giấu giấu giếm giếm cái gì, lồ lộ ra kia rồi chèn!!!:3
―――――
Chú thích:
Nhà ngang (筒子楼): đặc điểm của tòa nhà này là có một dãy hành lang dài nối liền nhiều phòng đơn, hai đầu dãy hành lang dài thông ra ngoài và có hình dạng như một cái ống