Một bữa ăn cho hai người tốn hết bảy trăm tệ(1). Lục Trì Phong quẹt thẻ tỉnh rụi, mà Úc Thu từ lúc ra bill đến lúc thanh toán đều bắn ánh mắt lên án cái đồ hoang đàng nhà anh về phía hắn.
(1) 700 tệ ~ 2,350,024 đồng.
Đẫy bụng rồi, có sức rồi, Úc Thu đề nghị đi dạo trong trung tâm thương mại. Mua sắm được nửa đường, hai người rẽ vào một siêu thị nhỏ càn quét snack và nước ngọt. Khi thanh toán, Lục Trì Phong chuyển hết túi về một tay, cơ bắp căng ra trông thấy rõ.
Úc Thu định giúp, mà Lục Trì Phong liếc qua bảo: "Cứ để anh."
"..." Thôi được, anh cũng không muốn mang danh kẻ tước đoạt niềm vui người khác. Úc Thu bèn vói tay vào túi lấy một bịch bánh quy. Anh cắn một miếng, cảm thấy quá ngọt nên đút nửa còn lại cho Lục Trì Phong.
Úc Thu nhìn hắn lom lom, "Ngon không?" Lục Trì Phong không hảo ngọt, Úc Thu thì lại khá thích. Song, ngọt đến một mức độ ngay cả chính anh cũng không chấp nhận được, vậy Lục Trì Phong... hẳn sẽ nhăn hết mặt mày.
Ai ngờ, hắn nhẹ nhàng thư thả phán: "Ngon."
Úc Thu: "..."
Lục Trì Phong nhấn mạnh: "Siêu ngon."
Úc Thu giật môi, "Vậy được. Cả túi này của anh hết."
Bước ra khỏi tầng LG, hai người tình cờ trông thấy một hiệu sách thương mại mở bên ngoài trung tâm mua sắm, được trang trí theo tông vàng ấm và có không gian cafe riêng. Úc Thu dừng bước, đột nhiên muốn vào xem: "Em muốn đến hiệu sách xem thử." Anh kéo nhẹ vạt áo Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong nghe vậy dừng lại, vừa định cùng Úc Thu vào hiệu sách điện thoại bỗng dưng đổ chuông. Hắn một tay cầm túi, tay kia dắt Úc Thu, đang định thả ra để lấy điện thoại thì Úc Thu rất tự nhiên thò tay vào túi lấy ra giúp hắn. "Chú Tần gọi anh."
Chú Tần, Tần Tiêu.
Lục Trì Phong đang tiếp nhận phần lớn công việc của Tô Tuyết Sơn, trong thời gian bàn giao gần đây Tần Tiêu rất hay gọi hắn.
Lục Trì Phong đành buông Úc Thu ra, "Em vào trước đi. Anh ở ngoài nghe máy, xong rồi sẽ vào tìm em."
"Ừm, được."
Úc Thu dợm bước vào hiệu sách; bên trong không quá nhiều người, rất yên tĩnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng thích hợp cho việc đọc. Ánh đèn vàng âm ấm, các nhân viên mặc áo liền quần màu xanh đang đi đi lại lại trưng bày sách.
Cậu kia hẳn là người mới, chưa quen lắm với cách sắp xếp trong cửa hàng nên đang bối rối ngó nghiêng ngó dọc.
Nhìn những cuốn bán chạy nhất trong tay cậu, Úc Thu thấp giọng nhắc: "Có phải nên đặt ở đây không?" Vừa nói, anh vừa chỉ vào một khoảng trống trước mặt, bản chưa niêm phong của cuốn sách bán chạy này được dựng đứng trên khay triển lãm, còn những phần bên dưới trống không, hẳn nhiên đang chờ được lấp đầy.
"Ồ... Đúng rồi, đúng rồi." Cậu bán hàng gật đầu lia lịa, xếp sách vào chỗ trống bên cạnh bàn trưng bày.
"Không có gì." Úc Thu đang đeo khẩu trang, giọng nói ra hơi ồm ồm.
Cậu bán hàng xếp sách xong thì bắt đầu chuỗi ngày ngồi không xơi nước.
Úc Thu cầm một trong những cuốn bán chạy nhất lên, lật mặt sau xem giới thiệu.
"Đinh đoong." Tiếng chuông gió là thanh âm báo hiệu có khách bước vào.
Những tưởng Lục Trì Phong, Úc Thu bèn ngẩng đầu lên, nhưng đập vào mắt là một anh chàng đeo kính, tóc chải vuốt gọn gàng, mặc áo khoác denim và quần âu, phong cách thiên về trẻ trung năng động.
Không phải anh ấy. Úc Thu thôi nhìn, cúi đầu đọc nốt phần giới thiệu của cuốn sách.
Vị khách nọ bắt đầu chọn sách. Anh ta rảo bước quanh khu trưng bày, thỉnh thoảng chọn một, hai quyển có bìa mới lạ; sau đó bước sâu hơn vào trong.
Úc Thu đã xem lướt qua mục lục, đang định đặt nó trở lại thì thấy anh ta bước ra ngoài tìm nhân viên bán hàng. "Xin lỗi," Anh chàng đó đẩy kính lên. "Ở đây có sách tham khảo không?"
"... Có. Bạn cần loại nào?"
"Ngoại ngữ, tiếng Nhật."
"À, rồi. Bạn cứ... dạo loanh quanh đằng kia đi." Cậu bán hàng chưa quen với bố cục sắp xếp nên cách trả lời rất chiếu lệ.
"Tôi có tìm rồi nhưng," Anh ta đưa cho người nọ xem hai cuốn sách. "Trong hai quyển tham khảo này, ngài có thể tư vấn giúp tôi quyển nào tốt hơn không?"
Mặt cậu bán hàng đỏ lên: "À thì, tôi cũng không rành lắm về dòng sách này..." Họ có phải nhà sách quốc dân đâu, chỉ là một tiệm sách thương mại, ai biết có nhiều thứ cần phải học vậy!
Anh ta hơi cúi đầu xuống, không có ý định làm khó người khác: "Vâng. Tôi xin lỗi, vậy để tôi tự xem."
"Ờ," Cậu bán hàng mừng húm. "Bạn có thể tìm thêm trên Internet, tôi nghĩ sẽ có khá nhiều bài đánh giá về hai quyển này."
"Vâng. Cảm ơn ngài."
Nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa họ, Úc Thu nhìn thoáng qua hai cuốn tham khảo trên tay anh ta, vô thức xen vào: "Quyển bên trái tốt hơn."
Anh ta ngẩng phắt lên, và giật mình giây lát khi thấy Úc Thu – mặc dầu đeo khẩu trang nhưng đôi mắt biết cười có vòng cung tự nhiên này quả rất thu hút. Anh ta cúi gằm mặt, không dám nhìn Úc Thu nữa: "Ngài biết tiếng Nhật ư?"
"Ừm," Úc Thu chia sẻ thật lòng. "Tôi có xem hết rồi. Cái bên tay trái sát với thực tế, rất dễ ứng dụng, tôi nghĩ nó sẽ phù hợp với anh."
"Vâng, vâng, cảm ơn ngài." Anh ta gục gặc đầu.
Úc Thu: "Không có gì." Nói đoạn, anh cất bước đi về phía cửa ra.
Anh chàng đó bỗng gọi: "Anh gì ơi!"
Úc Thu ngạc nhiên quay đầu, chỉ vào chính mình: "Tôi hả?"
Anh ta gật đầu, tim thoáng vỡ ra khi thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của Úc Thu: "..."
Úc Thu hỏi: "Sao thế?"
Anh ta cười khan: "... Không có gì. Tôi chỉ muốn nói, cảm ơn ngài."
Úc Thu cười nhẹ: "Không có gì đâu." Rất lạ, ánh mắt của người nọ cứ dán vào chiếc nhẫn trên tay anh. Úc Thu cũng cúi nhìn tay trái mình.
Anh ta đột nhiên hỏi: "Ngài... đã kết hôn ư?"
Úc Thu khẽ cau mày. Tính ra anh với người này chẳng quen biết gì nhau, một người xa lạ sao có thể hỏi vấn đề cá nhân như thế ngay trong lần đầu gặp mặt? Anh nói thẳng, giọng cũng lạnh đi: "Ừ."
Anh ta thì thà thì thầm "Kết hôn cũng không sao" rồi hỏi: "Tôi có thể add WeChat của ngài không?"
Úc Thu: "..." Nói vớ vẩn gì đấy? Chưa kể, anh bắt đầu hơi ám ảnh về việc thêm thông tin liên hệ rồi.
"Không." Úc Thu cất bước đi thẳng ra hiệu sách, chả buồn đoái hoài đến anh chàng phía sau.
"Sao thế, chưa gì đã ra?" Khi Úc Thu ra ngoài cũng là lúc Lục Trì Phong vừa cúp máy. Hắn bỏ điện thoại vào túi, giờ hắn nghiện nắm tay Úc Thu mất rồi.
Úc Thu nhíu mày, nhưng không kể chuyện vừa xảy ra trong hiệu sách: "Em xem xong rồi, không có gì thú vị nên ra ngoài tìm anh."
"Ừm." Lục Trì Phong xoay xoay chiếc nhẫn, cứ tủm tỉm mãi. Hắn cảm thấy an toàn, đó là một cảm giác an toàn không gì có thể sánh được. Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, Lục Trì Phong nghĩ, hoặc thật tuyệt nếu cuộc sống có thể tiếp tục trôi qua một cách bình yên như thế.
Hai người tay trong tay ra khỏi trung tâm thương mại; một lúc sau, họ chuyển những túi mua sắm vào giữa để mỗi người xách một bên, chia sẻ sức nặng cho nhau theo cách trẻ con nhất, dẫu cho chẳng có bao nhiêu đồ đạc.
Bãi đỗ xe ngầm của khu thương mại này chỉ có thể đi vào từ lối đi bên ngoài. Vừa đặt chân vào gara, Úc Thu đã nhác thấy một bóng ai quen thuộc, thậm chí còn mới gặp cách đây không lâu.
"Gượm đã," Úc Thu nói. "Lục Trì Phong, anh nhìn bên kia đi."
Lục Trì Phong nhìn theo hướng Úc Thu chỉ, một cụ bà đang đứng tần ngần trước lối vào khu thương mại, vẻ như sắp khóc. Cụ bất lực nhìn ngó khắp nơi, chốc thì lấy điện thoại ra xem, chốc thì chắp tay cầu người qua đường rủ lòng thương xót – chính là bà cụ muốn đi đại lộ Loan Cảng. Điểm khác biệt duy nhất là vừa rồi trước khi đến, cụ có đeo trên vai một túi tái chế, giờ thì chẳng còn đâu nữa.
Ai ai cũng vội vàng lướt qua, chẳng đếm xỉa đến cụ.
Cụ không còn cách nào khác đành phải nhờ bảo vệ ngoài khu thương mại giúp mình: "Giúp tôi với! Cậu gì ơi, có nơi nào cho tôi gọi cảnh sát không? Tôi phải làm sao đây hả cậu? Họ bắt bé nhà tôi đi rồi..." Cụ nói rất lớn, đã có nhiều người chú ý đến cụ hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống oái oăm này. Anh bảo vệ luống cuống: "Bà đừng lo, đừng lo quá. Rốt cục xảy ra chuyện gì vậy? Bà muốn báo cảnh sát ạ?"
Lục Trì Phong cau mày, đưa mắt nhìn Úc Thu. Hai người cất bước đi về phía bà cụ.
Khi đến gần hơn, họ mới nhận ra mặt cụ đã cắt không còn giọt máu và trông như sắp ngất đi, tuy vậy, cụ vẫn túm tay anh bảo vệ luôn miệng kêu cứu.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Trì Phong hỏi.
Anh bảo vệ nói: "Cảm phiền hai cậu giúp tôi liên lạc với quản lý toà nhà hoặc trực tiếp gọi cảnh sát, bà ấy nói..."
Cụ đột ngột ngã xuống giữa tiếng hô to gọi nhỏ của người dân xung quanh.
Úc Thu và một cô bé đứng cạnh nhanh tay đỡ được cụ.
Lục Trì Phong sầm nét mặt, "Tôi là cảnh sát. Rốt cục đầu đuôi mọi chuyện thế nào?"
Anh bảo vệ vội khai: "Bà nói cháu mình bị bắt cóc. Bọn họ lấy đi mười ba vạn(2) của bà nhưng không thả con bé ra. Giờ bà muốn báo cảnh sát."
(2) 130,000 tệ ~ 436,779,110 đồng.
Lời tác giả: ORZ. Không biết tại sao càng viết càng lo... Thôi, cứ viết xong trước rồi tôi sửa một thể vậy.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT