Rời khỏi nhà họ Đàm, Trần Viễn được Trang Đài chở đi du ngoạn một vòng thành phố Nam Hải.



Đây là một tòa thành phố nằm cách trung tâm thủ đô về hướng đông bắc hơn một trăm kilomet.



Hơn nữa, đây là một tòa bán đảo được ngăn cách bởi một cửa biển rộng khoảng chừng năm, sáu chục dặm.

Trần Viễn cũng không biết, rốt cuộc một nơi cách xa thủ đô như vậy, anh làm sao lại có thể bị truyền tống đến.



Hơn nữa, lại còn vừa vặn tiến vào trong phòng của tiểu thư nhà họ Đàm?

Phải biết, toàn bộ thành phố này hơn phân nửa tài sản đều là do người trong gia tộc họ Đàm làm chủ.



Với lại, tổng tài sản mà gia tộc bọn họ đang nắm giữ được, là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ.

Mặc dù Trang Đài cũng không trực tiếp nói ra con số cụ thể là bao nhiêu, nhưng theo một ít suy đoán của Trần Viễn, con số này có thể lên đến vài trăm ngàn tỷ.



Nếu so với người giàu nhất Đại Việt, thì đây rõ ràng là một con số vô cùng lớn.



Dù sao, người giàu nhất cả nước hiện tại chỉ có tổng ước lượng tài sản không đến một trăm hai chục ngàn tỷ.



Trong khi đó, đây chỉ là một phần trong tổng số tài sản của nhà họ Đàm mà thôi.

Theo như những gì Trang Đài đã nói, thì gia tộc cô còn có kinh doanh một số sòng bạc ở Ma Cao và Hồng Kong.



Thậm chí, một số trung tâm thương mại lớn ở trên đại lục, cũng như các hãng thời trang nổi tiếng đang thịnh hành trên toàn thế giới, phần lớn đều có dấu vết của gia tộc nhà họ Đàm để lại.

Chính vì thế, mặc dù hiện tại danh tính của nhà họ Đàm chưa từng xuất hiện qua các bảng xếp hạng gia tộc giàu nhất thế giới.



Nhưng những lĩnh vực mà gia tộc bọn họ kinh doanh, cũng như nắm giữ đều có giá trị bằng những con số hết sức kinh người.

Chỉ là, một gia tộc giàu có và cường đại như vậy, vì sao từ trước đến nay Trần Viễn đều chưa từng nghe người ở trong quân đội nhắc qua một lần nào? Hơn nữa, dường như những tư liệu về các thành viên ở trong dòng chính của gia tộc này đều bị mã hóa một cách đặc biệt.



Cho dù mượn nhờ thân phân trước đây của mình, Trần Viễn cũng không có cách nào để có thể tra ra được.

“Đúng rồi, anh đã bao giờ nghe nói qua việc chơi đá hay chưa?”

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên nghe tiểu thư của nhà họ Đàm hỏi một câu như vậy, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại một cái.



Giống như nhìn ra bộ dáng của Trần Viễn có chút hiểu lầm, thế nên Trang Đài mới vội vàng lên tiếng giải thích.

“Ý tôi cũng không phải như vậy, thật ra, tôi đang nói đến chuyện “cược đá”.



Anh đã nghe qua bao giờ hay chưa?”

“Ừm?!”

Nghe tiểu thư nhà họ Đàm giải thích, Trần Viễn mới chợt nhớ ra, anh cũng có từng nghe người khác nhắc đến chuyện “cược đá” này.



Chỉ là, khi đó anh toàn thấy ở trên mạng, hoặc là qua các bộ tiểu thuyết nước ngoài mới biết được đôi chút.



Thế nhưng, lúc này Trang Đài vì sao lại hỏi anh về vấn đề “cược đá”?!

Lần nữa nhìn ra được ánh mắt nghi hoặc của Trần Viễn, Trang Đài mới nhịn không được mỉm cười giải thích.

“Thật ra, trước đây nhà tôi cũng có buôn bán ngọc thạch.



Nhưng vì thị trường hiện tại có chút hỗn tạp, nhà tôi tạm thời không còn tham gia nữa.



Ngược lại, tôi có một người bạn, vừa mới từ bên nước ngoài nhập về một lô ngọc thạch.



Nghe nói, loại ngọc thạch này phần lớn đều đã bị phong hóa, bên trong không rõ chất lượng tốt xấu như thế nào.



Nếu như anh có hứng thú, chúng ta có thể đi đến đó chơi đùa một chút?!”

Nghe vậy, Trần Viễn liền không khỏi lắc đầu.

“Tôi không ưa thích mấy trò cá cược này cho lắm!”

Nghe được câu trả lời từ chối của Trần Viễn, ánh mắt của Trang Đài hơi thoáng có chút thất vọng.

Chỉ là, Bá Tánh, ông chú tài xế lái xe đang ngồi ở phía trước.



Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình như vậy, ông ta không khỏi xoay đầu nhìn lại, rồi bất chợt nói ra.

“Tiểu thư, nếu như tiểu thư thật sự thích chơi trò cược thạch này.



Vậy thì, để tôi đưa tiểu thư đến một chỗ này.



Mặc dù ở đây không tính là quá mức náo nhiệt, nhưng so với trò cược thạch trẻ con kia còn thú vị hơn rất nhiều.



Hơn nữa, cậu bạn này của tiểu thư nhất định cũng sẽ cảm thấy vô cùng yêu thích!”

Lời này của ông Bá Tánh vừa mới nói ra, ánh mắt của Trang Đài liền trở nên sáng lên.

“Tốt! Vậy cứ quyết định như thế đi! Chú Tánh, chúng ta đến chỗ thú vị mà chú vừa nói, thế nào?”

“Vâng, thưa tiểu thư!”

Hai người một đáp một hỏi, cũng không cần xem sắc mặt của Trần Viễn, đã tự quyết định hướng đi tiếp theo của mình.



Nhất thời, đang ngồi ở trong một gốc xe ô tô vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Từ lúc nhìn thấy ông chú tài xế này, Trần Viễn luôn có cảm giác như mình bị để ý đến.



Hơn nữa, việc thái độ của Trang Đài đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, trong lòng Trần Viễn cũng hơi có một chút cảnh giác.

Dù sao, nhìn vào thế lực của gia tộc bọn họ, Trần Viễn không cho rằng một nhân vật như anh sẽ được người ta chú ý đến.



Nhất là, một vị tiểu thư tương lai sẽ thừa kế toàn bộ một tòa sản nghiệp khủng bố như vậy, cô ta có thể là một hạng người đơn giản hay sao?

Càng nghĩ, trong lòng Trần Viễn càng thấy thời gian có chút cấp bách.



Anh đã quyết định, chờ đợi có được cơ hội tách ra khỏi người đàn ông lái xe này, anh sẽ tự mình tìm cách rời khỏi thành phố này, sau đó trở lại thủ đô, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà mình đã hứa với ông chủ Mặc.

Chỉ là, mọi thứ dường như cũng không diễn ra theo đúng chiều hướng suy nghĩ của Trần Viễn.



Ngay lúc anh cho rằng mình chỉ được đến một nơi cược thạch nào đó.



Thì lúc này, chiếc xe ô tô do ông chú tài xế riêng của tiểu thư nhà họ Đàm đã dừng lại ở trước một tòa cung điện vô cùng cổ kính.

Nói là cung điện, kỳ thật kiến trúc bên ngoài của nó có hơi hướng giống với một tòa hành cung trong phủ vua chúa thời xa xưa.



Chỉ là, bố cục của tòa hành cung này cũng lộ rõ chủ nhân của nó chẳng phải là hạng tầm thường.



Nhất là, phía bên ngoài hai thanh cột gỗ còn treo lấy một đôi câu đôi bằng chữ vàng.

“Nhật hoả, vân yên, bạch chủ thiêu tàn ngọc thỏ

Nguyệt cung, tinh đạn, hoàng hôn xa lạc kim ô”.

Mặc dù không rõ ý của hai câu này lắm, nhưng Trần Viễn cũng có thể đại khái đoán được, người khắc hai đôi câu đối này nhất định là một vị kỳ nhân.



Bởi vì, chữ ở trong thơ thật sự sống động giống như là thật.



Hơn nữa, phía trên còn hiện lộ ra một cỗ khí phách, không phải ai cũng có thể thể hiện được.

Nhưng mà, dường như chủ nhân của nơi này cũng không chỉ có một đôi câu đối như vậy.



Trần Viễn đi theo bước chân của ông chú lái xe và cô tiểu thư nhà họ Đàm bước nhanh vào trong bậc cửa.



Khi đi đến một chỗ ngoặc, gần với sảnh lớn.



Một dòng chữ triện như đập thẳng vào trong ánh mắt của anh.



