Văn phòng đội điều tra hình sự thành phố Lâm Giang.
Trán quấn băng vải, chân đi cà thọt, nhưng sự trở lại của Tống Ký Nhiên chẳng được ai chú ý.
"Về rồi hả?" Nhìn cậu rệu rã đứng trước cửa, Hà Miểu chiếu lệ một câu rồi lướt qua nhanh như cơn gió. Cô nói với Lục Trì Phong, người đang chau mày nhăn mặt sau bàn làm việc. "Đội phó, phần dữ liệu bị mất trong hệ thống mà Vương Đông bàn giao đã được bên kỹ thuật khôi phục, hẳn sẽ tìm thấy bằng chứng Lâm Nghiên hạ độc."
Lục Trì Phong: "Gửi tới đây chưa?"
Hà Miểu: "Đang gửi. Sắp tới."
Lý Tân gật đầu với Tống Ký Nhiên, đoạn đưa máy tính bảng cho Lục Trì Phong: "Đội phó, bên an ninh mạng vừa bóc ra tất cả tài khoản tung tin đồn về Úc Thu và... Úc Thuần Vu. Em đã tham khảo ý kiến của mấy thằng bạn luật sư, họ đề nghị lập đơn khởi tố. Đây là quy trình tố tụng và những vấn đề cần lưu ý, anh gửi cho Úc Thu nhé."
Lục Trì Phong: "Đã tìm được kẻ thực sự đứng sau chuyện này chưa?"
Lý Tân lấy làm tiêng tiếc, "Chưa ạ. Vấn đề ở đây là địa chỉ của những tài khoản, kênh truyền thông đăng bài viết và video đều là IP ảo ở nước ngoài – căn bản không thể tìm thấy, cho dù nếu tìm được cũng không bắt về kịp."
"Nhưng video là do Lâm Nghiên cung cấp. IP của nó cũng ở nước ngoài?"
"Vâng, đoạn video đó cũng vậy. Điều này cho thấy giữa Lâm Nghiên và kẻ đứng sau nhất định có quan hệ không đơn giản," Lý Tân dừng lại. "... Đáng tiếc, Lâm Nghiên vẫn chưa tỉnh."
Nghe đến cái tên "Lâm Nghiên", Tống Ký Nhiên đương định hỏi cô ta thế nào thì cửa văn phòng đột ngột bật ra, Từ Trạch lao vào như cơn lốc: "Đội phó! Sinh hiệu của Lâm Nghiên đã tạm ổn nhưng..."
Dưới cái nhìn trông mong của Lý Tân, Từ Trạch nói nốt: "Nhưng chưa tỉnh."
Lý Tân: "..."
Lục Trì Phong gật đầu.
Từ Trạch tu ừng ực chai nước, bắt đầu chào hỏi những thành viên khác trong đội, đặc biệt là Hà Miểu: "Chị không sao thật chứ?" Anh ta hỏi, vẻ quan tâm. "Lúc đó lốp xe nổ tung, đuôi xe của chị tông vào tường, chị thì không sao nhưng... Hà há hà há, xin lỗi nhưng buồn cười quá, chị không sao mà thằng nhãi Tống Ký Nhiên đó, đổ máu quá trời quá đất! Đúng là gừng càng già càng cay, hà há hà há."
Tống Ký Nhiên: "..." Vậy là quan tâm dữ chưa?
Hà Miểu vỗ bồm bộp lên vai anh ta, "Đừng cười nữa. Tiểu Tống đang đứng đằng sau cậu, nể mặt 'thằng nhãi' đó chút đi."
Từ Trạch quay đầu lại: "..."
Tống Ký Nhiên mặt mày bí xị.
Chưa đâu, điều kỳ quặc hơn nữa vẫn chưa đến. Lục Trì Phong trông như mới phát hiện ra Tống Ký Nhiên, một câu "Chào mừng cậu đã trở lại" được hắn nhấn nhá hết sức gợi đòn. Rồi khi thấy phần ba cái đầu quấn đầy vải trắng, hắn lại ghìm không được bật cười thành tiếng.
Tống Ký Nhiên: "..."
Tống Ký Nhiên: "Em đứng tại đây cảnh cáo toàn đội, đừng có mà quá đáng! Nhé!"
Nhìn tin nhắn mới trong điện thoại, Lục Trì Phong đứng dậy ra khỏi phòng làm việc. Trên đường đi ngang qua Tống Ký Nhiên, hắn còn vỗ vai cậu ra chiều hối lỗi: "Biết rồi. Mai mốt tôi không cười nữa đâu."
"Mai mốt" là chuyện của "mai mốt", còn giờ thì hắn vẫn tủm tỉm bước ra ngoài.
Tống Ký Nhiên tức cả mình, người nào người nấy cũng vậy hết!
Ba tiếng thở phào thoát ra cùng lúc.
Tống Ký Nhiên: "Gì vậy, gì vậy?"
Từ Trạch thôi cười. Lý Tân cũng ngồi trở lại ghế. Chỉ có Hà Miểu vẫn gắng cúi chào cậu.
"Tiểu Tống ơi," Hà Miểu bảo. "Cảm ơn cậu nhiều nhiều."
"Sao ạ?" Tống Ký Nhiên ngơ ngác. "Em đã làm gì cơ?"
"Cậu không biết đâu," Từ Trạch nhăn trán, mặt anh ta như trái mướp đắng. "Áp suất không khí trong đội mấy ngày nay khi cậu vắng mặt đã xuống thấp kinh khủng, mà trung tâm của cơn bão này còn là đội phó Lục." Anh ta đã thử nhiều cách khác nhau để khuấy động bầu không khí, nhưng kết quả còn không bằng một lần Tống Ký Nhiên trườn cái đầu băng bó tới.
"Sếp bị sao vậy?" Tống Ký Nhiên gãi đầu.
Lý Tân ngước nhìn trần nhà, xoay ghế: "Còn bị sao nữa, Úc Thu đó."
"Úc Thu sao..." Tống Ký Nhiên sực nhớ. "À, suýt quên. Em cũng muốn hỏi, Úc Thu thế nào rồi?"
Hà Miểu trầm giọng, "Không ổn lắm. Tối đó chúng ta đuổi theo xe của Lâm Nghiên, nhớ không? Cô ả bị người trong xe đẩy ra ngoài, còn bị xe tải chở hàng tông nữa. Trộm vía tài xế thắng kịp, Lâm Nghiên chỉ tông vào đầu xe." Nếu trễ một phút nữa thôi, Lâm Nghiên hẳn sẽ phải chết.
"Rồi sao nữa chị?" Tống Ký Nhiên nuốt khan, gì mà rùng rợn quá vậy? Ngày hôm đó cậu than rồi ngất đi, chẳng biết đã phát sinh chuyện gì.
"Mặc dù Lâm Nghiên không sao," Giọng Hà Miểu hơi khàn. "Nhưng Úc Thu tận mắt chứng kiến tất cả, rồi thì... triệu chứng của PTSD bùng phát trở lại. Hình như kể từ hôm đó cậu ta chưa từng chợp mắt."
"Cốc cốc."
"Vào đi."
Lục Trì Phong đã thôi cười, chính xác mà nói hắn chưa từng nở nụ cười thật lòng nào kể từ ngày đó.
Tần Tiêu không quay lại nhìn hắn, vẫn đứng trước cửa sổ trông ra ngoài.
Lục Trì Phong nhìn ông, tấm lưng thẳng tắp ngày nào nay đã hơi cong.
"Tiểu Thu sao rồi cháu?" Tần Tiêu hỏi.
"Bác sĩ nói ngày đó nhìn Lâm Nghiên bị đẩy ra khỏi xe, vô tình làm các triệu chứng PTSD bùng phát trở lại. Tình trạng hiện tại của em ấy không tốt lắm," Lục Trì Phong bình tĩnh thưa gửi rõ ràng. "Mấy đêm rồi không ngủ."
Úc Thu nói rằng mỗi khi nhắm mắt, anh sẽ lại nghĩ đến cảnh tượng đó. Anh rất sợ.
"... Có dùng thuốc chưa?"
"Rồi, nhưng vô dụng." Lục Trì Phong nói.
Tần Tiêu thở dài, tiếng thở nghe sao não nề quá.
Lục Trì Phong nhìn ông chòng chọc, hai tay siết lại. Rồi như không nhịn được nữa, hắn mặc cho cảm xúc bên trong bùng lên, đạp đổ chiếc ghế bên cạnh.
"Rầm", và cùng với tiếng rống của Lục Trì Phong: "Tại sao hả?!"
Tần Tiêu hỏi ngược lại: "Tại sao cái gì?"
"Tất cả các người đều không thấy những gì mình làm với Úc Thu là quá tàn nhẫn ư?" Mắt hắn đỏ hoe. "Miệng thì nói bảo vệ, nhưng thật ra cắt đứt mọi liên hệ của em ấy với thế giới bên ngoài, ép em ấy trốn chui trốn nhủi từ nơi này đến nơi khác! Tất cả các người tự hỏi lòng mình xem, có bao giờ cho Úc Thu một mái nhà ổn định chưa? Hả?!"
Lục Trì Phong thấy "sự bảo vệ" mà họ khăng khăng quả là nực cười. "Còn Tô Tuyết Sơn nữa. Cứ nhất quyết buộc Úc Thu xem đi xem lại mấy tấm ảnh hiện trường đó, rồi nhai đi nhai lại mọi chuyện với em ấy. Để làm gì? Mấy người nói tôi nghe xem, để làm gì, hả? Để em ấy tự nguyện trốn trong cái gọi là 'bảo vệ' đấy ư! Ngài thử nghĩ mà xem, Úc Thu thành ra nông nỗi này là đến từ đâu!"
"Ngay cả bây giờ," Lục Trì Phong cười giễu. "Ngay cả bây giờ đây này, mấy người vẫn đang theo dõi em ấy."
Biết bao nhiêu ngày đêm, Úc Thu nhốt mình trong phòng ngắm xe cộ tấp nập, ngắm hàng cây tươi tốt, nghe tiếng chim hót trẻ con nô đùa. Biết bao nhiêu ngày đêm, Tô Tuyết Sơn gọi anh ăn cơm, mà Úc Thu lại theo phản xạ có điều kiện rúc mình vào góc, ngồi bó gối khe khẽ run. Biết bao nhiêu ngày đêm cắt đứt với thế giới bên ngoài, ru rú ở nhà. Rồi biết bao nhiêu ngày đêm không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, ép mình sống như con kiến hôi chui trong rãnh cống.
Tần Tiêu lần đầu tiên cúi mình trước Lục Trì Phong, "Cháu biết được gì về tổ chức T?"
Lục Trì Phong đăm đăm nhìn ông, thay cho câu trả lời.
"Bảy n... À không, phải nói là mười hai năm," Tần Tiêu chậm rãi kể một câu chuyện dài cho hắn. "Bọn chú đã theo dõi tổ chức này từ mười hai năm trước; nhưng sau ngần ấy thời gian, bọn chú vẫn chẳng biết gì về nó. Đại khái chỉ biết đó là một tổ chức xuyên quốc gia có nguồn gốc từ Nhật Bản, tiền thân có thể là nhóm phái sinh của một tôn giáo. Họ tham gia vào đủ loại hoạt động tội phạm mà có lẽ, cháu sẽ không tưởng tượng nổi, chẳng hạn như buôn ma tuý, truyền giáo, tấn công khủng bố... Nói chung cái gì có thể, họ đều làm. Mấu chốt là không phải lần nào cũng bắt được họ. Trong những năm gần đây, mục tiêu và trọng tâm của T dường như đã thay đổi. Hành vi của họ không còn cực đoan nữa mà trở nên hơi... bảo thủ. Họ bắt tay với một tổ chức khác tên là Utopia, nhằm thực hiện một số vụ buôn người xuyên quốc gia, với đối tượng chính là phụ nữ và trẻ em. "
"Bảy năm trước, chú còn tưởng... chú và mọi người đều tưởng cuộc điều tra này đã gần đi tới hồi kết." Mắt nhìn xa xăm, Tần Tiêu như đã chìm vào sâu hồi ức. "Úc Thuần Vu, cha của Úc Thu, cựu đội trưởng đội đặc nhiệm, đã bỏ ra nhiều công sức và phải hy sinh rất nhiều anh em mới tra ra được hoạt động buôn người do T thực hiện. Ông ấy dẫn đội đi chặn tàu du lịch của họ, rồi phát hiện bên trong chứa đầy trẻ em, còn có gã cầm đầu. Bọn chú ngỡ rằng tất cả đã sa lưới, ngỡ rằng đã có đủ nhân chứng vật chứng, nhưng đâu ai ngờ gã cầm đầu kia là thủ lĩnh của Utopia chứ không phải T. Hoá ra, T đã biết tin và lặng lẽ rút khỏi cuộc giao dịch trước. Cứ như vậy, Utopia trở thành 'món quà' mà T để lại cho bọn chú." Ông cười khẩy.
"Thì sao?" Lục Trì Phong bật lại, kỳ thực hắn chẳng hứng thú mẹ gì với chuyện của bảy năm trước. "Ngài muốn làm rõ điều gì?"
Tần Tiêu nói: "Bảy năm trước, chỉ ba tháng sau khi Utopia bị bắt, Úc Thuần Vu đã chết. Cháu có biết chuyện này không?"
Lục Trì Phong sửng sốt, đó là khoảng thời gian Úc Thu đột nhiên biến mất và bỏ học.
"Hung thủ tự sát ngay tại chỗ. Úc Thuần Vu và Bạch Nhu bị đâm rất nhiều nhát, dù nỗ lực thế nào cũng không cứu được. Hiện trường không còn lại gì, ngoại trừ chiếc bánh sinh nhật đề tên Úc Thu và một chữ T viết bằng máu... Nó có nghĩa là gì, cháu biết không? T đã tới mức dám giết người giữa thanh thiên bạch nhật. T đã nhắm đến Úc Thuần Vu và vợ của ông ấy, thế người tiếp theo sẽ là ai đây?" Tần Tiêu hỏi. "Liệu có phải con trai duy nhất của Úc Thuần Vu? Úc Thu quá nổi bật, liệu một ngày nào đó thằng bé có chết trong âm thầm không?"
Lục Trì Phong hừ giọng, nói thẳng: "Đừng viện cớ nữa. Mấy người bảo vệ Úc Thu, vì muốn dùng em ấy làm mồi nhử, mong chờ một ngày nào đó lôi T ra chứ gì?"
Ba tháng sau khi Utopia bị bắt, T đã có vô số lần và cơ hội giết Úc Thuần Vu. Tuy nhiên, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, gã lại chọn đúng ngày sinh nhật của con trai ông – nhìn từ góc độ này, có vẻ như T đã có những cân nhắc và kế hoạch riêng cho gia đình của Úc Thuần Vu. Bảo vệ Úc Thu để anh không bị T phát hiện quả thật là nhằm mục đích cho một ngày nào đó tóm gọn băng tội phạm này.
Chỉ là...
Sống lưng Tần Tiêu như lại càng cong hơn, có thứ gì đó đã đè lên ông từ năm này qua tháng nọ. Cuối cùng, ông nói: "Bọn chú... Hình như bọn chú đã làm sai gì rồi. Vì phục vụ cho đại kế hoạch, bọn chú đã hy sinh hạnh phúc của Úc Thu."
Lục Trì Phong cũng cúi đầu, tim quặn thắt. Hắn đau không phải vì bảy năm của mình, mà vì Úc Thu.
"Đây không phải những gì Úc Thuần Vu muốn thấy," Tần Tiêu nhắm mắt lại. "Bọn tôi sai rồi. Bọn tôi có lỗi với ông, cũng có lỗi với Úc Thu, con trai ông."
Tối.
Lục Trì Phong về nhà, những đinh ninh Úc Thu đang ở phòng ngủ. Hắn bật đèn tường phòng khách lên, ánh sáng màu quýt soi tỏ không gian làm hắn mới hay Úc Thu đang ngồi trên sofa. Anh đờ đẫn ngồi bó gối trong góc, một tư thế cực kỳ bất an và thiếu cảm giác an toàn. Anh dường như đang chìm sâu trong thế giới riêng mình, thậm chí không cảm nhận được Lục Trì Phong đã về.
Mãi khi Lục Trì Phong đi tới ngồi xuống nhìn vào mắt anh, Úc Thu mới phát hiện hắn đã trở lại – một điều đơn giản thế thôi nhưng anh phải mất rất lâu cho việc phản ứng.
Úc Thu muộn màng nói lời chào: "Anh về rồi." Giọng ráo hoảnh, chẳng chất chứa cảm xúc.
Họng thắt lại, Lục Trì Phong nhìn Úc Thu và hỏi khẽ: "Lạnh không em?" Hắn không hỏi vì sao Úc Thu lại ngồi ở đây, vì sao không bật đèn, hay em đang suy nghĩ điều chi.
"... Không."
Lục Trì Phong cẩn thận nắm tay anh, sưởi ấm anh bằng hết lòng mình: "Nói dối." Tay em rõ là rất lạnh.
Không biết tại sao mà Úc Thu phản ứng rất mạnh với hai chữ này, anh vội muốn giải thích: "Em..." Em không có. Em không nói dối.
Úc Thu: "... Em không muốn ngủ." Như một đứa trẻ quấy khóc làm mình làm mẩy.
"Không muốn ngủ?" Lục Trì Phong nhướng mày, trêu anh. "Ố ồ, Tiểu Thu là em bé hử? Muốn anh hát ru mới chịu ngủ đúng không?"
Úc Thu: "..."
Úc Thu không cười, quay đầu đi.
"Anh trêu, anh trêu thôi mà." Lục Trì Phong kéo đầu anh vào lòng mình, tóc vừa mềm vừa xù, trông đến là ngoan. "Anh biết em không ngủ được," Lục Trì Phong vuốt dọc lưng Úc Thu, như đang dỗ dành một bạn nhỏ. "Nhưng em phải cố gắng ngủ, Tiểu Thu ơi. Em đã thức liên tục mấy đêm rồi, hôm nay anh ngủ với em nhé? Được không nào?"
"... Ừm." Úc Thu muốn nói, rằng mấy ngày qua anh cũng ngủ với em nhưng có khi nào em ngủ được đâu; rằng em liên luỵ đến anh rồi, hại anh cũng không ngủ được, mắt đã có quầng thâm; rằng có lẽ đêm nay, em đoán mọi chuyện vẫn sẽ không khá hơn.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng bàng bạc từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Giữa không gian tăm tối đó, Lục Trì Phong dịu dàng đè anh lên cửa và ghé vào tai thủ thỉ: "Anh vừa nghĩ ra một cách rất hay có thể giúp em ngủ đẫy giấc. Anh cũng nghĩ nó sẽ có tác dụng, em muốn thử không?"
Bầu không khí tự dưng nóng lên. Úc Thu khẽ gật đầu.
Lục Trì Phong vén góc áo anh lên, để lộ nửa vòng eo trắng nõn.
Gấp gáp và nặng nề, hắn thở ra một hơi.
...
"... Ưmm." Úc Thu vùi cả vào lòng Lục Trì Phong.
Nhưng khi tay hắn rát rồi, Úc Thu vẫn không cảm được gì.
Anh xấu hổ, đưa tay lên che mắt: "... Em xin lỗi." Em không được.
Lục Trì Phong gạt tay anh ra, hôn thật khẽ lên hàng mày chau.
Và giữa tiếng gọi yếu ớt của Úc Thu, hắn từ từ quỳ xuống.
...
Cơn gió lạ từ đâu thổi đến khiến lá xanh trên ngọn cây tấu bài ca rộn rã, xen lẫn chút khô hanh đặc trưng của mùa hè.
Mùa hạ đã ghé.
Gió lặng lẽ vào nhà, bồng bềnh trên tấm màn lụa trắng, trên đôi tình nhân ôm nhau say giấc nồng. Và như không muốn xáo trộn sự bình yên khó có được vào lúc này, gió lặng thầm sang ngang, mơn trớn những sợi tóc mai của Úc Thu.
Đầu tháng Sáu, Tô Tuyết Sơn bị đưa vào danh sách điều tra nội bộ lực lượng cảnh sát và bị cách chức đội trưởng đội đặc nhiệm, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa được công bố.
Cùng thời điểm đó, Lục Trì Phong được cục trưởng Tần bổ nhiệm và chính thức trở thành đội trưởng mới của đội chuyên án.
Lời tác giả:
Tiểu Thuuuu, cậu "không được" cái gì!
Tôi viết như vậy chắc không bị khoá nữa đâu ha? (bối rối)
Để tôi tính thử xem nhé... Quào quào quào, cho đến nay tôi đã viết được khoảng 170,000 từ. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp viết lách của mình mà tôi kiên nhẫn và viết lâu vậy đó (?_?) Thấy tôi giỏi không! (chống nạnh).
Sau đó à... QAQ. Không biết nữa, e rằng tôi không thể update chương mới mỗi ngày (nhưng ít nhất sẽ cách ngày một chương). Chủ yếu vì khai giảng + luận văn + thủ tục VISA dành cho học sinh sinh viên. Các bạn cứ bỏ vào danh sách đọc trước đi, đợi hoàn rồi hãy nhảy QAQ (xem coi... chắc khoảng 120,000-150,000 từ nữa sẽ hoàn thành, tính ra chừng hai tháng?)
Yên chí đi, tôi không drop, không bỏ hố giữa chừng đâu, dầu gì cũng được nửa chặng đường rồi. Sau hơn năm mươi chương, tôi thấy mình đã có tiến bộ, cũng thấy rõ điểm yếu của mình nằm ở đâu. Hầy, cốt truyện > phá án, ORZ... Tôi đã cố hết sức, hy vọng những tác phẩm sau sẽ lên tay hơn.
Một lần nữa xin cảm ơn các bạn vì đã lựa chọn truyện nhà tôi vào những lúc rảnh rỗi! (cúi người).
Editor: Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ! Hẹn gặp lại vào 2/1/2024 nhé 🫶🏼
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT