Mặc dù đã đem bí thuật để cho thực lực của mình trực tiếp tăng lên một cấp.



Nhưng lúc này, Tô Hoàng cho dù sử dụng hết tất cả thủ đoạn, cũng không cách nào có thể đem Trần Viễn đánh bại.



Nhất thời, trong lòng của hắn cảm thấy vô cùng hoảng hốt.



Bởi vì, Tô Hoàng phát hiện ra được, cho đến lúc này sắc mặt của Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút bối rối nào.



Hơn nữa, không biết có phải là bị ảo giác hay không, nhưng Tô Hoảng cảm thấy Trần Viễn giống như càng đánh càng mạnh lên.



Thế nhưng, thời gian sử dụng bí thuật của hắn rất có hạn.



Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, đừng nói là bị Trần Viễn đánh bại, tự bản thân hắn cũng không có cách nào trụ lại lâu.



Bởi vì, một khi thời gian sử dụng bí thuật kết thúc, thực lực của hắn không chỉ lui lại một cấp, mà ngay cả cơ thể cũng sẽ rơi vào thời kỳ suy nhược.



Đây đối với Tô Hoàng mà nói, quả thật chính là một trận tai nạn.



Chính vì thế, sau khi vận dụng một quyền toàn lực, đem Trần Viễn ép lui về phía sau một bước.



Lúc này, Tô Hoàng mới vội vàng lướt đi, chuẩn xác cầm lấy cổ áo của Tô Đức Minh nhấc lên, sau đó lên tiếng quát to.



“Đi!”

Đứng ở trên tầng cao nhất của khách sạn, Tô Hoàng hầu như không một chút do dự nào, trực tiếp xách theo Tô Đức Minh cùng tông thẳng về phía vách tường được làm bằng thủy tinh của khách sạn, nhảy thẳng xuống phía dưới.



Rầm!

Cảm nhận được mặt đất chấn động, hơn nữa vừa rồi bị gió thổi lướt qua mặt, sắc mặt của Tô Đức Minh đã bị dọa sợ đến trắng bệch.



Đồng thời, trong lòng của hắn đối với Tô Hoàng đang không ngừng mắng to.



Dù nói như thế nào, Tô Đức Minh cũng sẽ không nghĩ đến Tô Hoàng lại ngu xuẩn đến như vậy, còn muốn kéo theo hắn nhảy xuống lầu tự sát.



Thế nhưng, cảnh tượng máu thịt be bét, đầu óc bị nổ tung tóe cũng không có xảy ra.



Lúc này, Tô Hoàng đã nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.



Đồng thời, ánh mắt của hắn mang theo mấy phần oán độc, nhìn lấy Trần Viễn đang đứng ở phía trên lầu cao của khách sạn, lớn tiếng kêu lên.



“Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”

Nói xong, Tô Hoàng cũng không hề do dự một chút nào, trực tiếp mang theo Tô Đức Minh nhảy vào bên trong ô tô, bỏ đi.



Mà lúc này, đứng ở trên tầng cao, nhìn qua lớp kính vừa bị Tô Hoàng đụng vỡ, lại nhìn nhìn xuống bóng dáng chiếc xe ô tô của bọn họ càng lúc đi càng xa, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần tiếc nuối.



Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không nghĩ đến, Tô Hoàng lại dứt khoát như vậy, còn mang theo cả Tô Đức Minh nhảy xuống lầu chạy trốn.



Chuyện này để cho Trần Viễn có một chút cảm giác thất bại.



Dù sao, mục tiêu lần này của Trần Viễn cũng chính là đám người Tô Đức Minh.



Lúc này lại để cho hắn chạy thoát, lần sau sợ rằng rất khó có thể bắt được thêm một lần nữa.



“Lão… lão đại, bọn… bọn họ vẫn còn là người sao?”

Nhưng lúc này, đứng ở một bên, âm thanh của Lưu Toàn đột nhiên trở nên run rẩy nói ra.



Vừa rồi, mọi chuyện xảy ra quá mức đặc sắc.



Cho dù là người từng trải như Lưu Toàn, cũng không cách nào có thể tưởng tượng ra được, một chuyện chỉ có thể xảy ra ở trong phim ảnh lại xuất hiện ở ngay trước mặt của mình.



Hơn nữa, bọn họ làm sao nhảy từ độ cao như vậy mà còn không chết?

Đối với vẻ mặt sợ hãi của Lưu Toàn, Trần Viễn trực tiếp không thèm để ý.



Lúc này, ánh mắt của anh lần nữa nhìn về phía cửa phòng tổng thống của khách sạn.



Vừa rồi, sau khi Tô Hoàng bước ra ngoài, Trần Viễn đã nghe được bên trong còn có mấy tiếng nói chuyện.



Rất rõ ràng, hai người Tô Thành Can, Đoàn Nghĩa Hòa cũng còn chưa có rời đi.



Hơn nữa, bên trong còn đang có mấy âm thanh tức giận mắng chửi.



Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được, đám người này nhất định là làm ra chuyện xấu xa gì đó.



Dù sao, vừa rồi Trần Viễn đã nghe Lưu Toàn báo cáo qua, đi theo đám người bọn họ còn có mấy cô gái trẻ.



Với lại, mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài cũng chỉ đi qua có vài phút.



Mấy người ở bên trong còn không kịp phản ứng cũng là điều hết sức bình thường.



Rầm!

Chính vì thế, sau khi quan sát một hồi, Trần Viễn cũng không thèm để ý quá nhiều, liền trực tiếp một cước đem cửa phòng đạp bay.



Tuy rằng cửa phòng tổng thống của khách sạn được làm bằng chất liệu rất dày, nhưng với lực lượng cơ thể của Trần Viễn hiện tại, việc đem cửa phòng phá hư cũng không tốn sức chút nào.



Mà lúc này, vốn dĩ đang ở trong phòng trêu đùa lấy hai chị em nhà họ Kiều, cửa phòng bất ngờ bị đạp mở, để cho Tô Thành Can không khỏi giật mình.



Đồng thời, sắc mặt của Đoàn Nghĩa Hòa tỏ ra cực kỳ khó chịu, quát lên.



“Mẹ kiếp, là thằng khốn nào? Lại làm hỏng mất việc tốt của ông?!”

Lúc này, từ bên ngoài nhìn vào, trong phòng ngoại trừ hai gã đàn ông trẻ tuổi.



Thì ở trên ghế sô pha, còn trói lấy hai người phụ nữ trẻ tuổi.



Quần áo ở trên người bọn họ đều bị cởi ra hơn phân nửa.



Nhất là hai cô gái trẻ, sắc mặt lúc này đều ửng đỏ, ánh mắt tràn ngập lửa giận trừng trừng nhìn lấy hai gã đàn ông đang đứng ở trong phòng.



Thế nhưng, một tiếng cửa phòng bị phá, để cho ánh mắt của hai người bọn họ đều trừng lớn.



Mà Trần Viễn lúc này cũng hơi nhíu nhíu chân mày.



Bởi vì, anh luôn có cảm giác, giống như anh đã từng nhìn thấy hai cô gái trẻ này ở đâu đó.



Nhưng mà, trong lúc nhất thời anh cũng không có nhớ ra gặp được bọn họ ở đâu.



“A!”

Sau đó, giống như phát hiện ra việc gì đó cực kỳ đáng sợ, cả hai cô gái đều hét lên một tiếng.



Đồng thời, vẻ mặt của Đoàn Nghĩa Hòa cũng có chút dữ tợn, trừng trừng nhìn lấy Trần Viễn và Lưu Toàn.



“Mẹ kiếp, tụi mày điếc a? Ông hỏi chúng mày là ai? Làm sao lại dám xông vào trong phòng của tao?”

“Ừm?!”

Nhìn bộ dáng hung tợn của Đoàn Nghĩa Hòa, lại nhìn quần áo xộc xệch ở trên người của hai thiếu nữ.