Đồng thời, một cỗ khí thế hùng vĩ như muốn đem anh nhấn chìm ở bên trong đó.

“Linh hồ nhược thủy tùy duyên độ

Trần cảnh tiên châu hữu lộ thông”.

Cả hai câu đối này đều được khắc trực tiếp vào hai bên vách tường, mỗi một chữ viết đều được khắc bằng nét vẽ hết sức dứt khoát.



Hơn nữa, trên mỗi một chữ, Trần Viễn vậy mà có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng pháp tắc, như có thể trực tiếp đâm thẳng vào trong linh hồn của anh.



Cho dù khung cảnh trước mắt không có biến hóa gì, nhưng Trần Viễn lại cứ ngỡ như mình lạc vào ở chốn bồng lai.

“Thế nào? Cậu cũng xem hiểu được những chữ viết ở trên vách tường này à?!”

Ngay đúng lúc này, một âm thanh hơi có một chút vui vẻ, bất chợt vang vọng ở bên tai, để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, xoay đầu nhìn lại.



Không biết từ khi nào, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn, năm mươi tuổi mang theo một đứa bé gái mười bốn, mười lăm tuổi gì đó từ phía sau lưng của Trần Viễn đi tới.

Hơn nữa, bộ pháp của người này có vẻ rất kỳ lạ.



Nhìn như ông ta cực kỳ tùy ý, chỉ là, vừa mới thoáng đó Trần Viễn đã thấy khoảng cách giữa mình và đối phương chỉ có cách nhau có một hai bước chân.



Nhất thời, trong lòng Trần Viễn cảm thấy vô cùng chấn động.



Anh thật không có nghĩ tới, ở một chỗ nhìn như không có gì đặc biệt ngoài mấy câu đố kỳ lạ này, vậy mà xuất hiện một vị cao nhân.



Sợ rằng, người đàn ông đang đứng ở trước mặt của anh, so với ông cụ chủ nhà họ Đàm cũng không thua kém gì bao nhiêu.



Hơn nữa, Trần Viễn luôn có cảm giác, chuyện bị truyền tống lần này của anh dường như là bị Tiêu Viễn Sơn cố tình sắp xếp.



Nếu không, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy liền xuất hiện ở một chỗ quái dị như thế này?

“Thiên Cơ huynh, đã lâu không gặp!”

Ngay tại lúc này, âm thanh của ông chú lái xe đột nhiên vang lên, để cho suy nghĩ phức tạp ở trong lòng của Trần viễn cũng nhanh chóng biến mất.



Đồng thời, ánh mắt của anh lúc này cũng bắt đầu chăm chú, nhìn về phía hai người một già một trẻ đang đứng ở phía đối diện.

“Lão Tánh, chẳng phải đã nói từ trước rồi sao, là không được phép gọi tên của tôi ra trước mặt người ngoài.



Cớ sao lão cứ quên hoài vậy?!”

Nghe được tiếng trách móc của đối phương, ông chú lái xe giống như chẳng hề nghe thấy.



Ngược lại, ánh mắt hơi quét về phía Trần Viễn, trên khuôn mặt treo lấy một nụ cười vô cùng bí hiểm.

Chỉ là, lúc này giọng nói của cô bé đi cùng với người đàn ông trung niên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi tập trung chú ý, lần nữa đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn.

“Anh trai, trên người của anh tại sao lại có cổ? Hơn nữa, cổ này đã ăn sâu vào trong nội tạng của anh.



Nếu như tôi không kịp thời phát hiện ra, chỉ đợi không đến nửa năm nữa, anh nhất định sẽ bị cổ trùng ăn mòn.



Đến khi đó, cho dù là thần tiên cũng không cách nào cứu được anh!”

Lúc nói ra lời này, lông mày của cô bé còn có chút nhăn lại.



Chỉ là, lời nói của cô lại để cho Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ không thôi.



Anh thật sự không hề hay biết gì cả, mình làm sao lại bị trúng cổ trùng?

Thứ này, mặc dù Trần Viễn đã từng nghe người khác nhắc đến.



Nhưng chẳng phải, đây là thứ “đồ chơi” chỉ có mấy người dân tộc thiểu số ở miền núi mới sử dụng thôi sao? Trần Viễn mặc dù không có ít lần di chuyển đến những vùng như vậy, nhưng đó là chuyện trước đây.



Hơn nữa, anh cũng không chọc gì đến bọn họ, bọn họ làm sao lại muốn hại anh?.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play