Động tác của Trần Viễn cực kỳ chuẩn xác.



Hơn nữa, bởi vì hình thể của hai con quái vật này có phần lớn hơn so với nhân loại bình thường.



Thế nên, hai quả lựu đạn ở trên tay của Trần Viễn vô cùng thuận lợi rơi vào trong miệng của bọn chúng.



Ngay sau đó, hai tiếng nổ lớn vang lên.

Mặc dù, lớp da bên ngoài của hai con quái vật này cực kỳ cứng rắn, cho dù súng đạn cũng không có cách nào để xuyên thủng được.



Nhưng mà, lựu đạn vừa nổ hai bên tròng mắt của hai con quái vật đều không khỏi trừng lớn.



Đồng thời, trong miệng của chút rít lên một trận hoảng sợ, từ trong ổ bụng của chúng lúc này cũng bắt đầu trào ra từng đợt chất dịch màu xanh.

Đám quái vật này không giống với con người, máu của bọn chúng cũng không phải máu đỏ, mà có màu xanh lục giống như lá cây.



Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều đến như vậy.



Anh thấy cả hai con quái vật đều đã bị thương, tức thì thân hình của anh cấp tốc lao tới.



Từ trên tay cầm lấy một thanh chủy thủ, hướng về phía cổ họng của bọn chúng xoẹt tới.

“Gào!!!”

Lưỡi dao của Trần Viễn giống như cắt qua giấy vụn, trực tiếp xuyên thẳng qua cổ họng của con quái vật ở gần nhất.



Sau đó, cổ họng của nó bắt đầu không ngừng tuôn ra chất dịch nhờn màu xanh.



Đồng thời, trong con người của nó lúc này hiện ra một vẻ khó có thể nào tin tưởng được.

Dù sao, chủng tộc của bọn chúng đã tồn tại từ thời thượng cổ, cách niên đại này cũng có hơn mấy trăm triệu năm.



Lúc này, nó cứ như vậy bị một tên nhân loại dễ dàng giết đi, trên mặt nó lộ rõ một vẻ không cam lòng.



Nhưng mặc cho nó có cam lòng hay không, lúc này lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn đã lần nữa xoẹt tới, trực tiếp đem cổ họng của nó cắt đứt, để cho cái đầu người được gắn trên thi thể của nó nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng.

“Gào!”

Đứng ở một bên, nhìn thấy đồng bạn của mình cứ như vậy bị một tên nhân loại giết chết.



Lúc này, con quái vật đầu người thân rắn còn lại không khỏi tức giận rít lên một tiếng.



Tiếng rít này của nó mang theo một cỗ sóng ấm, khiến cho mang nhỉ của tất cả binh sĩ đã lui về phía sau rất xa cũng bị chấn động đến rỉ máu.

Trong khi đó, vị trí của Trần Viễn chỉ cách con quái vật này không đến vài thước.



Bị một tiếng rít như vậy, đầu óc của anh không khỏi vang lên một trận ông ông tác hưởng.



Đồng thời, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần tái nhớt.

Kỳ thật, vừa rồi để giết chết được con quái vật đầu người thân rắn kia, Trần Viễn đã không tiếc vận dụng một ít năng lượng thần bí từ miếng ngọc bội âm dương.



Lúc này, bởi vì lực lượng phong ấn ở trong cơ thể có chút hao hụt.



Hơn nữa, còn bị sóng âm của con quái vật kia công kích, khiến cho lực lượng từ quả cầu lửa ở trong đan điền của Trần Viễn bộc phát, suýt chút nữa làm anh trực tiếp hộc máu, hôn mê ngay tại chỗ.

Cũng may, trên người của Trần Viễn còn có một tấm cổ phù lần trước Cơ Thanh Thanh đã đặc biệt tặng riêng cho anh.



Chính vì thế, lúc này lực lượng cuồng bạo của quả cầu lửa kia mới tạm thời bị áp chế xuống.



Đồng thời, từ trong đáy mắt của Trần Viễn không khỏi xuất hiện một tia kiên định, cắn chặt lấy hàm răng của mình.

“Đi chết đi!”

Trong kẽ răng rít lên một trận cuồng nộ, tốc độ của Trần Viễn dùng đến cực hạn, bàn tay của anh mạnh mẽ vung lên, vỗ xuống một chưởng.

Bụp!

Răng rắc…

Lực lượng một chưởng này của Trần Viễn hết sức kinh khủng, cho dù xương đầu của con quái vật cực kỳ cứng rắn.



Nhưng lúc này, đỉnh đầu của nó vậy mà bị vỗ cho nứt ra, lộ ra một chỗ kẻ hở, có thể thấy rõ chất dịch màu trắng xen lẫn ở trong đò.



Rầm!

Thân hình của con quái vật đầu người thân rắn cứ như vậy đổ gục xuống.



Cho đến chết, nó cũng không có nghĩ đến mình lại bị giết chết đơn giản như vậy.

“Đội trường, đội trưởng!”

“Anh không có sao chứ?!”

Lúc này, sau khi nhìn thấy cả hai con quái vật đều bị Trần Viễn diệt sát, cả đám binh sĩ đều đồng loạt chạy nhanh tới, vẻ mặt mang theo vô tận sùng bái.

Đối với đám binh sĩ này, Trần Viễn cũng lười nhác lên tiếng giải thích.



Lúc này, anh chỉ đưa tay phất phất lên, rồi nói.

“Giúp tôi dọn dẹp lại nơi này cho sạch sẽ một chút.



Chờ tôi lát nữa sẽ quay lại!”

Nói xong lời này, Trần Viễn cũng mặc kể một đám binh sĩ đứng ở phía trên mạch nước ngầm, vội vàng xử lý thi thể của hai con quái vật.



Thân hình của anh lúc này đã lao xuống, lần nữa lặn sâu xuống dưới mạch nước ngầm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Viễn lần nữa lao ra khỏi mặt nước.



Anh rất cần thẩn đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh.



Lúc này, thấy phía trên bờ không có bất kỳ còn quái vật nào lưu lại ở bên cạnh, Trần Viễn không khỏi âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.



Nhưng tất nhiên, anh cũng không dám thả lỏng.



Vì anh biết, đám quái vật này dường như có một loại năng lực đặc thù nào đó, chúng có thể cảm nhận được khí tức của người sống khi tiếp cận về phía bên trong thạch động.

Thế nhưng, đối với Trần Viễn mà nói, thì sô Thiên Niên Linh Nhũ kia có một sự dụ hoặc quá lớn.



Anh cho dù phải mạo hiểm một chút, cũng muốn lấy được phần linh vật này đưa về sử dụng.



Huống hố, bảo tàng cũng nằm sâu ở trong thạch động.



Nếu như Trần Viễn muốn tìm thấy được vị trí của bảo tàng, thì anh chỉ có thể tiến về phía thạch động, đối mặt với một lũ quái vật có sức phòng ngự vô cùng biến thái.

Ầm!

Ầm!

Ngay tại lúc này, sau khi Trần Viễn đã tiến rất gần về phía thạch động.



Đột nhiên, bên trong thạch động bất ngờ truyền ra một trận tiếng vang trầm thấp.



Ngay sau đó, mặt đất ở dưới chân của Trần Viễn cũng lắc lư lên một trận hết sức kịch liệt.



Đồng thời, phía trong thạch động lúc này cũng đột ngột phát ra âm thanh gào thét của đám quái vật đầu người thân rắn.



Trong đó, có một âm thanh Trần Viễn cảm thấy hết sức quen thuộc.

“Rống! Nhân loại, các ngươi thật sự là đáng chết!”

Ầm!

Ầm!

Ngay sau đó, Trần Viễn có thể nghe được bên trong thạch động lúc này đang vang lên một trận âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt.



Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kỳ quái.



Anh thật sự không có nghĩ đến, ngoại trừ đám người của mình đi đến bào tàng lần này, vậy mà còn có một nhóm người khác đã xông lên phía trước?

Điều này nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi cau lại lông mày.



Nhưng tình huống lúc này Trần Viễn cũng không thể nào đứng ở bên ngoài quan sát.



Anh cũng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đã nhanh chân như vậy, thậm chí còn so với anh tới trước một đoạn.

Ầm!

Ầm!

Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng nhích lên, dự định trước tiên thu lấy Thiên Niên Linh Nhũ, sau đó lại quan sát cuộc chiến sau cùng.



Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính.



Ngay khi Trần Viễn vừa tới cách hồ nước đọng, bên trong ẩn chứa một lượng rất lớn Thiên Niên Linh Nhũ, tỏa ra một luồng linh khí vô cùng nồng đậm.



Thì ở trước mặt của anh, bất chợt lao tới một cái bóng đen.



Đồng thời, trong miệng của cái bóng đen này vậy mà phát ra một trận âm thanh gào thét.

“Đáng chết, kẻ trộm to gan! Ngươi cũng dám lấy trộm linh thủy của chúng ta?!”

Ngay lập tức, một cái cánh tay vừa thô vừa lớn, từ phía trước mặt cấp tốc lao tới.



Sau đó, một đầu lưỡi đao cực kỳ sắc bén, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn chém xuống.

Phập!

Lưỡi đao này thật sự vô cùng sắc bén, chỉ hơi lướt qua đỉnh đầu của Trần Viễn một chút, da đầu của anh lập tức truyền đến một đợt đau nhức.



Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc né đi, nhưng lúc này đỉnh đầu của anh lại nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.

May mắn, vừa rồi Trần Viễn đã né tránh kịp thời.



Nếu không, một đao này chẻ xuống, sợ rằng thân thể của Trần Viễn đã tự chia làm hai.



Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian phản ứng lại.



Lúc này, một gã quái vật đầu người thân rắn đã xoay người nhìn sang, trong miệng của gã phát ra một tiếng hừ lạnh.

“Hừ!”

Ngay sau đó, hai đầu cánh tay khác, đột nhiên phóng ra mấy thanh trường mâu, hướng thẳng về phía thân hình của Trần Viễn xuyên tới.



Lúc này, vị trí giữa hai người chỉ có cách nhau không đến vài thước.



Hơn nữa, hiện tại Trần Viễn chỉ mới vừa lăn người đứng dậy, cũng hoàn toàn không có biện pháp nào để tránh né công kích của đối phương.



Nhất là, phía trên mũi mâu tỏa ra một trận hàn khí rét lạnh, để cho tâm tình của Trần Viễn lúc này không khỏi trầm xuống.

“Lần này thì nguy rồi!”

Trong đầu chỉ kịp vang lên một hồi cảnh báo, lúc này hai đầu mũi mâu cấp tốc lao tới, tiến sát về phía thân hình của Trần Viễn không đến vài milimet.

Ầm!.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play