❝có xe đã tới đây vào đêm mưa đó.

STRANGER

Hồi 7

*

"Lão nói dối," Ngồi ở ghế lái phụ, Tống Ký Nhiên không biết bao lần tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra với gia đình phó đội, tại sao sếp Lục có thể lái con ô tô triệu tệ(1) đi phá án, chuyện này không bị báo cáo thật sao. "Lão nói nhận lương cứng vạn tệ một tháng, nhưng em kiểm tra thì phát hiện chỉ kiếm được cỡ hai ngàn tệ(2) thôi."



(1) 1,000,000 tệ ~ 3,293,002,299 đồng



(2) 2,000 tệ ~ 6,586,004 đồng.

Lục Trì Phong đạp phanh kéo cần, đánh vô lăng ra khỏi toà dân cư cũ.

"Ở Lâm Giang, phiên dịch viên cho một công ty cỡ trung mỗi tháng vạn tệ là chuyện bình thường. Nhưng lão đã qua tuổi nghỉ hưu, đây là công ty tái tuyển dụng lão." Ở tuổi của cha Triệu, sẽ không có công ty nào thuê lão nữa. Rất có thể công ty thấy lão thất nghiệp sau khi về hưu, hơn nữa trong gia đình vẫn còn người phụ thuộc nên mới đề nghị lão tạm ở lại nhưng hiển nhiên, mức lương sẽ không thể như trước.

Tống Ký Nhiên xoè tay ra đếm: "Vừa già vừa có con thơ, tính sao cũng không ổn. Lương lão bây giờ chỉ có bấy nhiêu, lớn tuổi rồi mà còn muốn sinh đứa nữa, em không nghĩ họ có thể nuôi nổi. Vả lại, dù học lực của Triệu Thiển kém thì trong vài năm nữa, nhỏ cũng có thể ra ngoài làm việc tự kiếm tiền, tại sao họ nhất quyết phải sinh thêm một đứa trong giai đoạn khó khăn này?" Quá vô lý, Tống Ký Nhiên không tài nào hiểu nổi.

Lục Trì Phong không trả lời mà bảo: "Giúp tôi nghe điện thoại."

"À, vâng." Tống Ký Nhiên cầm điện thoại đang rung trong ngăn chứa đồ lên, ấn vào kết nối loa ngoài.

"Đội phó," Hà Miểu gào lên. "Không tìm thấy Đặng Kỳ!" Đặng Kỳ chính là kẻ cướp điện thoại của Triệu Thiển.

"Có chuyện gì vậy?" Bên kia điện thoại rất ồn ào.

Hà Miểu lại hét: "Không tìm thấy! Cậu ta lâu rồi chưa đến trường, cũng chưa về nhà!"

Hà Miểu trốn vào góc nghe điện thoại, phía sau cô là cha mẹ Đặng Kỳ đang tranh cãi nảy lửa với giáo viên chủ nhiệm.

"Thầy dạy học sinh thế hả? Cha mẹ người ta giao con cái cho thầy, để thầy dạy nó đi cướp!"

"Anh chị bình tĩnh chút ạ. Cả hai đều là bạn cùng lớp, có phải hiểu lầm gì khôn..."

"Hiểu lầm?! Người ta báo tới cảnh sát rồi kìa!"

Hà Miểu: "Đặng Kỳ thường xuyên bỏ nhà đi, là một học sinh nổi loạn rất khó quản lý. Cha mẹ cậu ta cứ tưởng con mình lại giở chứng, ai ngờ đâu dính dáng đến một vụ cướp giật. Bây giờ tìm không ra Đặng Kỳ, cả hai đang cãi ỏm tỏi với thầy chủ nhiệm!"

Lục Trì Phong trầm giọng, "Lần cuối cùng cậu ta rời trường là khi nào?"

"Buổi chiều, cùng ngày Triệu Thiển bị cướp điện thoại. Sau khi tan học và cướp điện thoại của Triệu Thiển, cậu ta không xuất hiện nữa! Tôi có hỏi mọi khi bỏ nhà cậu ta thường đi đâu, cũng gọi cho Lý Tân đi tìm rồi!"