Lúc này, Trần Viễn cũng không có nói nhảm, trực tiếp đi tới trước mặt của Tô Thành Can và Đoàn Nghĩa Hòa.



Mà hai tên này nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên đi đến ở trước mặt, bất giác có chút giậc mình, vội vàng lùi lại phía sau một chút.



Thế nhưng, ngay sau đó cả hai đều biến sắc, đồng thời quát lên một tiếng.



“Mày muốn làm gì?”

Lúc này, Trần Viễn đã đi tới trước mặt của hai cô gái trẻ, tự mình đem dây trói ở trên người của bọn họ cởi ra.



Bị động tác này của Trần Viễn làm cho tức giận, Đoàn Nghĩa Hòa vậy mà từ dưới mặt đất nhặt lên một cái roi da, hướng thẳng về phía trước mặt của Trần Viễn quất tới.



Chát!

Âm thanh roi da quất vào da thịt không ngừng vang lên.



Chỉ có điều, sắc mặt của Trần Viễn vẫn đang hết sức bình tĩnh.



Nhưng mà, khuôn mặt của Tô Thành Can lại bị vết roi hằn lên một vệt đỏ ửng, để hắn đau đến da mặt đều liên tục co rút.



“Mẹ… làm sao mày lại đánh tao?”

Đột nhiên bị đồng bạn của mình quất roi vào trên da mặt, trong lòng của Tô Thành Can lúc này thật sự là rất tức giận.



Thế nhưng, so với biểu cảm tức giận của Tô Thành Can lúc này, thì sắc mặt của Đoàn Nghĩa Hòa càng thêm đặc sắc hơn vạn phần.



Vừa rồi, rõ ràng là hắn đã nhắm chuẩn về phía Trần Viễn, làm sao đột nhiên roi da lại quất lên trên mặt của Tô Thành Can?

Hơn nữa, khoảng cách của hai người rõ ràng rất xa, đáng lý ra sẽ không thể nào quất trúng mới đúng?

Càng nghĩ, trong lòng của Đoàn Nghĩa Hòa càng thêm hoảng sợ.



Hắn có cảm giác, chuyện này quá mức quỷ dị.



Chẳng lẽ, trong phòng này lại có đồ vật gì đó không được sạch sẽ?

Đối với ý nghĩ ở trong lòng của Đoàn Nghĩa Hòa, Trần Viễn cũng không thể nào biết được.



Nhưng một roi vừa rồi bị Đoàn Nghĩa Hòa quất đến, Trần Viễn là biết đến vô cùng rõ ràng.



Nếu như không phải anh phản ứng nhanh nhẹn, một roi vừa rồi cũng không đánh trúng Tô Thành Can, mà trực tiếp đánh thẳng lên trên da mặt của anh.



Việc này, để cho trong lòng của Trần Viễn đối với hai người bọn họ càng thêm tức giận.



Ngay sau đó, anh liếc mắt nhìn về phía Lưu Toàn, nói ra.



“Bảo vệ tốt cho hai người bọn họ.



Nơi này một mình tôi xử lý là được rồi.”

Nghe vậy, Lưu Toàn lập tức liền lĩnh hội ý nghĩ của Trần Viễn.



Ngay sau đó, anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt hai chị em nhà họ Kiều, cười cười nói ra.



“Em gái, theo tôi ra ngoài này đi!”

Mặc dù Lưu Toàn đã cố ý tỏ ra vô cùng hiền lành.



Nhưng nụ cười này đập vào trong mắt của hai chị em nhà họ Kiều, nhìn như thế nào cũng rất đáng sợ.



Chính vì thế, sau khi nghe được Lưu Toàn đề nghị, cả hai chị em đều không có động đậy chút nào, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.



Nhất thời, thần sắc ở trên mặt của Lưu Toàn không khỏi trở nên cứng đờ.



Mà Tô Thành Can cùng Đoàn Nghĩa Hòa đến lúc này cũng kịp phản ứng lại, vội vàng quát to một tiếng.



“Đứng lại, không ai được phép đi ra khỏi căn phòng này.”.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play