“Lão đại, đến rồi, chính là nơi này!”

Qua một hồi bàn bạc, lúc này Trần Viễn mang theo hai người Tiểu Trần cùng với Phi Hổ đến một chỗ hồ nước, nằm bên trong khuôn viên của một khu du lịch đã bị bỏ hoang.

Nghe Tiểu Trần chỉ tay về hướng trước mặt, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

“Chính là nơi này?!”

“Vâng, theo tin tức mà em thu thập được, thì vị trí cuối cùng từ thiết bị định vị ở trên người của con bé, chính là chỗ này!”

Nghe Trần Viễn hỏi đến, Tiểu Trần lại lần nữa gật đầu chắc chắn khẳng định.



Thấy vậy, Trần Viễn cũng không nói thêm gì nữa.



Anh trực tiếp đi về hồ nước, sau đó đưa mắt liếc quanh một vòng.

“Nơi này có diện tích lớn như vậy, muốn tìm được con bé cũng không phải là một việc dễ dàng.



Hơn nữa, đối phương cho đến lúc này cũng không liên lạc lại với chúng ta.



Theo cậu thấy, mục đích của bọn họ là gì?”

Trước nghi vấn của Trần Viễn, Tiểu Trần rất nhanh liền làm ra đáp lại.

“Lão đại, theo em thấy, hơn phân nửa là bọn họ muốn dùng con bé để áp chế anh.



Hơn nữa, bọn họ còn có thể vượt qua bố trí của chúng ta để dễ đàng đem em gái của anh bắt đi, thì ít nhất thực lực của kẻ bắt cóc cũng không thua kém gì đội trưởng với Hỏa Phượng.



Thế nên, lần hành động này của chúng ta cũng hơi có chút mạo hiểm.”

Nghe Tiểu Trần phân tích một hồi, Trần Viễn cũng không có đưa ra bất kỳ ý kiến gì.



Ngược lại, Phi Hổ đứng ở một bên có chút sốt ruột, bộ dáng giống như sắp nhịn không được, chỉ muốn trực tiếp xông lên phía trước.

Thế nhưng, ngay lúc này thân hình của Trần Viễn hơi khẽ động, trong ánh mắt của anh cũng lộ ra mấy phần sắc bén.

“Đến rồi!”

Nghe được lời này của Trần Viễn, ánh mắt của Tiểu Trần lẫn Phi Hổ đều không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía phương hướng mà Trần Viễn đang nhìn thẳng tới.

“Ồ, không nghĩ tới cậu vậy mà có thể phát hiện được tôi dễ dàng như vậy.



Xem ra, những lời đồn đại là không có sai.”

Vừa nói, một cái bóng người vừa từ bên phía một chỗ rừng cây chậm rãi bước ra ngoài.



Đồng thời, ánh mắt của người này còn nhìn về phía Trần Viễn mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng.

Mặc dù không biết rõ thực lực của người trước mặt như thế nào, nhưng Trần Viễn có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối sẽ không kém hơn là mình bao nhiêu.



Thậm chí, rất có thể đối thủ còn muốn mạnh hơn anh một bậc.

Chỉ có điều, trong ánh mắt của Trần Viễn cũng không hề lộ ra vẻ bối rối.



Ngược lại, trên khuôn mặt của anh mang theo mấy phần điềm tĩnh, nhìn về phía đối phương nghiêm túc nói ra.

“Mục đích của các ông là gì? Vì sao lại muốn đem em gái của tôi bắt đi?”

Thấy Trần Viễn vừa mới gặp mặt liền đi vào vấn đề chính, người đàn ông trung niên đứng ở phía đối diện không khỏi khẽ cười một tiếng.

“Ha ha, người tử tể không nói chuyện vòng vo.



Nếu như cậu đã sảng khoái như vậy, thì tôi cũng không cần phải lòng vòng làm gì.



Mục đích của tôi đến đây là…”

Ầm!

Ngay tại thời điểm người đàn ông trung niên dự định nói ra yêu cầu của mình.



