Bị Tiêu Hân Hân đuổi ra khỏi phòng, trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức phiền muộn.



Vốn dĩ, anh còn định mượn cơ hội lần này, đem tên Trịnh Thiếu Kiệt kia nói xấu một trận.



Nhưng không nghĩ đến, người ta còn chưa bị bôi đen, thì chính anh đã hoàn toàn mất đi hình tượng ở trước mặt của Tiêu Hân Hân.



Chỉ có điều, việc này cũng không phải lỗi của anh.



Có trách thì trách đám người A Hổ gọi điện đến quá kịp lúc.



Thế nhưng, Trần Viễn cũng không dự định lên tiếng giải thích.



Anh cảm thấy, Tiêu Hân Hân đối với Trịnh Thiếu Kiệt quá mức tin tưởng, dù mình có nói thế nào cũng không thể sánh được với tên ngu ngốc kia.



Mang theo phiền muộn trong lòng, Trần Viễn âm thầm thở dài một hơi.



Anh quay trở lại phòng ngủ của mình, dự định sẽ nằm chợp mắt một chút.



Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nên anh cũng muốn bản thân được nghỉ ngơi.



Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.



Thì lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh lại lần nữa vang lên.



Nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến, trong lòng Trần Viễn nhất thời phẫn nộ, bật lấy màn hình, quát lên một trận ầm ĩ.



“Mẹ kiếp, các người có phải là chán sống rồi không? Lại làm phiền tôi như vậy không biết mệt sao?”

Nhưng mà, âm thanh của Trần Viễn chỉ mới phát ra được một nửa, sắc mặt của anh bỗng dưng trở nên cứng đờ lại.



Ngay sau đó, một giọng nói hết sức nhẹ nhàng từ trong điện thoại truyền ra ngoài.



“Anh Viễn, anh đang tức giận với ai vậy?”

Nghe được âm thanh này, trong lòng Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ xấu hổ.



Anh hơi gãi gãi đầu, sau đó lên tiếng giải thích.



“Xin lỗi, vừa rồi tôi còn tưởng là có người gọi đến làm phiền.



Tôi không nghĩ đến, cô lại gọi điện cho tôi vào lúc này.



Không biết, cô gọi cho tôi có việc gì hay không?”



Cố che giấu đi sự xấu hổ trong lòng, Trần Viễn nhanh chóng chuyển di đề tài.



Mà bên kia điện thoại, âm thanh của Lưu Thục Hiền hơi có vẻ ngừng lại một chút.



Sau đó, giọng nói điềm tĩnh lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ của cô lần nữa vang lên.



“Thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ làm phiền anh vào lúc này.



Nhưng mà, xe của tôi bị hỏng mất rồi.



Anh có thể đến đây chở tôi về nhà được không? Tất nhiên, nếu như anh không có thời gian, thì tôi sẽ nhờ người khác vậy.”

Nói xong, Lưu Thục Hiền cũng hơi có phần lo lắng, sợ Trần Viễn sẽ hiểu lầm lời nói của mình.



Thế nên, cô còn định lên tiếng giải thích một chút.



Thế nhưng, Trần Viễn lại cực kỳ sảng khoái, cười lên một trận rồi đáp lại.



“Ha ha ha, tôi còn tưởng là có việc gì.



Chuyện này thì đơn giản rồi, cô chờ tôi một chút.



Tôi sẽ chạy đến ngay đây.



Nhưng mà, lát nữa cô phải mời tôi ăn tối mới được đó.”.



Truyện Phương Tây

“A!”

Trong lúc Lưu Thục Hiền còn chưa kịp phản ứng có việc gì xảy ra, thì Trần Viễn đã tắt điện thoại, rồi vội vàng thay nhanh quần áo chạy đi ra ngoài.



“Bà chủ, cô chờ tôi có lâu lắm không?”

Nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, trong lòng của Lưu Thục Hiền vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.



Cô không nghĩ đến, động tác của anh lại nhanh đến như vậy.



Sau khi cuộc nói chuyện của hai người vừa mới kết thúc, thì chưa đến năm phút anh đã xuất hiện ở trước mặt của cô.



