Rời khỏi khách sạn, Trần Viễn và Tiêu Hân Hân ngồi trong một chiếc xe Limousine màu đen.



Han cũng đi theo, ngồi ngay bên cạnh bọn họ.



Sau đó, chiếc xe Limousine nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến quảng trường Siam, nằm ở quận Pathum Wan, một khu mua sắm vô cùng sầm uất.



Nhưng chiếc xe không có dừng lại ở trên quảng trường, mà chậm rãi đi về hướng Hoàng Cung, là nơi cư ngụ của hoàng gia Thái Lan.



Tất nhiên, chiếc xe chỉ đi ngang qua nơi này, cũng không có thật sự dừng lại ở đây.



Sau hơn nửa giờ đi đường, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở trước một tòa biệt thự vô cùng rộng lớn.



Xe vừa chạy đến trước cổng, Trần Viễn đã nhìn thấy một nhóm binh sĩ có vũ trang, đứng gác ở hai bên.



Thấy cảnh này, sắc mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi trở nên tái nhợt, trong lòng cô tỏ ra vô cùng lo lắng.



Giống như nhìn thấy được sự bất an ở trong lòng của Tiêu Hân Hân, Han lúc này mới đưa tay ra vỗ nhẹ vào người của Tiêu Hân Hân để an ủi.



“Đây là phủ đệ của hoàng thân Chainan, ông ấy là một người thân thiện, cô không cần phải lo lắng.”

Nghe vậy, Tiêu Hân Hân không những không có cảm thấy dễ chịu.



Ngược lại, cô càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.



Dù sao, hoàng gia ở đây có một địa vị vô cùng tôn sùng.



Nếu như không may đắc tội với họ, Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.



“Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hân Hân, lúc này Trần Viễn mới quay sang nhìn lấy cô, rồi lên tiếng trấn an.



Không biết vì sao, nghe được lời này của anh nói ra, tâm trạng vốn đang bất an của Tiêu Hân Hân vậy mà giảm hơn phân nửa.



Sau đó, cô mới phát hiện ra trong lúc nói chuyện với Han, Trần Viễn thường xuyên dùng cách phát âm của người bản địa.



Điều này để cho Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.



Nhưng lúc này, cô cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, mà chỉ im lặng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh của anh.



Tất nhiên, Trần Viễn cũng nhìn ra điều này, nhưng bây giờ anh cũng không có ý định giải thích với Tiêu Hân Hân.



Dù sao, nơi này là biệt phủ của hoàng gia, anh đối với binh sĩ ở xung quanh cũng rất cẩn thận đề phòng.



Chiếc xe nhanh chóng vượt qua kiểm tra của binh sĩ canh cổng.



Một đoàn ba người lập tức tiến vào bên trong biệt phủ.



Có thể nói, tòa biệt phủ này thật sự rất rộng, diện tích bên ngoài cũng phải lên đến vài chục héc-ta.



Hơn nữa, kiến trúc ở đây vô cùng xa hoa.



Từng tòa biệt thự được xây dựng thẳng tấp thành hàng, mỗi một căn biệt thự đều được dát bằng vàng ở phía trên đỉnh chóp, để cho kim quang bắn ra bốn phía xung quanh, tạo thành một thứ cảnh tượng vô cùng chói mắt.



Xuống xe, đi vào bên trong một căn biệt thự ở phía chính diện.



Lúc này, cả Trần Viễn và Tiêu Hân Hân đều đi theo phía sau lưng của Han.



Đối với người phụ nữ này, trong lòng Trần Viễn kỳ thật vẫn có rất nhiều nghi ngờ.



Nhưng anh cũng không có tiến lên hỏi thăm, mà chỉ âm thầm đi ở phía sau lưng của cô.



Sau khi đi vào sảnh chính của biệt thự, đập vào mắt của Trần Viễn là hai người đàn ông để ngực trần, tay quấn băng, đang quỳ ở phía trước chính điện, thực hiện nghi thức chào hỏi trước khi vào sân thi đấu của môn võ truyền thống Thái Lan.



Thế nhưng, điều để cho Trần Viễn chú ý nhất, chính là một người đàn ông trung niên, khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, đang đứng ở phía sau lưng của Chai Chai Ra Thép, CEO của tập đoàn Chai Chai.



Không biết vì sao, vừa nhìn đến người đàn ông này trong lòng Trần Viễn liền dâng lên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.



Tất nhiên, Trần Viễn cũng không cho rằng đây là ảo giác.



Với nhiều năm kinh nghiệm ở trong quân ngũ, Trần Viễn có thể khẳng định, trên cơ thể của người đàn ông trung niên này có ẩn giấu một loại sát khí vô cùng khủng bố.



Tuy rằng thứ này đã được ông ta che giấu rất kỹ, nhưng đây là loại sát khí chỉ có trải qua giết chóc mới xuất hiện.



Thế nên, sau khi đưa mắt nhìn lấy ông ta một hồi, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng thu hồi lại.



Sau đó, Han đi lên phía trước, hướng về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm của chính điện, làm lễ.



“Thưa hoàng thân, đây là vệ sĩ của cô Hân Hân, anh Trần Viễn.



Còn đây là cô Hân Hân, tổng giám đốc của tập đoàn Thành Phát, muốn đến đây để bàn chuyện hợp tác với nhà Chai Chai.”

Trong lúc nói chuyện, Han vẫn không quên đưa tay hướng về phía Trần Viễn và Tiêu Hân Hân để giới thiệu.



Bởi vì lúc này Han dùng đến tiếng bản địa, nên Tiêu Hân Hân cũng không biết rõ là Han đang nói thứ gì.



Sau khi liếc mắt nhìn thấy Trần Viễn chào đáp lại, cô cũng tương tự làm theo.



Lúc này, Chai Chai Ra Thép mới đứng dậy, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.



“Đây là hai võ sĩ giỏi nhất của gia đình tôi.



Lát nữa bọn họ sẽ thi đấu biểu diễn.



Nếu như anh có hứng thú, có thể cùng với bọn họ thi đấu một trận.”

Tất nhiên, lời này của Chai Chai Ra Thép nói ra, Trần Viễn cũng không cần Han phải tiếp tục phiên dịch.



Anh hơi chắp tay thi lễ một cái, sau đó liền mỉm cười đáp lại.



“Không thành vấn đề.



Chỉ là, chuyện hợp tác giữa hai bên công ty, chừng nào mới có thể tiến hành.”

Nghe Trần Viễn dùng tiếng bản địa để nói chuyện với mình, nhất thời vẻ mặt của Chai Chai Ra Thép không khỏi lộ ra sự kinh ngạc.



Ngay sau đó, anh ta cười to một tiếng, vô cùng sảng khoái đáp lại.



“Chỉ cần anh có thể thắng được một trong hai người võ sĩ của tôi, tôi sẽ lập tức bàn chuyện hợp tác với công ty của anh.”

Nghe thế, Trần Viễn cũng không có lập tức làm ra trả lời, mà chỉ hơi hơi khẽ gật đầu một cái.



Đứng ở một bên, Tiêu Hân Hân từ đầu đến cuối đều không biết rõ là có chuyện gì xảy ra.



Sau khi do dự một hồi, cô liền quyết định đi đến bên cạnh của Trần Viễn, thấp giọng hỏi thăm.



“Vừa rồi, anh đã nói chuyện gì với anh ta?”

“Không có chuyện gì, bọn họ chỉ muốn mời chúng ta đến để xem biểu diễn mà thôi.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không có tiếp tục để ý đến Tiêu Hân Hân nữa, mà đi theo Han đến vị trí chỗ ngồi ở phía đối diện với Chai Chai Ra Thép, phía bên phải của hoàng thân Chainan.



Thấy vậy, Tiêu Hân Hân cũng chỉ có thể mím chặt môi, đi theo Trần Viễn, ngồi xuống ở ngay bên cạnh.



Lúc này, nghi thức trước khi vào sân của hai võ sĩ cuối cùng cũng tiến hành xong.



Cả hai đứng đối diện với nhau, đưa tay chắp ở trước ngực, xem như là một màn chào hỏi cuối cùng trước khi vào sân thi đấu.



Mặc dù Chai Chai Ra Thép nói đây chỉ là một trận biểu diễn.



Nhưng rõ ràng, cả hai võ sĩ đều thi đấu vô cùng quyết tâm.



Nếu như không có trọng tài căn ngăn, có lẽ nơi này đã có một trận đổ máu.



Sau khi cả hai võ sĩ kết thúc thi đấu, lúc này Chai Chai Ra Thép mới lần nữa đứng lên, nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.



“Bây giờ anh có thể lựa chọn một trong hai người bọn họ.



Chỉ cần anh đánh thắng một trận, chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta sẽ tiến hành ngay sau đó.”

Lúc này, Tiêu Hân Hân đã nhìn ra điều bất thường.



Cô vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Han để hỏi thăm.



“Han, anh Ra Thép vừa nói cái gì?”

Nghe Tiêu Hân Hân hỏi đến, vẻ mặt của Han hơi có một chút lúng túng, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Chai Ra Thép.



Sau khi thấy được ông chủ của mình gật đầu, lúc này Han mới tiến về phía Tiêu Hân Hân, bắt đầu dịch lại lời nói của anh ta.



Lúc này, tròng mắt của Tiêu Hân Hân không khỏi trừng lớn.



Vừa rồi, mặc dù cô không có hiểu quá rõ về những võ sĩ truyền thống của gia đình Chai Chai.



Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, thật sự rất đáng sợ.



Cô không nghĩ là gia đình Chai Chai lại đưa ra điều kiện như vậy, để tiến hành hợp tác với công ty của cô.



“Anh Viễn…”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân đang muốn lên tiếng nói chuyện, Trần Viễn liền đứng dậy, đưa tay ra ngăn lại.



“Không có việc gì, chỉ là thi đấu giao lưu mà thôi.



Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đem hợp đồng lần này về cho công ty của cô.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục để cho Tiêu Hân Hân có cơ hội mở miệng lên tiếng nói chuyện.



Anh đi tới phía trước chính điện, nhìn lấy hoàng thân Chainan hơi khẽ cúi chào.



Sau đó, anh quay sang nhìn Chai Chai Ra Thép mỉm cười.



“Như vậy đi, tôi cũng không có thời gian dây dưa ở đây.



Anh để cho hai võ sĩ của anh cùng một lượt tiến lên.



Nếu như tôi thua, coi như việc hợp tác giữa hai công ty của chúng ta thất bại.



Còn nếu như tôi may mắn thắng được, vậy thì hợp đồng lần này cần phải tiến hành ngay lập tức, không cho phép chậm trễ.



Anh thấy thế nào?”

Lần này, đến phiên Chai Chai Ra Thép và hoàng thân Chainan cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



Tất nhiên, Han cũng đứng ra phiên dịch lại lời của Trần Viễn nói để cho Tiêu Hân Hân nghe.



Sau đó, cô liền có chút sốt ruột muốn đứng ra để ngăn cản Trần Viễn.



Thế nhưng, lúc này hoàng thân Chainan lại cười lớn một tiếng, sau đó ông ta tỏ ra vô cùng vui vẻ, hướng về phía Chai Chai Ra Thép, nói ra.



“Chàng trai trẻ này thật sự rất thú vị.



Ra Thép, để võ sĩ của cháu tiến lên thi đấu với anh ta đi.



Ta muốn nhìn xem, vệ sĩ của con gái Tiêu Viễn Sơn, có thể lợi hại đến mức độ nào.”

Nhìn thấy hoàng thân lên tiếng, Chai Chai Ra Thép cũng không có nói nhiều, liền gật đầu ra hiệu cho hai võ sĩ của mình cùng một lượt tiến về phía đối diện của Trần Viễn.



Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn cũng có chút kinh ngạc, nhìn lấy hoàng thân Chainan.



Anh cũng không nghĩ đến, vị hoàng thân này vậy mà còn quen biết cả bố vợ của anh..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play