Lúc này, ở phía sau rừng cây bỗng dưng vang lên một tiếng nổ mạnh.



Ngay sau đó, thần sắc của người đàn ông trung niên cũng biến thành dữ tợn, tức giận trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.

“Chết tiệt, cậu vậy mà dám đánh lừa rồi, còn muốn dụ tôi ra ngoài để giải cứu em gái của mình? Hừ, được lắm! Cậu cứ chờ đợi nhận lấy cái xác của em gái cậu đi!”

Nói xong lời này, thân ảnh của người đàn ông trung niên cấp tốc lao đi.



Nhất thời, toàn bộ ba người Trần Viễn đều không khỏi trừng mắt sững sờ.

“Lão đại…”

“Đi, chúng ta đi thôi!”



Cũng không đợi cho hai người Tiểu Trần và Phi Hổ kịp lên tiếng, thân ảnh của Trần Viễn lúc này đã cấp tốc lao đi.



Kỳ thật, anh cũng không biết rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra.



Nhìn bộ dáng của đối phương, dường như nơi phát sinh tiếng nổ cũng là vị trí mà em gái của anh đang bị giam giữ.

Mặc dù không biết đây có phải là âm mưu gì đó của đối phương hay không, nhưng Trần Viễn cũng không có khả năng để đánh cược.



Bởi vì anh biết, một khi anh không kịp thời xuất hiện, rất có thể em gái của anh sẽ gặp nguy hiểm.

Thế nên, lúc này Trần Viễn hầu như là dùng hết tốc lực, toàn bộ thân ảnh giống như một cơn gió lốc, cuốn nhanh lao đi.

Ầm!

Ầm!

Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp chạy đến vị trí xảy ra vụ nổ.



Lúc này, phía trước cách anh chỉ hơn mấy chục bước chân, đột nhiên vang lên một trận đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Nhất thời, bước chân của Trần Viễn không khỏi ngừng lại.



Đồng thời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bộc phát, bất ngờ lao nhanh đến.

“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, lão muốn chạy trốn nơi nào.



Mau mau để lại mạng đây cho ta! Ha ha ha!”

Chỉ thấy, lúc này phía trước mặt của Trần Viễn lao nhanh đến một người đàn ông trung niên.



Hơn nữa, bộ dáng đối phương lúc này trở nên hết sức chất vật.



Vừa mới thấy được một màn này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến.



Bởi vì, người đàn ông này cũng không phải là kẻ nào khác, mà chính là người vừa mới đứng ở phía đối diện nói chuyện với Trần Viễn cách đó không có bao lâu.

“Mẹ kiếp, Trương Bình, mi chạy đến đây làm gì? Còn muốn cướp người của ta là như thế nào?”



Mặc dù đang không ngừng chạy trốn, nhưng khí thế trên người của Trình Nhạc lại không hề yếu hơn đối phương một chút nào.

“Ha ha ha, Nhạc lão nhị, giờ này mi còn không biết chuyện gì xảy ra nữa sao? Giáo chủ nhiều năm như vậy chưa bước ra khỏi cửa nửa bước, ngươi cho rằng ông ta vẫn còn sống hay không? Hiện tại, phó giáo chủ mới là người chủ trì của giáo hội.



Vậy mà, ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của ngài ấy, lén lút ra ngoài làm chuyện trái với giáo hội.



Hiện tại, ta đến đây không chỉ muốn đem đồ vật lấy đi, còn muốn mượn ở trên người của ngươi một thứ.”

Lúc này, từ trên tán cây nhảy xuống một cái bóng người, có thân hình hơi chút nhỏ thó.



Toàn bộ thân thể của người này đều bị bịt kín bởi một tấm áo choàng màu đen.



Hơn nữa, trên tay của đối phương còn cầm lấy hai thanh chủy thủ, phía trên tỏa ra một chút khí tức hắc ám.

Vừa nhìn, Trần Viễn liền biến hai thanh vũ khí lúc này đều bị bôi lên kịch độc.



Một khi nhiễm vào vết thương, tuyệt đối sẽ là chí mạng.

Thế nhưng, sắc mặt của Trình Nhạc lúc này lại có chút tức giận, gằn giọng quát lên.

“Trương Bình, ngươi đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung.



Rõ ràng giáo chủ đã từng đối xử với ngươi tốt như vậy.



Hơn nữa, năm xưa ngài ấy cũng là người đã cưu mang, dạy ngươi không ít bí thuật tu luyện.



Vậy mà, lúc này ngươi lại vì một ả đàn bà phản bội lại ngài ấy.



Ngươi có còn xứng là một trong tứ đại hội pháp của Minh Nguyệt giáo hay không? Ngươi chẳng lẽ không sợ một khi ngài ấy ra ngoài, sẽ đem đám phản bội các ngươi giết chết hay sao?”

“Ha ha ha, Trình Nhạc ơi là Trình Nhạc, cũng chỉ có ngươi mới có thể suy nghĩ ngu xuẩn như vậy mà thôi.



Ngươi cho rằng, ông ta còn có cơ hội để xuất hiện ở trước mặt của các ngươi nữa hay sao? Ta nói cho ngươi biết, không sớm thì muộn, toàn bộ giáo hội đều sẽ là người của chúng ta! Ha ha ha!”

Ầm!

Lần này, tiếng cười của Trương Bình vừa dứt, một ngọn hỏa cầu đã đột ngột lao tới, đập thẳng về phía thân cây ở ngay dưới thân hình của hắn.

Rầm!

Thân cây ngay lập tức bị hỏa cầu đốt cháy cho thành tro bụi, chỉ lưu lại một ít nám đen ở trên mặt đất.



Tức thì, sắc mặt của gã Trương Bình không khỏi trở nên tức giận, cầm lấy hai thanh dao găm mắng lên.

“Mẹ kiếp, Nhạc lão nhi, đây là ngươi muốn chết!”



Ngay sau đó, thân hình của Trương Bình giống như ảo ảnh, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.



Khi hắn lần nữa xuất hiện, đã cách vị trí phía sau lưng Trình Nhạc không đến một bước chân.

Ngay lập tức, sắc mặt của Trình Nhạc cũng trở nên kịch biến.



Trong lúc vội vàng, ông ta vậy mà xoay người ngược lại, vung lấy một ngọn hỏa cầu nện thẳng về phía Trương Bình.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.



Nhưng mà, Trương Bình trường mắt bỗng dưng biến mất không thấy.



Hơn nữa, phía trên mặt đất cũng không hề lưu lại bất kỳ vết tích gì.



Nhất thời, trong lòng Trình Nhạc có mấy phần hoảng hốt, kinh hoảng khẽ kêu một tiếng.

“Nguy rồi!”

Nhưng mà, lúc này mọi thứ đã muộn.



Chỉ thấy, hai đầu mũi dao sắc nhọn từ phía bên hông của Trình Nhạc đâm tới.



Sau đó, trong lỗ tai của ông ta nhanh chóng truyền đến tười cười vô cùng đắc ý của Trương Bình.

“Khặc khặc khặc, Nhạc lão nhi, hôm nay để cho tôi giúp ông tiễn về tây thiên.



Kể từ bây giờ, Minh Nguyệt giáo cũng không phải là tứ đại hộ pháp, mà chỉ có một mình Trương Bình ta mới là hộ pháp duy nhất của giáo hội.



Khặc khặc khặc…”

Trong lúc cười nói, lưỡi dao của Trương Bình giống như một con rắn độc, vô cùng chuẩn xác xuyển thẳng về phía vùng eo của Trình Nhạc.

Thế nhưng, ngay tại lúc này một cỗ cảm giác nguy cơ bỗng dưng ập đến, để cho trong lòng của Trương Bình không khỏi kinh hoảng, hô lên một tiếng.

“Ai?!”

Nhưng mà, lúc này đã không có ai đáp lại câu hỏi của hắn.



Chỉ thấy, một cái nắm đấm trực tiếp vung tới, nện thẳng về phía sống mũi của hắn.

Ầm!.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play