Mặc dù cảm thấy hốt hoảng không ngừng, nhưng sau khi thấy được Trần Viễn tiến về phía mình.



Lúc này, Lưu Thục Hiền cũng bình tĩnh trở lại.



Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười vô cùng ngọt ngào.



“Thành thật xin lỗi, giờ này còn phải làm phiền đến anh.



Không biết, tổng giám đốc có nói gì không?”

Vừa nghe nhắc đến Tiêu Hân Hân, nụ cười trên mặt Trần Viễn tức thì cứng đờ lại.



May là phản ứng của anh cực nhanh.



Ngay sau đó, anh liền mỉm cười, đáp.



“Không có việc gì, cô ấy bân nhiều việc như vậy, làm sao lại để ý đến kẻ như tôi.



Hơn nữa, lúc bình thường tôi cũng ngủ rất trễ.



Với lại, cái bụng của tôi hiện tại đang đói, không phải là cô không muốn mời tôi ăn tối đấy chứ?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa cố ý nháy nháy mắt, bộ dáng hết sức buồn cười.



Nhất thời, Lưu Thục Hiền có chút nhịn không được, đưa tay lên miệng cười khẽ một tiếng.



Ngay sau đó, cô cũng đi theo Trần Viễn, chui vào bên trong ô tô, bắt đầu đi dạo một vòng xung quanh thành phố.



Bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần, nên mặc dù đã hơn mười giờ đêm, nhưng đường phố vẫn vô cùng tấp nập.



Hơn nữa, tướng mạo cùng với khí chất của Trần Viễn và Lưu Thục Hiền đều rất xuất sắc, nên lúc hai người đi dạo đã có không ít ánh mắt nhìn đến chăm chú.



Chỉ có điều, Trần Viễn thì không quan tâm.



Còn Lưu Thục Hiền thì rất thản nhiên.



Cô đối với ánh mắt của những người xung quanh đã cảm thấy hết sức quen thuộc.



Trong lúc cùng đi dạo phố với Trần Viễn, tính cách của Lưu Thục Hiền cũng hoàn toàn biến đổi.



Cô không còn phong thái của một bà chủ nhà hàng nên có.



Ngược lại, cô giống như một đứa trẻ, hết sức tự nhiên lôi kéo Trần Viễn vào các quán nhỏ, hết ăn thứ này, lại ăn thứ kia, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ trưởng thành, sắp gần ba mươi.



Đối với việc này, Trần Viễn cũng không thấy có vấn đề gì.



Ngược lại, anh cảm thấy đi bên cạnh Lưu Thục Hiền thật sự cảm giác vô cùng thoải mái vui vẻ, không có một chút áp lực nào.



“Anh Viễn, anh xem món ăn này ăn có được hay không?

“Uhm, mùi vị không tệ, nhưng mà lại nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe!”

“Anh Viễn, còn món này thì như thế nào?”

“Uhm, hơi nhạt, không đủ độ cay.



Tôi nghĩ, nên bỏ thêm chút ớt, như vậy sẽ ăn ngon hơn!”

Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện như vậy một hồi rất lâu.



Cả hai cũng không biết mình đã đi bao lâu.



Cho đến khi bước chân của hai người dừng trước một quán lẩu cay, nằm cách bờ biển khoảng chừng năm sáu trăm mét.



Lúc này, Lưu Thục Hiền mới hơi giật mình hô lên một tiếng.



“A, làm sao lại đưa anh đến đây rồi?”

Nhìn bộ dáng giật mình của Lưu Thục Hiền, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.



Ngay sau đó, cô liền lên tiếng giải thích.



“Đây là quán lẩu của bạn tôi, gia đình cô ấy đã kinh doanh hơn ba mươi năm rồi.



Món lẩu cay ở đây rất ngon, anh có muốn đi vào ăn thủ một chút hay không?”

Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa nháy nháy mắt nhìn về phía Trần Viễn.



Lúc này, Trần Viễn cũng phát hiện ra bà chủ trước đây của mình thật sự có phần hết sức đáng yêu.



Anh không chút do dự, gật đầu đáp lại.



“Nếu đã đến đây rồi vậy thì chúng ta nhanh vào thôi.



Dù sao, món lẩu cay này tôi cũng rất thích!”

Lúc này, ở trong nhà hàng đang rất đông khách.



Người ra kẻ vào vô cùng tập nập.



Thế nhưng, khi thấy hai người Trần Viễn cùng Lưu Thục Hiền bước vào.



Bên trong nhà hàng không ít thực khách không khỏi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của bọn họ đa phần đều nhìn về phía Lưu Thục Hiền.



“Chậc chậc, xem ra bà chủ vẫn rất có phong thái, mấy người ở đây đều bị bà chủ hớp hồn rồi nha?!”

Phát hiện ra được ánh mắt của mọi người nhìn đến.



Lúc này, Trần Viễn có chút nhìn không được, nhìn về phía Lưu Thục Hiền trêu chọc.



Tức thì, trên mặt của Lưu Thục Hiền liền trở nên đỏ bừng.



Mà ngay lúc này, một người phụ nữ tầm khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.



Bộ dáng hết sức thành thục, trên người mang theo một chiếc tạp dề đi tới trước mặt của hai người bọn họ, tỏ ra cực kỳ vui vẻ, nắm lấy tay của Lưu Thục Hiền.



“Trời ạ, hôm này là ngọn gió nào, lại đưa đại thân của tôi đến cái chỗ nhỏ bé này vậy?”

Nhìn thấy người phụ nữ này xuất hiện, nét cười trên mặt của Lưu Thục Hiền càng thêm rạng rỡ.



“Hồng Nga, cậu thật là biết trêu tớ.



Tờ còn không phải bởi vì mùi vị của quán lẩu cay nhà cậu dẫn đến nơi này hay sao?”

Nhìn hai người phụ nữ tỏ ra quen thuộc như vậy, Trần Viễn đứng ở bên cạnh cũng hơi cảm thấy có chút xấu hổ.



“A, đây là bạn trai của cậu sao? Trời ạ, cậu kiếm đâu ra anh chàng đẹp trai như vậy? Nhìn xem, so với lão chồng của tớ còn phải phong độ hơn gấp trăm lần đó nha! Chậc chậc, cậu có bạn trai từ khi nào, lại không thông báo cho tớ biết một tiếng?”

Đột nhiên bị bạn của mình truy vấn, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không khỏi trở nên đỏ bừng lên.



Ngay cả Trần Viễn cũng lộ ra lúng túng.



Anh không nghĩ đến, cô bạn này của Lưu Thục Hiền lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn đem hai người bọn họ hiểu lầm thành một đôi.



“Anh Viễn, tính tình bạn tôi hơi có chút vội vàng.



Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi, xin anh đừng có để bụng.”

Đợi cho cô bạn của mình rời đi, lúc này Lưu Thục Hiền mới bắt đầu lên tiếng giải thích.



Đối với chuyện này, Trần Viễn cũng không biết đáp lại như thế nào.



Anh chỉ có thể cười trừ, xem như chưa có việc gì xảy ra.



Nhưng mà, ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp tục nói chuyện với nhau.



Lúc này, một chỗ vị trí cách chỗ ngồi của bọn họ không xa.



Đột nhiên, có một âm thanh lớn quát lên.



“Này, mẹ kiếp, các người làm ăn kiểu gì đó hả? Vì sao trong nổi lầu của chúng tôi lại có gián? Đền tiền, mau đền tiền lại cho chúng tôi!”

Âm thanh này rất lớn, hơn nữa lúc này bên trong nhà hàng lại đang đông khách.



Thế nên, một tiếng quát này trực tiếp để cho ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bàn ăn của ba người đàn ông.



Trên bàn ăn lúc này, ngoài một nồi lẩu đã bị ăn gần hết, còn có vài ba con gián được đặt ở trên nắp xoong.



Vừa nhìn, toàn bộ thực khách ở trong nhà hàng liền nhịn không được, bắt đầu cảm thấy buồn nôn.



Sau đó, bọn họ đều nhao nhao đứng dậy, kiểm tra lại thức ăn của mình.



Mà lúc này, nhân viên phục vụ cảm thấy tình huống không ổn, liền không dám đứng ra giải quyết, gấp rút chạy vào bên trong phòng bếp, gọi chủ nhà hàng ra ngoài..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play