"Ừ," Lục Trì Phong nói. "Nếu đã xét đến việc người quen gây án, vậy điện thoại của Triệu Thiển là vật chứng rất quan trọng, trong đó chắc cốp sẽ có những người nạn nhân thường liên lạc. Hơn nữa, Đặng Kỳ là bạn cùng lớp của Triệu Thiển, tại sao cậu ta phải cướp điện thoại của nạn nhân? Tất cả những vấn đề này phải tra ra rõ ràng."

Hắn hỏi: "Tìm Hoàng Tư Nhiên chưa?" Hoàng Tư Nhiên là cậu chàng đến Cục Cảnh sát trình báo vụ cướp với Triệu Thiển.

Hà Miểu: "Tìm rồi, nhưng Hoàng Tư Nhiên bảo mình và Triệu Thiển chỉ là bạn học bình thường. Cậu ta đi cùng Triệu Thiển để trình báo vì tình cờ đang ở chung một chỗ với nạn nhân, sẵn tiện thôi. Nhưng trong số những người tôi gặp, cậu ta thuộc loại bình thường nhất đấy, trông khá buồn."

Lục Trì Phong: "Rồi."

Sau một lúc.

Tống Ký Nhiên bất ngờ nghe thấy đội phó luôn lạnh lùng ít nói ít cười hỏi mình rằng: "Uống trà sữa không?"

Tống Ký Nhiên: "???"

Lục Trì Phong đỗ xe ở cửa sau Lâm Giang số một, mà Tống Ký Nhiên vẫn còn đang đực mặt nhìn quán trà sữa bên kia đường.

Từ cổng sau đi ra nhìn thấy xe của Lục Trì Phong, Hà Miểu vội mở cửa: "Trời ạ, đội phó, không ngờ anh tới đón tôi đấy. Cảm động chết mất..." Nào chỉ "cảm động", cô đang định lát nữa tan làm về thẳng nhà, ai biết Lục Trì Phong lại đến trường số một đón mình? Mắc gì đến đón, chả nhẽ muốn kéo cô về Cục tăng ca ư?!

Tống Ký Nhiên phát huy skill mồm mép tép nhảy: "Hơ hơ, hơ hơ hơ... Chị ơi, đội phó tới đây chỉ để mua trà sữa. Đúng là 'sống đủ lâu cái gì cũng thấy', đội phó Lục thế mà thích đồ ngọt."

Lục Trì Phong ngước mắt nhìn cậu.

Hà Miểu nói ngay: "Tống Ký Nhiên, cậu còn ngồi đó? Đội phó thích uống trà sữa, vậy sao cậu không xuống xe mua cho anh mấy cốc hả? Sẵn tiện mua cho chị một cốc luôn, bảy mươi đường, đá bình thường, cảm ơn."

Tống Ký Nhiên toan mở cửa thì thấy Lục Trì Phong tắt máy xe, rút chìa khoá thảy cho mình.

"Tôi đi."

"Chào..."

Với đồng phục cảnh sát chỉnh tề, với gương mặt nghiêm nghị bất biến, Lục Trì Phong sải bước vào cửa hàng.

Tiểu Lâm thoắt cái nuốt chửng tiếng "chào quý khách" vào họng. Cô vô thức nhìn thoáng qua nơi Úc Thu đang đứng, quầy gọi món.

Cửa hàng trưởng lần trước chưa gặp Lục Trì Phong, đâm ra căng thẳng: "Con mẹ nó thật chứ, cảnh sát tới đây làm quái gì?"

Cũng may cửa hàng vắng khách, hay nói thật ra, ngoại trừ thời gian học sinh nghỉ tiết thì còn lại chẳng ma nào ghé quán. Và cũng may Lục Trì Phong đi thẳng đến quầy gọi món, ý đồ rõ ràng: Cảnh sát đến mua trà sữa.

Có vẻ đã lén "ôn bài" trước, nên giờ Lục Trì Phong gọi món như một gã nghiện ngọt thứ thiệt.

Úc Thu nhanh nhẹn ra hoá đơn, "Số 78." Đoạn anh đưa phiếu cho Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm nào dám lại gần, cô duỗi hai ngón móc lấy tờ phiếu đi.

Rồi thì Lục Trì Phong và Úc Thu cùng im lặng.

Lục Trì Phong mặc cảnh phục, cộng thêm khí chất chính trực ghét ác như thù, khiến các cô bé đi ngang qua muốn vào cửa hàng lập tức quay xe. Úc Thu thấy thế, bèn ngẩng đầu nhìn Lục Trì Phong: "Cậu cảnh sát, lần sau cậu có thể thay quần áo được không? Khách của chúng tôi toàn là mấy cô nhóc, trông cậu như thế này có khi tưởng cửa hàng đang giấu nghi phạm, ai dám vào nữa."

Đứng bên cạnh thực hiện công đoạn đóng gói cuối cùng, cửa hàng trưởng vừa nghe cái giọng không kiêng nể ai của Úc Thu đã suýt buột miệng "Đâu đến nỗi vậy".

Vì sao "suýt" à? Vì hắn nghe thấy viên cảnh sát đó bảo: "Ừ."

Cửa hàng trưởng: "?" Thời buổi giờ cảnh sát hiền thế nhỉ?

Nhận túi trà sữa do cửa hàng trưởng đưa cho, Lục Trì Phong để lại tờ giấy nhắn trên quầy trước khi ra khỏi quán.

Úc Thu nhìn tờ giấy trắng xuất hiện trước mặt.

Đó là một dãy số.

Úc Thu: "..." Số điện thoại à?

Đẩy Tống Ký Nhiên qua ghế lái, Lục Trì Phong chia trà sữa với Hà Miểu.

Tống Ký Nhiên ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa: "Đội phó, của em đâu?"

Lục Trì Phong hút "rột" một hơi, liếc cậu: "Gì?"

"... Trà sữa của em đâu!" Tống Ký Nhiên mếu máo. "Đừng nói không có phần em đó."

Lục Trì Phong: "Lái xe thì uống kiểu gì?"

Tống Ký Nhiên: TAT.

"Thế sao anh không lái?" Tống Ký Nhiên run run cầm chìa khoá. "E-e-e-e-em chưa từng lái con nào có giá triệu tệ hết..."

Lục Trì Phong: "Chưa từng lái, vậy có cần tôi dạy cậu lái thế nào không?" Nói đoạn, hắn ân cần giúp Tống Ký Nhiên cắm chìa khoá vào.

Tống Ký Nhiên nhìn hắn, "cảm động" suýt khóc.

...

Đây vốn là con đường về Cục, nhưng vào tay Tống Ký Nhiên thì lại khác.

Nhìn cảnh vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt, Hà Miểu nhướng mày: "Này, Tiểu Tống, mặc dù biết cưng lái xe rất nghiêm túc nhưng chị quyết định vẫn phải nói cho cưng hay..." Cô chỉ ra ngoài cửa sổ. "Chú mày lái đi đâu vậy?!"

"Hở," Tống Ký Nhiên mải lo nhìn đường sá, giờ mới sực nhận ra quanh đây chẳng có chiếc xe nào. "Ơ hay, lạ thật, sao không có ai?"

Hà Miểu hít sâu, "... Đó là vì chú mày đi lạc rồi!" Nhưng Tống Ký Nhiên buộc phải lái xe đến cuối đường.

Tống Ký Nhiên lẩm bẩm: "Mà sao con đường này trông quen quen..."

Hà Miểu gác tay lên trán: "... Đó là vì lái tầm chục mét nữa, sẽ đến hiện trường vụ án mà thằng nhóc cậu vừa đi qua mấy ngày trước!"

"À... Ôi chết, xin lỗi, em không cố ý."

Lục Trì Phong từ lúc lên xe đã thất thần, thả dòng suy nghĩ đi đẩu đẩu, tận đến phút này hắn mới nhận ra Tống Ký Nhiên đi sai đường.

"Cứ đi đi," Lục Trì Phong mường tượng ra những tuyến đường gần Lâm Giang số một. "Đây là đường một chiều, không có chỗ quay đầu. Phải lái xe đến cuối mới vòng về được." Con hẻm xảy ra vụ án là một giao lộ hình chữ L, họ sắp đi đến ngã rẽ duy nhất giữa hai tuyến.

"Cậu thi đỗ hết không vậy?"

"Đ-đ-đ-đỗ mà! Em thi vòng hai vòng ba(3) có một lần... Mẹ kiếp, ở đâu ra có cọc tiêu giao thông vậy!"

(3) Hai người đang nói với nhau về thi bằng lái ô tô. Đại khái muốn lấy bằng lái ô tô ở Trung Quốc thì phải qua bốn vòng thi: vòng một, lý thuyết 100 câu trong ngân hàng câu hỏi hơn 1000; vòng hai, thực hành, bao gồm (a) cho xe vào chuồng, (b) rẽ trái/ phải, (c) đỗ xe trên dốc rồi tắt máy khởi động lại sao cho không bị trôi xe, (d) đỗ song song, (e) lái S1; vòng ba, thực hành đường trường có giám khảo, bao gồm (a) kiểm tra sử dụng đèn, (b) kỹ năng tổng hợp; vòng bốn, lý thuyết, 50 câu trong ngân hàng câu hỏi hơn 1000.

Vị trí của cọc tiêu quả rất vô lý. Tống Ký Nhiên sợ mất mật, sợ mình sơ ý quẹt trầy xe Lục Trì Phong.

Thế là cậu càng cẩn thận, càng chậm rãi đánh tay lái. Xe của Lục Trì Phong quá đắt, Tống Ký Nhiên không khéo thì phải bán thận đền chứ chẳng chơi.

Cậu thậm chí còn thở phào khi đã quay được đầu xe.

"Khoan," Lục Trì Phong đột nhiên lên tiếng. "Dừng lại."

"Va trúng chỗ nào hả?! Em không cảm nhận được!" Tống Ký Nhiên hoảng đến độ muốn lập tức đưa xe vào đại lý 4S(4).

(4) Đại lý 4S: 4S bao gồm "sales", "service", "spare parts" và "global system". Nói chung, đại lý ô tô 4S thường được đánh giá cao về sự chuyên nghiệp, không gian sạch sẽ, dịch vụ tốt, phụ tùng chính hãng.

Lục Trì Phong mở cửa xuống xe, phát hiện bên phải có cọc tiêu giao thông màu đỏ sọc trắng bằng sắt hình trụ, mỏng đến mức rất dễ bị bỏ qua; đặc biệt, trên đó có đôi ba vết xước đã bong sơn cực kỳ khó thấy.

"Đây là..." Hà Miểu sờ sờ, đoạn so sánh với cọc tiêu bên kia.

Vì hầu như ít ai lái xe qua đây nên những cọc tiêu khác vẫn còn trông như mới, vô hình trung đã làm nổi bật vệt xước dài ngoằng trên thân cọc này. "Xem ra mới va quẹt cách đây không lâu," Hà Miểu nói. "Còn va rất mạnh nữa." Lực va lớn, mà cọc tiêu vừa khéo nằm ở vị trí rẽ ngoặt; trừ phi phanh gấp, chứ không họ đã chẳng trông thấy sự tồn tại của cọc tiêu này, nó có thể đã bị bẻ cong từ lâu.

Nhưng cái đáng nói ở đây là không thấy vết lốp xe phanh gấp trên đường cái.

Lục Trì Phong ngẩng đầu phóng tầm mắt ra xa. Hai bên đường là những khóm cỏ cao được bao quanh bởi từng khối gạch dựng đứng, và trên một khối gạch cách đó không xa lại đọng một lớp bùn mỏng.

Chỉ duy khối gạch này.

"Có xe đã tới đây vào đêm mưa đó; về phần không để lại vết, là vì đêm đó mặt đường ướt, nước tích tụ, lốp xe gặp phải Aquaplaning(5)." Lục Trì Phong chỉ vào lớp bùn kết tủa cứng lại thành hình vòng cung. "Và khi chạy trong trời mưa, xe sẽ khó tránh khỏi làm nước văng tung toé; chính vì vậy lúc quay đầu, nước bùn đã bắn cả vào gạch."

(5) Aquaplaning: hay còn gọi là "Hydroplaning", hiện tượng một lớp nước mỏng chèn vào giữa lốp và mặt đường, làm giảm hoặc làm mất hoàn toàn sự tiếp xúc giữa lốp và mặt đường khi xe chạy trên đường ướt, hậu quả có thể là bị mất lái, mất phanh.

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play