Ngoài cô ngồi hàng sau thì còn một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc comple thắt cà vạt sẫm màu, như quý ông lịch lãm vừa bước ra từ phòng tiệc. Gã mỉm cười hỏi Lâm Nghiên: "Xong xuôi rồi chứ?"
Lâm Nghiên cười bẽn lẽn: "Vâng. Tất nhiên rồi ạ."
"Không tệ." Gã gật đầu, nói với người ngồi ghế lái. "Vậy, lái xe đi."
Lâm Nghiên cũng chào người nọ: "Đã lâu không gặp, cảnh sát Tô."
Người đàn ông ngồi ghế lái có dáng vẻ hiền lành; lần đầu gặp tuy thấy xa cách nhưng khi thân thiết rồi, sự dịu dàng ẩn dưới vẻ ngoài đó dễ làm cho ta mê muội. Đúng vậy, không ai khác chính là Tô Tuyết Sơn, một "bẫy ngọt chết ruồi".
Tô Tuyết Sơn nhắc khẽ: "Thắt dây an toàn vào."
"Ngồi ghế sau thắt làm gì," Gã nói. "Phiền lắm."
Lâm Nghiên cũng không thích thắt dây an toàn. "Phiền thật ạ. Cứ vậy mà lái đi, anh Tô. Em tin vào 'tay lái lụa' của anh."
Ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, Tô Tuyết Sơn phát hiện gã đàn ông ngồi ghế sau cũng đang nhìn mình. Y không nói gì, quay lại khởi động xe.
Trong xe vang lên những bản tình ca Nhật của thế kỷ trước. Lâm Nghiên tuy nghe không hiểu nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra đó là một bản nhạc buồn.
"Mục đích của em bây giờ đã hoàn thành chưa?" Gã hỏi.
Lâm Nghiên lắc đầu, "Mới một nửa thôi. Mối thù giữa cha và viên cảnh sát năm đó, em thề sẽ không bỏ qua. Bên phía cảnh sát đã được giải quyết, bây giờ chờ xem em tặng 'quà' gì cho cha nhé." Cô cười khẽ, đoạn nói với Tô Tuyết Sơn đang lái xe. "Cảm ơn cảnh sát Tô đã chuẩn bị cho em một thân phận giả."
"Ừm." Tô Tuyết Sơn nói.
Gã đàn ông có vẻ không bằng lòng, "Giờ vẫn gọi ông ta là cha à."
Lâm Nghiên sửng sốt.
Gã khéo léo chuyển chủ đề: "Thật ra chuyện lần này khá mạo hiểm."
Lâm Nghiên hừ mũi, "Thì sao? Miễn là dẫn tới mục đích cuối cùng thôi. Hơn nữa ngài nhìn xem, bọn cớm đó vẫn giải Úc Thu đi. Chao ôi, cái tiếng thơm Úc Thuần Vu để lại cũng chẳng làm nên trò trống gì. Mà kỳ thật cũng nằm ngoài dự đoán của em," Cô nói. "Em không ngờ anh ta chả thừa hưởng tí gene nào của ông già mình, suốt ngày bày ra cái dáng vẻ dịu dàng đó cho ai xem?" Cô liếc nhìn Tô Tuyết Sơn, phải nói rằng có đôi khi y và Úc Thu cùng mang lại cho cô những cảm xúc tương tự. "Mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, chẳng biết cách tự vệ hay biện hộ."
Cô kết luận: "Tóm lại, đối phó với anh ta dễ như ăn cháo." Thậm chí còn không cần cô nỗ lực quá nhiều.
"Ồ, thật sao?" Gã cười nhẹ, có vẻ rất hứng thú. "Em chắc chứ?"
Nhìn Lâm Nghiên xoắn xuýt, gã nói từ từ chậm rãi: "Người mà em cho là 'dễ như ăn cháo' hiện đang bám theo xe mình đấy."
Lâm Nghiên: "?!"
Cô giật bắn lên ngoảnh đầu lại, cách một chiếc taxi vàng là con SUV đen đang bám theo sít sát. Làm thế nào mà... Lâm Nghiên tròn mắt, không thể tin nổi: "Quả thật có xe đang đuổi theo... Úc Thu trong đó ư?!" Sao có thể vậy được, Úc Thu bị tạm giam rồi mà?!
Gã điềm tĩnh tháo kính ra, lau tròng bên trong: "Xem ra em cũng bị lừa cho một vố đau điếng nhỉ? Ván này hoà, không ai thắng cả."
Lâm Nghiên cười gượng, "Kh-không thể nào..."
"Em vẫn không tin Úc Thu trong xe đó à?" Gã đeo kính lại. "Không sao. Lát nữa em sẽ tin." Gã cũng chẳng thừa kiên nhẫn đi sâu vào vấn đề này.
Con phố này là tuyến đường chính, khó tránh khỏi có nhiều vòng xuyến khúc cua. Tô Tuyết Sơn lái xe rất vững, quả là xứng với danh "tay lái lụa".
Chiếc SUV đi theo họ được ngăn bởi taxi vàng, thoắt ẩn thoắt hiện. Rồi khi taxi đột ngột chuyển làn, dừng lại bên đường đón khách, hai xe cuối cùng đã thực sự nối đuôi nhau. Nhìn xe phía trước vẫn giữ tốc độ ổn định, Úc Thu cau mày: "Bọn họ phát hiện rồi."
Lục Trì Phong: "Ừ. Kệ, cứ đi theo."
Đã hơn chín giờ, phụ huynh bắt đầu lái xe đến cổng sau trường số một đón con em tan học. Trên đường thẳng của chữ D, Tống Ký Nhiên đang toát mồ hôi "bò" ngang qua. Cậu nhăn mặt nói với Hà Miểu bên cạnh: "Chị chị chị, hình như đâu có được lái xe vào đây!"
Hà Miểu cũng sốt ruột. Đã không phải đường chính thì chớ, mà còn ngay giờ cao điểm! Một khi đã vào thì rất khó "chui" ra! Cô cắn răng, nói với Tống Ký Nhiên: "Báo cáo tình hình cho đội phó." Rồi mở cửa lao xuống sơ tán khẩn cấp.
Hà Miểu làm trong ngành hơn mười năm, lời nói rất chi có sức nặng. Tống Ký Nhiên cũng chịu thương chịu khó, run rẩy đặt đèn chớp báo động lên nóc. Bọn trẻ đang cười hi hi ha ha loáng cái im phắc, nhường đường cho xe đi qua.
Nhưng gì thì gì vẫn trễ kha khá. Khi lái đến ngã tư hội họp với Lục Trì Phong, Tống Ký Nhiên thấy xe Lâm Nghiên lao vụt qua, Lục Trì Phong thì lái song song với họ theo sát mục tiêu. Rất may cuối giao lộ là hai đường một chiều, dù đi song song hay tách riêng cũng không lo lạc dấu.
"Rốt cục xe đó đi đâu vậy?!" Tống Ký Nhiên la toáng lên trong bộ đàm. "Đi thẳng nữa là tới đâu! Em không quen đường ở đâ... Sao có mỗi ba xe chúng ta vậy! Mấy chiếc xe khác chết hết rồi hả?!"
Lục Trì Phong nhíu mày, nếu tiếp tục đi theo hướng này e là đến phố Zhutu(1).
(1) Phố Zhutu (主土): Mình không biết làm sao với cái từ này... Đại khái ở Trùng Khánh có một khu gọi là "Tuzhuzhen", nếu kết hợp với những gì tác giả từng thừa nhận ở bình luận và cách miêu tả trong tác phẩm, có lẽ đường sá và địa hình được lấy cảm hứng từ Trùng Khánh. Và khi search trên bản đồ, mình phát hiện cái khu "Tuzhuzhen" rất gần với cầu vượt Huangjuewan nổi tiếng với nút giao 20 làn xe và 5 tầng đó.
"Zhutu?!" Tống Ký Nhiên la ầm lên. "Zhutu là đâu, sao em nghe quen quá vậy trời ơiiii!"
Hà Miểu bắt đầu thấy mệt mệt. "Khu thi vòng ba hả?"
"Vãi cả lìn," Tống Ký Nhiên sực nhớ. "Ra là chỗ đó!"
"Đừng để họ lái đến Zhutu," Úc Thu nhức cả đầu. "Zhutu nổi tiếng phức tạp, tổng cộng có ba tuyến, đây chính là nguyên nhân em thi năm lần m... Chậc, lâu lâu còn có xe tải chở hàng. Để họ vào Zhutu là chúng ta chết chắc, không đuổi theo kịp đâu."
"Chưa kể, có khi đang tổ chức huấn luyện hay thi thử gì đó." Hà Miểu bồi thêm.
(*) Chú thích: Đang nói về vụ thi bằng lái. Vòng ba có một bài kiểm tra lái đường trường.
"Nhanh nữa đi!"
Tống Ký Nhiên: "Chó má nhà nó, em nghĩ lốp xe sắp bốc cháy luôn rồi!"
Lục Trì Phong cau mày, mấy lần tăng tốc đều chỉ suýt soát. Hắn đã lái rất nhanh, mà tốc độ của xe phía trước còn nhanh hơn. Và trong một lần muốn vượt lên thu hẹp khoảng cách, hắn chợt thấy xe trước hạ cửa kính ngay vị trí ghế lái.
Lục Trì Phong nín thở.
Úc Thu ngồi ghế phụ không thấy gì cả, làm hắn bối rối có một thoáng phân tâm.
Một gương mặt quá quen với họ xuất hiện trong gương chiếu hậu.
"*** mẹ." Hà Miểu bật ra tiếng chửi thề. Xe của Tống Ký Nhiên ngay bên trái mục tiêu, cô đang ngồi ở ghế phụ, từ góc độ này thì có thể nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của người lái, chẳng cần đến gương hiếu hậu.
Mà y còn hơi nghiêng đầu liếc nhìn hai xe phía sau.
"Trời ơi là trời!" Hà Miểu thò đầu ra, hét vào con xe phía trước. "Tô Tuyết Sơn! Đội trưởng Tô của chúng tôi ơi, dừng xe lại đi!"
Ba xe cùng chạy vù vù, tốc độ quá nhanh, gió thổi át cả tiếng Hà Miểu.
"Tô Tuyết Sơn?!" Úc Thu nghe được phong thanh vài tiếng. "... Tô Tuyết Sơn ở phía trước?!"
Lục Trì Phong trầm giọng, "Ừ."
Hà Miểu lại hét gì nữa, chỉ là Tô Tuyết Sơn chẳng may may dừng lại mà còn tăng tốc nhanh hơn.
"Thằng khốn nhà anh, Tô Tuyết Sơn!" Hà Miểu tức điên đi được. "Anh làm cái chó gì ở đây hả!" Đội trưởng hiện tại của đội đặc nhiệm trực thuộc Cục Cảnh sát thành phố Lâm Giang cấu kết với nghi phạm, để lại bốn... à không, để lại ba người còn đang tại ngũ! Cái giống chó gì vậy, nói ra thì Tần Tiêu còn ngồi được ghế cục trưởng ư!
Hà Miểu gào khản giọng mất tiếng. Giờ âm thanh duy nhất trên con đường vắng chỉ còn là tiếng động cơ, trộn lẫn với bụi bặm – điều này cho thấy quả thật có rất nhiều xe công (container) vận chuyển hàng hoá băng qua tuyến đường này.
Ba xe đều đang cố vượt mặt nhau.
Đúng lúc này, một âm thanh giòn tan đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc. Úc Thu leo xuống ghế sau hạ kính thò đầu ra, hét với theo Tô Tuyết Sơn: "Anh!"
Nhìn sững vào Úc Thu trong gương chiếu hậu, Tô Tuyết Sơn lơ là đạp phanh khiến tốc độ xe hơi chậm lại. Nhưng cũng chỉ là "hơi", y đánh mắt đi đạp ga, tiếp tục tăng tốc.
"Anh ơi!" Úc Thu gọi thêm tiếng nữa, rõ ràng anh thấy Tô Tuyết Sơn đã thoáng chững lại.
Và một thoáng đó thôi cũng đủ cho Tống Ký Nhiên chớp lấy thời cơ chạy vụt lên!
Tô Tuyết Sơn tay phải giữ vô lăng, tay trái rút súng chĩa vào chiếc xe sắp đuổi kịp.
"Con mẹ nhà anh," Hà Miểu tức đến bật cười. "Anh chơi thật đấy à, đội trưởng Tô?"
Một tay cầm súng, một tay nắm vô lăng, Tô Tuyết Sơn bình tĩnh tìm góc độ và... "Đùng!" Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Trước khi Lục Trì Phong và Úc Thu kịp phản ứng, Tô Tuyết Sơn đã bóp cò.
"Anh ơi, đừng làm thế!" "Tống Ký Nhiên, né!"
Cả hai đồng thời gào lên, nhưng âm thanh trả về là tiếng lốp xe trượt dài trên mặt đất.
Không hổ là đội trưởng đội đặc nhiệm, viên đạn của Tô Tuyết Sơn đã nổ lốp xe của Tống Ký Nhiên và Hà Miểu.
Lời tác giả:
Úc Thu: Em gọi anh một tiếng "anh", nhưng anh chẳng hề quay đầu.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT