Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu gõ cửa hai lần.

Lại gọi Kha Di bên trong một tiếng.

Hành lang chung cư cao cấp vô cùng vắng vẻ, giọng nói của cô rất nhẹ, gọi xong liền biến mất theo không gian rộng lớn. Đường Miểu đứng ở cửa đợi một hồi.

Không lâu sau, trong căn hộ truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần, tay nắm cửa phát ra tiếng xoay nặng nề. Tiếng xoay tròn kết thúc, cửa bị đẩy ra, Kha Di đứng ở cửa liếc mắt nhìn Đường Miểu đang đứng ngoài cửa.

Đã hơn tám giờ tối. Nhưng đèn trong căn hộ của Kha Di không được bật. Thân hình gầy gò mảnh khảnh của người phụ nữ bị bóng tối bao phủ, tựa hồ không quen với ánh sáng, cho dù cửa vừa mở ra, ánh sáng từ hành lang tràn vào cũng khiến Kha Di khẽ nhíu mày.

Nhìn cô ta không được ổn lắm.

Cô ta đang mặc một chiếc váy ngủ ren trắng và một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa sẫm màu bên ngoài. Trong chiếc váy ngủ rộng thùng thình, dáng người của người phụ nữ giống như một tờ giấy được cắt ra bằng kéo, toát lên một cảm giác gầy gò sắc nét.

Mái tóc dài xõa xuống bờ vai gầy, khuôn mặt thường được trang điểm nhẹ nhàng không chút son phấn. Sau khi quen với ánh sáng bên ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Miểu. Trong đôi mắt đen như mực không có biểu tình gì, hốc mắt vừa đỏ vừa sưng vừa xanh đen, khi nhìn thấy Đường Miểu, ánh mắt của cô ta ngay cả biểu cảm cùng cảm xúc cũng không có. Chỉ là Kha Di có chút kinh ngạc khi Đường Miểu tìm tới. Cô ta nhìn Đường Miểu, đôi môi bong tróc mấp máy, hỏi một câu.

"Cô tới làm gì?"

Giọng cô ta khàn khàn, giống như tiếng "kẽo kẹt" rỉ ra từ vòi lâu ngày không có nước. Cô ta cũng có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lóe lên cảm xúc kinh ngạc, rồi lại trở về vẻ đờ đẫn.

"Có khát không?" Đường Miểu nhìn Kha Di hỏi.

Sau khi cô hỏi xong, Kha Di ngẩng đầu nhìn cô. Theo ánh mắt của cô ta, Đường Miểu mở cánh cửa còn chưa mở ra, đi vào căn hộ của cô ta.

Sau khi vào căn hộ, Đường Miểu bật đèn ở cửa. Đèn vừa sáng, Kha Di liền tức giận cau mày, Đường Miểu hỏi cô ta có cần đổi giày không, không thấy đáp lại, cô trực tiếp vào nhà.

Đường Miểu đi đến phòng trà của căn hộ. Trong phòng trà vắng tanh, ngay cả máy lọc nước cũng có vẻ như đã lâu không dùng. Thấy vậy, Đường Miểu rời phòng trà đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Đường Miểu từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng. Lấy nước khoáng xong, cô mở nắp chai và rửa sạch ấm đun nước ở bên cạnh trước. Sau khi rửa sạch, cô đổ nước khoáng vào ấm và nhấn công tắc.

Trong khi ấm nước đang sôi, Đường Miểu tùy tiện chùi một cái ly, sau khi chùi cái ly xong, Đường Miểu quay đầu lại hỏi Kha Di một câu.

"Ăn gì không?"

Đường Miểu hỏi xong, Kha Di không nhúc nhích đứng trong phòng khách nhìn cô. Người phụ nữ đứng bên bếp lửa trong bếp, một tay đỡ mép bếp, nhìn cô ta bằng ánh mắt dò hỏi, thật sự là hỏi cô ta có muốn ăn không.

Trong đôi mắt đờ đẫn của Kha Di, lúc Đường Miểu vào nhà cô ta, đun nước khoáng, hỏi cô ta có muốn ăn gì không, dần dần có chút ánh sáng.

Cô ta dường như được dẫn dắt bởi Đường Miểu, đã có một chút sức sống.

Nhưng những sức sống này chỉ đủ để cô ta trả lời câu hỏi của Đường Miểu.

"Ăn một chút đi." Kha Di nói.

Kể từ khi gặp Hạ Khiếu vào đêm đó, Kha Di đã ở đây hai ngày không ăn không uống. Hai ngày qua, cô ta chẳng những không ăn không uống, thậm chí còn không nhắm mắt. Đôi khi chợt hồi thần lại, cảm thấy mình đã chết rồi.

Cô ta trả lời Đường Miểu như vậy, Đường Miểu gật đầu đáp ứng.

Trả lời xong, Đường Miểu quay người tìm trong bếp Kha Di. Căn hộ này là nhà riêng của Kha Di. Cô ta chưa bao giờ tự nấu ăn nên trong nhà chẳng có gì. Khi Đường Miểu mở ngăn đông lạnh của tủ lạnh ra, cô thấy hoành thánh do bà nội làm.

"Cái này bao lâu rồi?" Đường Miểu hỏi.

"Mang về mấy hôm trước." Kha Di nói.

"Được."

Kha Di nói xong, Đường Miểu lại đáp ứng, lấy hoành thánh ra, bắt đầu rửa nồi đun nước.

...

Các hoành thánh đều đã được gói. Nấu khá đơn giản.

Nước trong ấm sôi trước, Đường Miểu bảo Kha Di rót nước uống. Kha Di sau khi nghe cô nói xong, đi tới rót một ly nước từ chiếc cốc Đường Miểu đã chùi sạch. Sau khi rót nước, Kha Di ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, vừa uống nước vừa đợi món hoành thánh của cô ta.

Không lâu sau, mùi thơm phảng phất từ ​​nhà bếp. Kha Di uống nước nóng, cái bụng khô cằn cằn cỗi của cô ta như được kích hoạt. Đường Miểu lấy hoành thánh ra đặt trên chiếc bàn thấp trước ghế sô pha. Kha Di lấy đệm ngồi xuống, khoanh chân, lấy bộ đồ ăn và ăn.

Hoành thánh vừa chín tới và còn hơi nóng.

Bởi vì trong nhà không có gì, Đường Miểu chỉ dùng nước trong đun sôi, chỉ cho thêm một chút gia vị để canh có mùi vị thơm ngon hơn.

Kha Di dùng đũa bỏ hoành thánh vào thìa, ngón tay cầm vào cán thìa, hơi nóng bốc lên khuôn mặt tái nhợt của cô ta, dần dần khiến cô ta có sinh khí hơn.

"Cũng được rồi đấy." Đường Miểu ngồi ở trên sô pha bên cạnh, nhìn Kha Di thổi hoành thánh một hồi, nhắc nhở cô ta.

Sau khi Đường Miểu nhắc nhở, Khả Di mới dời tầm mắt liếc nhìn cô, Đường Miểu cười với cô ta, Kha Di quay mặt đi, cắn một miếng hoành thánh.

Hoành thánh của bà nội thực sự rất ngon. Ngay cả Hạ Khiếu người nấu ăn cả ngày và không có yêu cầu về thức ăn cũng thích. Những chiếc hoành thánh gói mỏng, nhân tinh tế dù chỉ luộc trong nước trong nhưng đã có một vị ngon khó tả.

Món hoành thánh này đã được Hạ Khiếu ăn khi còn nhỏ, vì vậy Kha Di cũng tự nhiên ăn nó mà lớn lên. Cắn một ngụm hoành thánh, vị giác dường như bị đánh thức, Kha Di cầm bộ đồ ăn tập trung ăn, Đường Miểu ngồi bên cạnh cũng không rảnh để ý.

Khi Kha Di đang ăn, Đường Miểu không nói gì. Sau khi nhắc Kha Di có thể ăn, cô liền rời mắt khỏi Kha Di.

Cô cầm điện thoại, lướt ứng dụng trên điện thoại, nhìn gì đó. Sau nửa bát hoành thánh, Kha Di đã có được một chút sức sống và khả năng tư duy. Vừa ăn hoành thánh, cô ta vừa lấy lại tinh thần hỏi Đường Miểu.

"Cô tới đây làm gì?"

Khả Di hỏi xong, Đường Miểu từ màn hình điện thoại ngẩng đầu nhìn cô ta.

Khi cô nhìn sang, Kha Di cũng nhìn cô. Với sự tẩm bổ của hoành thánh và nước, con búp bê bị hỏng vô hồn trước đó đã biến mất, đôi mắt của đại tiểu thư kiêu ngạo đã trở lại sự sắc bén như xưa.

"Tới xem trò cười của tôi?" Đường Miểu nhìn sang, vẻ mặt Kha Di giễu cợt nói.

Cô ta nói xong, Đường Miểu nhìn cô ta, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

"Sáng nay tôi nói chuyện với bà nội, bà nội nói với tôi là cô và Kỷ Tuấn Lâm đã hủy bỏ tiệc đính hôn vì Kỷ Tuấn Lâm sẽ ra nước ngoài. Bà lo lắng giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề do khoảng cách quá xa, cho nên tạm thời hủy bỏ tiệc đính hôn của các người. Vài năm sau, khi Kỷ Tuấn Lâm trở lại, nếu mối quan hệ của các người vẫn như trước, thì các người có thể tiếp tục đính hôn, nếu mối quan hệ phai nhạt, thì nên chia tay hoàn toàn."

"Bà nói, nếu như hủy bỏ tiệc đính hôn, hai người nhiều lắm là chia tay. Nhưng nếu đã đính hôn rồi, tách ra càng thêm phiền phức."

"Vì chuyện này, bà yêu cầu cô và Kỷ Tuấn Lâm hủy bỏ tiệc đính hôn." Đường Miểu nói.

Đường Miểu ngồi trên sô pha, kể cho cô ta nghe vài chuyện về cô và bà nội. Kha Di đang ngồi trước chiếc bàn thấp, trong mắt có hơi nước, cô ta vừa ăn hoành thánh vừa ngẩn ngơ nhìn mặt bàn của chiếc bàn thấp. Giống như đang ngẩn người, giống như đang nghe Đường Miểu nói.

Chiều hôm qua, sau khi biết được mối quan hệ giữa Đường Miểu và Kỷ Tuấn Lâm, bà nội đã tìm gặp cô ta, yêu cầu cô ta hủy bỏ hôn ước với Kỷ Tuấn Lâm. Và nói với cô ta rằng bà sẽ nghĩ ra lời bào chữa và lý do, để cô ta không cần quan tâm đến bất cứ điều gì.

Cô ta thực sự không cần quan tâm đến bất cứ điều gì.

Lễ đính hôn đột nhiên bị hủy bỏ, bà nội và bố mẹ thu dọn đống hỗn độn, còn cô ta nhốt mình trong căn hộ này hai ngày.

Cô ta không biết bà nội sẽ nghĩ ra lý do gì để giải thích với những vị khách đã dự tiệc rằng tiệc đính hôn giữa cô ta và Kỷ Tuấn Lâm đột nhiên bị hủy bỏ. Nhưng bây giờ sau khi nghe Đường Miểu nói, đây hẳn là lý do của bà nội.

Cô ta không biết vì sao Đường Miểu lại nói cho cô ta biết lý do này.

"Cô nói với tôi điều này làm gì?" Kha Di nói.

"Chỉ là tới tìm tôi xác nhận, tình hình thực tế có giống như lời bà nội nói hay không?" Kha Di hỏi.

Sau khi Kha Di hỏi, Đường Miểu nói: "Không."

Sau khi nói xong, Đường Miểu nói: "Tôi biết lý do của bà nội là nói dối. Bà biết mối quan hệ của tôi và Kỷ Tuấn Lâm, cho nên giữa tôi và Hạ Khiếu, cô và Kỷ Tuấn Lâm, bà đã chọn tôi và Hạ Khiếu."

Sau khi Đường Miểu nói xong, Kha Di đang ăn hoành thánh cười lớn.

Tiếng cười chế nhạo, dù sao cũng không dễ chịu lắm.

Kha Di cười xong, cô ta nói: "Cô đã biết còn tìm tới tôi làm gì?"

Kha Di nói xong, Đường Miểu nói: "Tôi tới hỏi chuyện tối hôm qua cô tìm Hạ Khiếu."

Đường Miểu nhắc tới chuyện tối hôm qua.

Khi đề cập đến vấn đề này, sự giễu cợt trên khuôn mặt của Kha Di đã biến mất, cô ta quay sang nhìn cô. Xuyên qua hơi nóng của bát hoành thánh, ánh mắt Đường Miểu vẫn như cũ bình tĩnh, nhìn Kha Di, nói.

"Hôm qua cô tìm Hạ Khiếu, nói bố cô bị bệnh, bảo phải gạt bà nội, còn bảo Hạ Khiếu đến đó một mình. Khi Hạ Khiếu trở lại, anh ấy nói với tôi rằng tiệc đính hôn của cô đã bị hủy bỏ vì bố cô bị bệnh."

"Điều này và lời bà nội nói không giống nhau."

"Cho nên tôi cảm thấy ngày hôm qua bố cô bệnh là giả, cô chỉ là muốn Hạ Khiếu một mình đi tới chỗ cô nói một chút chuyện, cũng tránh đi bà nội đã biết chuyện."

Đường Miểu bộc lộ suy đoán của cô với Kha Di.

Cô nói xong, Kha Di nhìn cô, nhất thời không biết trong mắt cô là cảm xúc gì. Cuối cùng, cô ta nói: "Hạ Khiếu đã nói với cô?"

"Không có." Đường Miểu nói, "Là tôi tự đoán."

Nói xong lời này, Đường Miểu nói: "Anh ấy không nói gì, tôi chỉ là dựa theo lời nói dối của cô, nói tiếp sự tình."

Kha Di lắng nghe những gì Đường Miểu nói. Có thể là vừa mới ăn chút gì, cũng có thể là quá lâu không ăn, suy nghĩ không theo kịp Đường Miểu.

"Cho nên bây giờ cô tới tìm tôi, là muốn khoe khoang, khoe khoang cho dù tôi có nói với Hạ Khiếu chuyện của cô và Kỷ Tuấn Lâm, nói cho nó biết cô tinh thần không bình thường, nhưng Hạ Khiếu vẫn lựa chọn yêu cô, vẫn lựa chọn các người ở bên nhau. Thậm chí bởi vì đã quá yêu cô, ngày hôm qua tôi nói gì với nó, nó cũng không nhắc tới cái gì?"

Khi Kha Di nói điều này, cô ta thậm chí còn đột nhiên xúc động. Cô ta nhìn Đường Miểu, thân thể thậm chí có chút run lên. Cô ta và Đường Miểu ban đầu không có quan hệ cạnh tranh, bởi vì cô ta cảm thấy cô hoàn toàn không có tư cách để cạnh tranh với cô ta, cô ta muốn Kỷ Tuấn Lâm, cuối cùng mặc dù cô ta tốn tiền, nhưng Kỷ Tuấn Lâm cũng là của cô ấy.

Nhưng bây giờ, tiệc đính hôn giữa Kỷ Tuấn Lâm và cô ta mà cô ta đã mua bằng tiền đã bị hủy bỏ vì sự xuất hiện của Đường Miểu. Đường Miểu lấy tiền cô ta đưa cho cô, còn ở cùng em trai cô ta.

Nửa năm trước, cô ta vẫn còn áp đảo một giáo viên piano bình thường này, một người phụ nữ muốn có gia thế có gia thế, muốn có bạn trai liền có bạn trai. Hiện tại, cô ta không có gì, Đường Miểu lại có tất cả.

Nếu như đây là Đường Miểu báo thù, vậy thì đã đúng chỗ rồi. Cô ta đã mất tất cả và phải chịu đựng luồng khí mỉa mai của cô, cho nên những lời của Đường Miểu thực sự khiến cô ta hoàn toàn tức giận.

Nhưng sau khi Kha Di hỏi Đường Miểu như vậy, Đường Miểu cũng không đáp lại, chỉ lắc đầu nói.

"Không."

Đường Miểu nói xong, trong mắt Kha Di tràn đầy tức giận.

Đường Miểu nhìn cô ta, vẻ mặt không thay đổi, nói.

"Tôi chỉ đến để xác nhận xem tối qua cô có kể cho Hạ Khiếu mọi chuyện về tôi hay không."

Nói xong, Đường Miểu hơi mím môi, nói.

"Bởi vì để Hạ Khiếu biết chuyện này."

"Cũng là một trong những kế hoạch của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play