Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã trở nên đen sì.



Dù sao, bất kỳ một người đàn ông nào cũng không muốn mình bị mắng là thứ không phải đàn ông.



Hơn nữa, nhìn bộ dáng sợ hãi của Malee, rõ ràng cô bé đã không ít lần bị người bố dượng này bắt nạt qua.



Thế nên, nhất thời Trần Viễn hơi có chút tức giận.



Thân hình của anh đột nhiên xông tới, trực tiếp đem cổ áo của gã đàn ông say xỉn nhấc lên.



“Mày… mày muốn làm gì? Mau buông tay ra!”

Bị Trần Viễn nhẹ nhõm nhấc lên.



Lúc này, bố dượng của Malee không khỏi tỉnh rượu.



Ông ta vô cùng hốt hoảng, vội vàng muốn đem bàn tay của Trần Viễn kéo ra ngoài.



Nhưng ông ta thường ngày chỉ biết uống rượu, thỉnh thoảng lại hay bắt nạt mẹ con Malee.



Đối với một người thanh niên bình thường, ông ta còn không thể nào là đối thủ.



Huống hồ một người có thể dễ dàng đem một võ giả cấp bậc tông sư đánh bại giống như Trần Viễn.



Chính vì thế, dù ông ta đã cố ý dùng hết sức lực, nhưng một đầu ngón tay của Trần Viễn cũng không bị ông ta kéo cho nhúc nhích.



Nhất thời, sắc mặt của ông ta không khỏi gấp, vội vàng quay sang trừng mắt nhìn lấy Malee, hét lên.



“Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau kêu thằng khốn này đem bàn tay bẩn thỉu của nó bỏ ra khỏi người tao.”

Bị quát lên, Malee hơi có chút giật mình.



Nhưng mà, cô bé còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay của Trần Viễn đã vung lên, trực tiếp tát thẳng lên trên khuôn mặt của ông ta.



Bốp!



Cái tát này được Trần Viễn điều chỉnh góc độ rất tốt, hơn nữa anh cũng sử dụng lực đạo vừa phải.



Thế nên, mặc dù âm thanh kêu lên rất vang, trên mặt cũng in rõ ràng năm cái dấu ấn ngón tay.



Nhưng mà, bố dương của Malee vẫn không đến mức ngất đi.



Ngược lại, trong miệng còn phun ra một cái răng cửa, cùng với một ngụm máu tươi.



“Mày…”

Bốp!

Trong lúc tức giận, bố dương của Malee không khỏi trừng mắt, muốn lần nữa mở miệng quát lên.



Thế nhưng, lời vừa mới ra khỏi miệng, Trần Viễn lại vung tay đánh lên một cái.



Tức thì, khuôn mặt của ông ta đã trở nên sưng đỏ, đầu óc cũng có chút choáng váng.



“Tôi đã cho ông được phép mở miệng nói chuyện chưa hả? Ông còn dám kêu lên thêm một tiếng nữa, có tin rằng tôi sẽ biến ông thành phế nhân hay không?”

Lúc này, Trần Viễn nói chuyện với ông ta bằng tiếng bản địa, thế nên đã hù dọa cho ông ta không dám hé răng ra thêm nửa lời.



Dù sao, với chút sức lực ít ỏi của mình, ông ta cũng không cách nào trốn thoát khỏi bàn tay của Trần Viễn.



Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong đầu của ông ta không khỏi liên tưởng đến mấy tên sát nhân ở trong phim truyền hình.



Điều này càng khiến cho ông ta sợ hãi, đánh lên một cái rùng mình.



Nhưng mà, đang đứng ở một bên, vẻ mặt của Malee có chút không thể nào tin được, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú về phía Trần Viễn.



Từ đầu đến cuối, lúc rời khỏi khách sạn cho đến bây giờ, Trần Viễn đều luôn nói chuyện với cô bằng tiếng quốc ngữ.



Thế nên, Malee cũng không biết là Trần Viễn lại nghe hiểu được tiếng bản địa.



“Anh… anh biết nói chuyện bằng tiếng Thái?”

“Thế nào? Chuyện này thật sự kỳ lạ lắm sao?”



Nghe Malee hỏi thăm, Trần Viễn cũng không có ý định giấu giếm.



Hơn nữa, anh còn cố ý nheo nheo mắt, chọc cho cô bé hơi có chút xấu hổ, rơi vào trạng thái lúng túng.



Mà bố dượng của Malee lúc này cũng có chút mơ hồ.



Ông ta cũng không hiểu được, Malee và Trần Viễn đang nói thứ gì.



Thật sự, Trần Viễn phát âm bằng tiếng bản địa so với người dân ở đây càng thêm bản địa.



Chính vì thế, bố dượng của Malee nghe mơ hồ cũng không có gì quá mức ngạc nhiên.



Nhưng mà, lúc này đột nhiên phía trước con hẻm nhỏ vang lên mấy tiếng ồn ào.



Sau đó, một nhóm khoảng chừng hơn sáu bảy người, trên mình dày đặc hình xăm.



Hơn nữa, trên tay của bọn họ còn cầm theo hung khí, đem toàn bộ lối đi của con hẻm nhỏ này vây chặt lại.



Sau đó, một gã tóc húi cua, tai đeo khuyên, miệng ngậm thuốc lá, trước ngực có xăm một cái hình xăm đại bàng, tay cầm theo một con dao gọt trái cây, đi tới trước mặt của hai cha con Malee, lộ ra một cái nụ cười cực kỳ hung ác.



“Ông già, chuyện thiếu nợ của ông với ông chủ của bọn tôi tính như thế nào đây hả? Ông nói hôm nay con gái ông sẽ đem tiền về trả cho bọn tôi, hiện tại số tiền đó ở đâu rồi?”

Vừa nhìn thấy đám người này, sắc mặt của hai cha con Malee liền trở nên trắng bệch.



Nhất là bố dương của Malee lúc này, trên sống lưng của ông ta đang không ngừng ướt sũng mồ hôi, hơi rượu cũng tản đi không còn lại chút gì.



“Các anh hãy đợi một chút, tiền đang ở trong tay của con gái tôi.



Nó nhất định sẽ đem tiền trả cho các ông.”

Nói xong, ánh mắt của ông ta không khỏi quay sang nhìn lấy Malee.



Trong lòng ông ta lúc này vô cùng rõ ràng, đám người này không phải là mình có thể chọc được.



Hiện tại, ông ta chỉ hy vọng Malee có thể đem thật nhiều tiền trở về, trả cho bọn họ.



Nhưng ông ta chờ đợi một hồi, vẫn không nghe được âm thanh của Malee hồi đáp.



Lúc này, ông ta không khỏi gấp, vội vàng trừng mắt nhìn lấy cô.



“Malee, mày bị điếc rồi hay sao hả? Còn không nhanh đem tiền lấy ra, trả cho bọn họ.”

Trong lòng ông ta thật sự rất gấp, đám người này đều là những tay anh chỉ nổi tiếng ở Băng Cốc.



Hơn nữa, nghe nói phía sau ông chủ của bọn họ còn có cảnh sát bảo kê.



Nếu như không ta không đem tiền trả cho bọn họ, kết cục của ông ta như thế nào cũng có thể nghĩ được.



Nhưng mà, ông ta lại quên mất rằng, ở đây còn có người so với đám đòi nợ càng đáng sợ hơn rất nhiều.



Sau khi nghe được ông ta lại lần nữa lên tiếng hù dọa Malee, Trần Viễn không một chút khách khí, trực tiếp quất thẳng một bàn tay lên trên khuôn mặt của ông ta.



“Mày…”

Lần này, một tát của Trần Viễn thật sự rất mạnh, để cho bố dượng của Malee phát ra một tia kêu thảm.



Sau đó, ông ta muốn vùng vẫy, trừng mắt nhìn lấy Trần Viễn.



Thế nhưng, vừa nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, toàn bộ cơ thể của ông ta đều không khỏi lạnh run.



Bản thân ông ta lúc này giống như bị rơi vào trong hầm băng, một chút cử động cũng không thể nào làm được.



“Tốt nhất là ông nên ngoan ngoãn một chút.



Nếu không, hiện tại tôi sẽ trực tiếp thu thập ông.”

Bị lời nói của Trần Viễn dọa sợ, bố dượng của Malee cũng không dám phát ra lời nào, chỉ có thể liên tục gật gật đầu, xem như là làm đáp lại.



Sau đó, Trần Viễn cũng không thèm để ý đến ông ta nữa.



Anh đem ông ta vứt sang một bên, rồi mới chậm rãi đi về phía bên cạnh của Malee.



“Ông ta nợ các anh bao nhiêu tiền?”

Vừa mới bắt đầu, nhìn thấy Trần Viễn vậy mà đem con nợ của mình dọa sợ, hơn nữa còn chẳng thèm để ý gì đến tình thế xung quanh, trực tiếp đem ông ta vứt đi.



Trong lòng của đám người đòi nợ thuê thật sự rất tức giận.



Thế nhưng, lúc này bọn họ nghe Trần Viễn đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, sắc mặt không khỏi dịu xuống.



Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng bắt đầu đánh giá Trần Viễn một phen.



“Cũng không nhiều lắm, ông ta mượn của ông chủ chúng tôi năm mươi ngàn, tính thêm tiền lãi nữa là tám mươi ngàn.



Nếu như anh có thể thay mặt ông ta trả hết nợ cho ông chủ của bọn tôi, thì chuyện hôm nay coi như chúng tôi bỏ qua.”

Lúc này, người đi ra nói chuyện chính là gã thanh niên tóc húi cua, tay cầm con dao gọt trái cây.



Gã này, dường như là người dẫn đầu trong nhóm người đòi nợ thuê.



Chỉ có điều, nghe xong lời nói của hắn, Trần Viễn cũng không có lập tức đáp lại.



Mà ánh mắt của anh lúc này, đột nhiên nhìn về phía bộ dượng của Malee, hiện tại vẫn đang giả chết nằm trên mặt đất.



“Cái anh tính giúp tôi, mạng của ông ta đáng giá được bao nhiêu tiền?”

Đột nhiên bị hỏi đến chuyện này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi sững sờ.



Nhất là bố dượng của Malee, lúc này trong lòng của ông ta có một dự cảm vô cùng không ổn.



Chỉ có điều, còn không đợi ông ta phản ứng lại, Trần Viễn đã đi tới, trực tiếp đem ông ta xách lên, nói.



“Đừng có giả chết ở đây nữa.



Tôi hỏi lại thêm lần nữa, mạng của ông ta đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tất nhiên, câu nói đầu tiên là Trần Viễn nói với bố dượng của Malee, câu nói phía sau chính là đang nói với mấy kẻ đòi nợ thuê.



Nhất thời, gã thanh niên tóc húi cua có chút khó hiểu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trần Viễn.



“Anh hỏi chuyện này để làm gì?”

“Cũng không có việc gì.



Nếu như ông ta đã nợ các anh, vậy thì các anh cứ lấy mạng của ông ta để trả lại đi.



Dù sao, đem ông ta bán lấy nội tạng, tôi nghĩ cũng kiếm được không ít tiền.”

Lần này, đừng nói là hai cha con Malee, cho dù là đám người đòi nợ thuê cũng bị câu nói của Trần Viễn dọa cho ngây người..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play