“Các cậu làm ăn thế nào? Một chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong, các cậu còn có mặt mũi để trở về đây gặp tôi nữa hay sao?”
Lúc này, trong phòng họp của bộ tổng chỉ huy tư lệnh thủ độ, một người đàn ông trung niên, dáng người quắc thước, vre mặt tràn đầy tức giận, đưa tay đập mạnh lên bàn, hướng ánh mắt nhìn về phía cấp dưới của mình quát lên một trận.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của đối phương, tất cả các sĩ quan còn lại đều không hẹn nhau mà cúi đầu, không ai dám ngược mặt nhìn thẳng. Cho dù phó tổng tư lệnh Tô Lâm, lúc này thất sắc cũng có mấy phần lúng túng.
“Tư lệnh, chuyện này cũng không thể nào trách bọn họ được. Dù sao, ai cũng không nghĩ đến chuyện lần này lại nghiêm trọng như vậy.”
Qua một lúc, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao gầy, trên khuôn mặt mang theo mấy phần cương trực, đứng dậy, hướng về phía tổng tư lệnh, thượng tướng Nghiêm Quốc Minh, nói ra.
Thế nhưng, sắc mặt của Nghiêm Quốc Minh cũng không mấy tốt đẹp gì, thần sắc vẫn còn mấy phần giận giữ, tức giận hừ lên một tiếng.
“Không nghĩ đến? Chỉ cần một câu không nghĩ đến liền bỏ qua được chuyện này hay sao? Các cậu có biết, những binh sĩ đó là ai hay không? Bọn họ chính là tương lai, là rường cột của quốc gia. Thế mà, các cậu chỉ bằng vào một câu không có nghĩ đến, liền đẩy bọn họ vào chỗ nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, lần này nếu như không phải Trần Viễn lãnh đội, có phải là đám nhóc đó toàn quân đều diệt hay không?”
Lúc nói đến những lời này, vẻ mặt của Nghiêm Quốc Minh càng nghĩ càng giận, không khỏi trừng trừng ánh mắt nhìn lấy tất cả các sĩ quan đang ngồi ở đây.
Thấy như vậy một màn, tất cả bọn họ lại đồng loạt làm như không thấy, một bộ im lặng, không dám hé ra nửa lời.
Đến cuối cùng, không cách nào chịu đựng được trước bộ dáng của đám cấp dưới này, Nghiêm Quốc Minh mới tức giận, đứng dậy nói ra.
“Được rồi, mỗi người tự về kiểm điểm lại bản thân. Trong vòng một ngày, tất cả đều đem kế hoạch làm tốt cho tôi. Nếu như lần này còn có điều gì sai sót, thì tự các cậu đứng ra chịu lấy trách nhiệm. Dù ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho một lần nữa đâu.”
Trong lúc nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt của Nghiêm Quốc Minh lại hơi liếc nhìn về phía Tô Lâm, đảo qua một chút. Ngay lập tức, Tô Lâm giống như bị một đầu mãnh thú để mắt tới, toàn thân lạnh ngắt như tơ. Đồng thời, trong lòng âm thầm hô lên một tiếng không ổn.
Thế nhưng, cũng không đợi cho Tô Lâm kịp làm ra phản ứng. Lúc này, một vị phụ tá vội vàng đi tới, thấp giọng nói gì đó với Nghiêm Quốc Minh. Ngay sau đó, Nghiêm Quốc Minh liền phất phất tay nói ra.
“Các cậu đều trở về hết đi. Tôi còn có việc cần phải xử lý.”
Nghe thế, cả đám sĩ quan đều giống như nhận được sự đặc xá, tất cả đều không khỏi cấp tốc đứng dậy, vội vàng rời khỏi phòng họp.
Mà lúc này, tiếng bước chân ở phía bên ngoài phòng họp cấp tốc vang lên. Ngay sau đó, một người thanh niên khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc một bộ đồ thể thao, chậm rãi bước vào bên trong phòng họp.
Vừa nhìn thấy được người thanh niên này, lông mày của Nghiêm Quốc Minh hơi thoáng dãn ra một chút. Đồng thời, ánh mắt của ông ta có chút nghiêm túc, quan sát trên người đối phương một trận.
“Tư lệnh, ngài tìm tôi không biết là có việc gì?”
Hiển nhiên, người đến lúc này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trần Viễn. Vốn dĩ, anh vừa mới trở về thủ đô không có bao lâu, còn muốn đi tìm Lưu Thục Hiền nói một ít chuyện. Nhưng vừa dẫn theo đội ngũ đi vào doanh trại, Trần Viễn liền nhận được lênh triệu tập của Nghiêm Quốc Minh. Tất nhiên, anh cũng không đám kháng lệnh, chỉ có thể vội vàng đi đến bộ tổng tư lệnh thủ đô để gặp mặt vị tướng quân trong truyền thuyết này một lần.
Không nhìn quả thật còn không biết, vị tướng quân này bề ngoài nhìn như chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng kỳ thật ông ta cũng đã sống hơn bảy, tám mươi tuổi. Thậm chí, Trần Viễn còn có được loại cảm giác vô cùng đè nén. Mặc dù bản thân của Nghiêm Quốc Minh cũng không có đem khí thế ở trên người thả ra, nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được không ít áp lực. Rất rõ ràng, vị tướng quân này cũng là một người tu luyện, hơn nữa thực lực kỳ thật cũng không phải kém. Sợ rằng, gom góp lại hết toàn bộ mấy vị cao thủ ở trong nước, cũng không có mấy ai là đối thủ của ông ta.
“Cậu ngồi đi!”
Đối với Trần Viễn, rõ ràng thái độ của Nghiêm Quốc Minh tỏ ra ôn hòa hơn rất nhiều. Hơn nữa, dường như trong mắt của đối phương còn có mấy phần thưởng thức. Chỉ là, Nghiêm Quốc Minh cũng không phải là người dài dòng, ông ta chỉ hơi châm chước một chút, sau đó liền đi vào ngay chính đề.
“Tôi tìm cậu đến đây lần này tất nhiên là muốn cảm ơn vì cậu đã đảm bảo được an toàn cho đám nhóc con kia, có thể bình an trở về nhà. Hơn nữa, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc bên trong di tích đã có chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên lại toát ra nhiều hung thú biến dị như vậy?”
Nghe hỏi đến, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút, liền đem toàn bộ sự việc lần trước đã nói qua với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng, lần nữa nói cho Nghiêm Quốc Minh nghe. Tất nhiên, những chuyện liên quan đến Tiên Cung anh tuyệt nhiên không đề lên đến nửa chữ. Đây là bí mật cá nhân của Trần Viễn, Trần Viễn cũng không muốn đem nó tiết lộ ra bên ngoài.
Hơn nữa, trước khi đến đây, Trần Viễn đã điều tra qua, Nghiêm Quốc Minh làm người cương trực, không thích nhìn thấy hệ phái tranh đấu. Mấy chục năm trước, Nghiêm Quốc Minh đã từng một lần ra tay, đem rất nhiều hệ phái ở trong quân đội thanh tẩy một đợt.
Chính vì thế, có không ít con em thế gia đều bị khai trừ quân tịch, hạ cấp, giáng chức, đuổi ra khỏi quân đội. Cũng chính vì vậy, nhiều năm trước có không ít thế gia đối với Nghiêm Quốc Minh kín đáo phê bình một trận.
Thế nhưng, ngoài việc thực lực bản thân cường đại, gia thế của nhà họ Nghiêm cũng không phải nhỏ. Thế nên, cho dù rất nhiều người bất mãn với cách làm của Nghiêm Quốc Minh, nhưng tất cả bọn họ đều chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu. Cho đến hiện tại, ở trong quân đội không ai dám làm trái lệnh của vị tổng tư lệnh nhìn như vẫn còn rất trẻ này.
Nghe xong hết lời tường thuật của Trần Viễn, lúc này lông mày của Nghiêm Quốc Minh mới hơi nhíu lại một cái.
“Nói như vậy, đám hung thú kia là do ma khí lây nhiễm, thế nên mới sinh ra biến dị? Hơn nữa, phong ấn đã bị mở ra, nhiều nơi ma khí xông phá ra ngoài?”
Lần lượt nghe Nghiêm Quốc Minh đặt ra câu hỏi, Trần Viễn cũng rất thành thật gật gật đầu đáp lại.
Mà lúc này, sau khi hỏi thăm được một lúc, lấy được không ít thông tin từ Trần Viễn. Lúc này, ánh mắt của Nghiêm Quốc Minh bỗng dưng nhìn về phía Trần Viễn, mang theo mấy phần ý vị thâm trường, nói ra.
“Tôi nghe nói, trước đây cậu theo Triệu Kiến An làm việc, sau đó bị thương, rồi mới giải ngũ. Hiện tại, nếu như tôi muốn cậu quay trở lại giúp tôi làm việc, cậu có đồng ý hay không?”
Nghe được lời đề nghị này của Nghiêm Quốc Minh, thần sắc của Trần Viễn thoáng có một chút kinh ngạc.
Kỳ thật, trước khi đến đây Trần Viễn cũng từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng suy nghĩ qua một hồi, anh lại lắc đầu nói ra.
“Thưa tư lệnh, tôi nghĩ là công việc hợp tác hiện tại giữa chúng ta cũng không quá tệ. Nếu như ngài không chê, tôi có thể trợ giúp cho ngài thành lập một đội quân tinh nhuệ, so với Long Vệ trước đây tuyệt đối sẽ không kém.”
Nghe được lời này của Trần Viễn, sắc mặt của Nghiêm Quốc Minh không khỏi tối đen lại. Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta tràn đầy thâm ý, nhìn về phía của Trần Viễn nói ra.
“Ý của cậu là, binh sĩ của tôi hiện tại còn không bằng binh sĩ do cậu huấn luyện của phải không?”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không thể nào trước mặt Nghiêm Quốc Minh thừa nhận việc này. Anh rất nhanh liền cười lên ha hả một trân, sau đó vội vàng lên tiếng giải thích.
“Ha ha ha, tư lệnh, ngài hiểu nhầm ý của tôi rồi. Tôi chẳng qua chỉ là đang đưa ra cho ngài một ít đề nghị mà thôi. Nếu ngài cảm thấy không vừa ý, vậy thì thôi đi.”
Nghe vậy, Nghiêm Quốc Minh cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này, Trần Viễn không khỏi rơi vào lúng túng.
“Tư lệnh, nếu như không còn việc gì, vậy thì tôi xin phép đi về trước.”
Trần Viễn cảm thấy, ngồi ở trước mặt vị tổng tư lệnh này cũng không quá thoái mái. Hiện tại, đối phương đã không nguyện ý tiếp tục lên tiếng nói chuyện. Thế nên, anh đành vội vàng đứng dậy, dự định nhanh chóng rời đi.
Lúc này, thấy được động tác của Trần Viễn, lông mày của Nghiêm Quốc Minh khẽ nhăn lại một cái. Ngay sau đó, ông ta mới chậm rãi thở hắc ra.
“Ài, lời vừa rồi của cậu quả thật là không sai. Nhưng mà, tôi dù sao cũng là người muốn mặt mũi. Như vậy đi, tạm thời tôi sẽ giao lại toàn bộ Long Vệ cho cậu xử lý. Cũng không cần nhiều, cậu chỉ cần giúp cho tôi thành lập một chi, hai chi đại đội tinh nhuệ liền được.”
Nghe được lời này của Nghiêm Quốc Minh nói ra, lần này đến phiên Trần Viễn không khỏi trợn ngươc hai mắt nhìn thẳng.
“Tư lệnh, ngài đây là đang nói đùa phải không? Cái gì một chi hai chi đại đội liền được. Ngài cũng nên rõ ràng một chút, mỗi một binh sĩ được đào tạo thành tinh nhuệ cũng không dễ dàng. Huống hồ, tôi còn giúp bọn họ đưa ra không ít đồ tốt. Nếu như ngài muốn thành lập được nhiều đội ngũ như vậy, ít ra cũng nên đem một ít đồ vật lấy ra đúng không?”
Ở trước mặt của Nghiêm Quốc Minh, Trần Viễn lúc này cũng không thèm khách sáo. Dù sao, hiện tại anh đã nhìn ra được, đừng nhìn Nghiêm Quốc Minh một mặt nhìn như chớ ai tới gần. Kỳ thật, lão già này cũng vô cùng tinh minh. Nếu như anh cho rằng ông ta là một người liêm chính thanh minh, liền nhất định sẽ bị ăn thiệt thòi không nhỏ.
“Ha ha ha, quả thật là người mà lão già họ Đàm kia để mắt đến, đúng thật là không hề đơn giản. Như vậy đi, tôi sẽ cho người đem một ít đồ tốt đến cung cấp cho cậu. Chỉ cần cậu có thể luyện ra một chi đội ngũ đủ để ngạnh kháng một vài hung thú cấp bậc đại tông sư trở lên, tôi nhất định sẽ không để cậu ăn thiệt thòi. Cậu thấy thế nào?”
Trần Viễn lần nữa liếc mắt, trừng lấy Nghiêm Quốc Minh một trận. Nhưng thấy vẻ mặt của Nghiêm Quốc Minh lúc này vô cùng nghiêm túc nhìn đến, Trần Viễn không khỏi hơi thoáng do dự một chút.
“Ài, chuyện này kỳ thật cũng không phải gấp như vậy. Nhưng cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó. Đám dị thú kia đột nhiên xuất hiện không ngừng. Tôi chỉ sợ rằng, qua thời gian không có bao lâu nữa, một số khu vực sẽ phát sinh dị biến. Đến lúc đó, quân đội của chúng ta nếu như không đủ thực lực, thật sự là rất khó để trấn áp bọn chúng. Huống hồ, cậu cũng chỉ là một người, chẳng lẽ còn muốn tự mình chạy đông chạy tây giải quyết những thứ hung thú này sao?”
Nghe được lời này của Nghiêm Quốc Minh nói ra, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm khái một phen. Quả nhiên, người ngồi ở trên cương vị càng cao, đầu óc càng thêm dễ sài.
Đến cuối cùng, trước ánh mắt chờ mong của đối phương, Trần Viễn là vẫn gật đầu đồng ý thỏa hiệp. Mà ngay khi Trần Viễn vừa bước chân rời đi. Lúc này, bên ngoài phòng họp lại vội vàng đi đến một người. Người này vừa xuất hiện, liền đã vội vàng hướng về phía Nghiêm Quốc Minh nói ra.
“Cha, chuyện này chúng ta thật sự không muốn báo lên cho gia tộc đứng ra giải quyết hay sao?”
Nghe được lời này của Nghiêm Quốc Phương nói ra, Nghiêm Quốc Minh không khỏi liếc mắt, trừng lấy con trai của mình một cái.
“Con tưởng cha không muốn liên hệ với bọn họ hay sao? Thế nhưng, chúng ta lấy cái gì để liên hệ với bọn họ bây giờ? Đã rất nhiều năm rồi, bọn họ không có người rời ra khỏi cái tiểu thế giới kia. Cho dù chúng ta có tìm đến vị trí của tiểu thế giới, nếu như không có chìa khóa để mở ra, cũng không có cách nào đi vào được bên trong.”
Nói xong lời này, thần sắc của Nghiêm Quốc Minh không khỏi mang theo mấy phần thở dài. Kỳ thật, trước đây gia tộc của bọn họ đều là hậu nhân của Nghiêm gia, một đại gia tộc tu tiên. Thế nhưng, vào năm ngàn năm trước, không biết nguyên nhân nào đó, toàn bộ các tiểu thế giới đều bị phong ấn, không còn hiện ra một lần nào nữa. Kể từ đó, một phương thế giới này cũng biến thành một mảnh tiêu điều, không chút sinh khí. Ngay cả cao thủ cấp bậc Địa Tiên cũng dần dần biến mất, không hệ lộ diện qua một lần.
Hiện tại, cho dù Nghiêm Quốc Minh rất muốn liên hệ với gia tộc để nhờ giúp đỡ, nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào khác. Không những Nghiêm Quốc Minh, nhiều vị lãnh đạo cao cấp đều muốn liên hệ với các thế lực tu tiên ở phía sau lưng của mình. Thế nhưng, kết quả duy nhất chỉ là một cái kết cục thất bại.
Mà những thứ này, Trần Viễn đều không hề hay biết gì cả. Sau khi rời khỏi bộ tổng tư lệnh thủ đô, Trần Viễn một đường đi thẳng về phía khách sạn, dự định đi tìm Lưu Thục Hiền để tâm sự một phen. Dù sao, hai người bọn họ kể từ lần gặp cuối cùng đã tách ra được một khoảng thời gian khá lâu. Cho dù không có chính thức xác định quan hệ với nhau, nhưng trong lòng của Trần Viễn vẫn có một chỗ cho Lưu Thục Hiền.
Chỉ là, ngay khi anh đem cửa phòng khách sạn đẩy ra, ánh mắt không khỏi lộ ra mấy phần khó tin. Bởi vì, lúc này trong phòng vậy mà không thấy Lưu Thục Hiền đâu cả. Ngược lại, một người đang ngồi lẳng lặng ở trên giường ngủ của hai người, vẻ mặt đăm chiêu không biết là đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT