"Hiểu." Cô dẫn Tống Ký Nhiên đến phòng bên cạnh, nơi trinh sát viên đang theo dõi tình hình ở quán trà sữa.
Trong văn phòng chi đội chỉ còn Hà Miểu, Lục Trì Phong và Úc Thu.
Thấy Hà Miểu không lên tiếng, Lục Trì Phong trầm giọng: "Sao?"
Cô nhìn Úc Thu, như đang quan sát thái độ của anh.
Úc Thu không biểu lộ gì nhiều, vẫn từ tốn: "Chị nói đi." Nhưng thâm tâm anh biết rằng có chuyện đã xảy ra liên quan đến mình.
Hà Miểu đưa máy tính bảng đến trước mặt hai người, "Cục trưởng giận điên rồi."
Úc Thu toan cầm lên xem xét, Lục Trì Phong lại như nhìn thấy gì khủng bố mà nét mặt sầm xuống. Trên màn hình máy tính bảng có một hotsearch đang lên theo khu vực, khi nhấp vào, bất cứ ai cũng có thể thấy bài đăng của một số tài khoản chuyên đưa "tin nóng" và dăm ba phương tiện truyền thông được cộng đồng mạng gọi là Báo Lá Cải.
Hotsearch rằng, #Thành phố Lâm Giang_Quán trà sữa được thông báo có nhân viên dính líu đến án đầu độc.
Bài đăng trên Weibo được xếp đầu tiên đến từ một tài khoản Lá Cải: Nhân viên trà sữa tại trường trung học phổ thông Lâm Giang số một dính líu đến án đầu độc? Cửa hàng cho biết, không muốn tiết lộ. Người trong cuộc cho hay, phía sau vỏ bọc hiền lành đó là thân phận bí ẩn. Người nhà từng làm cảnh sát, nhưng bảy năm trước cũng là nghi phạm trong chuỗi vụ án buôn người liên hoàn. Bấm để xem chi tiết.
Chi tiết là một bài đăng dài kèm với đoạn clip ngắn, cho thấy rõ góc nghiêng của Úc Thu – chứng tỏ kẻ sau ống kính quay lén đã ở cạnh và thậm chí còn đứng cùng phía với anh.
Lục Trì Phong nhìn màn hình iPad, mắt toé ra lửa giận.
Phần bình luận liên tục được đổi mới:
[Cái quái gì cơ, trà sữa và ngộ độc? Rồi bố thằng nào dám uống nữa, bọn bây ăn ở thất đức vừa thôi chứ?]
[Điss, cái quán ngay cổng sau trường số một kìa!]
[Hãy bình tĩnh mà hít drama, đừng kéo con dân vô tội vào đây. Việc này vốn không liên quan đến cửa hàng, đó là vấn đề cá nhân của nhân viên.]
[Anh nhân viên này nhìn nghiêng trông đẹp vãi, người đẹp thế sao làm mấy chuyện vầy được?]
[Vãi cả linh hồn, mọi người bấm vào đọc chi tiết đi. Tớ thấy rồi, mọi người cũng phải thấy!]
[Đây là bình luận tóm tắt toàn bộ sự kiện, dành cho những ai lười đọc và chưa kịp "hít" từ đầu: Cha của anh này từng là cảnh sát, chuyên truy quét một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Nhưng Dũng Sĩ Diệt Rồng biến thành Ác Long, bảy năm trước cấu kết với tổ chức tội phạm, cuối cùng chó cắn chó và bị tổ chức giết chết. Ghê thật, thảo nào nuôi ra đứa con đi đầu độc người ta!]
Vớ vẩn! Lục Trì Phong cố đè cơn giận xuống, đồng thời tắt máy tính bảng tránh cho Úc Thu nhìn thấy. Hắn không muốn Úc Thu đọc được những lời tàn nhẫn này.
Anh nhìn Lục Trì Phong, nói: "Cho em xem."
Lục Trì Phong: "Chẳng có gì hay để xem, chỉ là một số cư dân mạng không biết thực hư nhưng thích làm anh hùng bàn phím. Anh sẽ tra cho kỳ được xem xem ai đứng sau hậu thuẫn cho bọn chúng." Giọng điệu gấp gáp, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hà Miểu cũng nói: "Cục trưởng đã liên hệ với giới truyền thông và quan chức chính phủ, sẽ sớm đưa ra lời tuyên bố." Cũng chính vì sự việc lần này mà cô được biết cha của Úc Thu chính là Úc Thuần Vu, cựu đội trưởng đội đặc nhiệm Lâm Giang, đã chết trong một... cuộc trả thù bảy năm trước.
Úc Thu vẫn thế, bình tĩnh từ nét mặt cho đến giọng điệu. Anh đưa tay ra, lặp lại với Lục Trì Phong: "Cho em xem."
Lục Trì Phong giữ khư khư máy tính bảng. Hai người giằng co trong im lặng.
Hà Miểu giật iPad trong tay hắn, bật màn hình đưa cho anh: "Đây. Cậu xem đi." Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn sếp mình. "Việc này liên quan đến Úc Thu, cậu ấy có quyền được biết, anh không thể tự ý quyết định thay được." Ý là, nếu muốn bảo vệ thì sếp cũng đừng dùng kiểu phương thức này.
Lục Trì Phong mím môi.
Úc Thu bình tĩnh lướt bài đăng dài ngoằng cùng với loạt bình luận chả-có-gì-hay-ho. Nhưng nhìn tay anh rồi, sẽ chắc chắn thấu được nội tâm anh đang cồn lên những gì. Đặc biệt khi thấy câu "Người nhà từng làm cảnh sát, nhưng bảy năm trước cũng là nghi phạm trong chuỗi vụ án buôn người liên hoàn", môi anh khẽ mấp máy, như muốn bác lại lời họ.
Anh ngẩng đầu lên, thấy gương mặt nghiêm nghị của Hà Miểu thì bàng hoàng nhận ra mình đang ở văn phòng, không phải đối mặt trực diện với đám đông chỉ trích. Ừ. Ở nơi đây chỉ có Hà Miểu và Lục Trì Phong. Ừ. Trước mặt họ, anh dường như không phải gân cổ bác lại.
Lục Trì Phong nắm tay Úc Thu, tay anh giờ rất lạnh. Hắn nghe tiếng tim mình than thở, nghe giọng mình như rút ra từ trong cổ họng: "Em đọc xong chưa? Nếu rồi, anh lấy nó đi nhé?" Hắn nói thật khẽ thật nhẹ, thận trọng hơn bao giờ hết.
"Ừm." Úc Thu trả lại máy tính bảng cho hắn.
Lục Trì Phong nói: "Để tôi tìm cục trưởng, kết hợp đưa ra thông báo bác bỏ tin đồn càng sớm càng tốt, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng mà nó mang đến."
Hà Miểu lắc đầu: "Anh đi cũng thế thôi, cục trưởng xử lý hết rồi. Anh nhắm quyền hạn và mối quan hệ của mình hơn được cục trưởng chắc? Đi chỉ tổ thêm phiền!"
Lục Trì Phong sao nghe lọt tai? Giờ hắn chỉ muốn tính sổ cái bọn phát ngôn bừa bãi, Hà Miểu đứng ra cản thế nào cũng vô ích.
Nhưng rồi hắn nghe được giọng Úc Thu khi vừa bước một chân ra cửa.
"Lục Trì Phong à," Anh đi tới trước mặt Lục Trì Phong, kéo tay áo hắn. Trông anh quá đỗi bình thường, thể như vừa rồi không nhìn thấy gì và chẳng có gì xảy ra.
Lục Trì Phong thở hắt: "... Ừ, Tiểu Thu."
Úc Thu ngẩng đầu lên, từ ánh mắt đến giọng điệu thảy như ngầm ra lệnh: "Đi sang phòng bên cạnh," Phòng bên cạnh đang ghi âm nội dung thu được từ máy nghe lén, có Lý Tân và Tống Ký Nhiên theo dõi sít sao. "Đó là việc anh nên làm bây giờ," Úc Thu gằn giọng. "Lục Trì Phong."
Hotsearch đơm đặt thành chiếc gai ghim vào lòng. Lục Trì Phong hít sâu nhìn Úc Thu, hai người đấu mắt, như muốn xem ai là kẻ thua cuộc trước. Và không ngoài dự đoán Lục Trì Phong chào thua, hắn trở tay nắm ngược lại kéo anh sang phòng bên cạnh.
Hà Miểu nhìn mà cạn lời, đấy, chả nghe ai ngoài Úc Thu.
Lý Tân, Tống Ký Nhiên và một trinh sát viên khác đang trầm ngâm lắng tai nghe gì.
Nhìn thấy Lục Trì Phong, trinh sát viên tự động chuyển sang chế độ loa ngoài và đưa cho hắn một bản ghi viết tay – là lịch sử trò chuyện giữa Lâm Nghiên và Vương Đông. Dù đã ghi âm nhưng trinh sát viên vẫn tóm sơ lược nội dung cuộc đối thoại cho họ.
Sáng nay, Úc Thu được mời về Cục phối hợp điều tra, Tống Ký Nhiên cũng nhân đó thả thiết bị nghe lén. Rồi từ trưa đến chiều quán chẳng tiếp được ai, dù có khách cũng bị hàng xóm láng giềng nhắc nhở: "Cái tiệm này có nhân viên đầu độc người ta đó, cảnh sát giải đi rồi." Hỏi xem, còn ai dám vào?
Vương Đông nhíu mày từ sáng đến chiều.
Thảng hoặc có ai dòm ngó, Vương Đông đều bắn ánh nhìn viên đạn qua.
Gần tám giờ tối, có người bước vào thầm thì với Vương Đông: "Này, cửa hàng của anh có nhân viên hạ độc thật hả?" Cách nói chuyện chẳng kiêng nể gì, xem ra quan hệ giữa hai người họ không tệ.
Vương Đông khe khé nạt: "Sao mày biết? Mẹ kiếp, cửa hàng bên cạnh biết tao không nói, mày ở cách đây mấy cây số cũng biết? Sao, tới đây cười vào mặt tao đúng không?" Dù sao Vương Đông cũng ngồi tù vài năm, nhưng "vài năm" thôi cũng đủ để thay đổi bản chất một con người, dẫu cố gắng thế nào cũng khó có thể kiểm soát cảm xúc khi nổi giận.
"Này này anh Vương, anh coi tôi là gì đấy hả? Chúng ta ngồi cùng một nhà cơ mà," Gã vỗ nhẹ vào ngực Vương Đông, hạ giọng. "Anh em với nhau cả, giấu giấu giếm giếm làm gì. Nói xem nào, có phải anh làm rồi đổ tội cho thằng nhóc kia không?"
"Biến mẹ mày đi thằng chó, đéo phải tao!"
"Tôi đùa thôi, sao anh cọc thế? Anh Vương à, tôi đùa, anh đừng có giận chứ!"
Tuy bình thường Vương Đông trông hiền lành chất phác, nhưng gã biết dưới vỏ bọc tốt bụng là một Vương Đông với tâm lý vặn vẹo điên cuồng. Giả như làm hắn phát rồ thật, e rằng người ngộ độc tiếp theo chính là gã.
Vương Đông đột nhiên gọi gã lại. Giọng hắn mới nghịch nhĩ làm sao: "Khoan, mày đứng lại."
Gã liền ton hót, "Anh Vương gọi tôi có chuyện gì hả?"
Vương Đông hỏi: "Rốt cục sao mày biết?" Mới nửa ngày trôi qua, chuyện này hẳn chưa lan xa tới đâu.
Gã móc điện thoại ra, "Anh Vương sơ ý thật. Anh không biết Internet bây giờ phát triển như thế nào sao, chẳng còn giống hồi khi chúng ta mới vào tù."
Gã vuốt lia vuốt lịa, và hotsearch bật ra: #Thành phố Lâm Giang_Quán trà sữa được thông báo có nhân viên dính líu đến án đầu độc. Nó đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm, mức độ phổ biến vẫn cao chót vót.
Vương Đông trợn trừng mắt, lòng chùng xuống: Toang rồi. Mọi người biết hết rồi.
Gã nói: "Anh Vương nghe tôi bảo nhé, giờ là thời đại của công nghệ rồi. Một khi tin tức được đăng lên, chúng sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt. Nếu muốn tiếp tục kinh doanh buôn bán, tốt nhất anh nên chi tiền xoá hotsearch càng sớm càng tốt, kẻo chả có ma nào dám bén mảng tới đây nữa đâu. Hay là anh," Gã rù rì. "Hay là anh muốn cùng bọn tôi 'bày keo khác'(1)?"
(1) Bản gốc là "Đông Sơn tái khởi" (thành ngữ), nó khá giống với "thua keo này, ta bày keo khác".
Vương Đông chẳng buồn nhìn gã, bao oán hận và căm thù trong mắt như hoá thành thực thể. Hắn thở phì phò, nghĩ: Ai làm?! Thằng chết giẫm nào đăng bài lên mạng?!
Nhìn Vương Đông mặt mũi đỏ ké, gã thôi cười, giọng đanh lại: "Anh Vương, tôi bảo này, anh phải điều tra thật kỹ xem ai làm. Mấy năm qua đi seeding cho bọn nghệ sĩ, tôi cảm thấy hotsearch này không phải tự dưng mà có, rõ ràng có kẻ đã mua. Chưa hết, anh Vương xem video này đi."
"Video gì? Có video nữa?" Vương Đông giật thót.
"Ừa. Có video nữa," Gã bấm vào bài viết. "Anh Vương nhìn đi, người ta quay được mặt của nhân viên trong cửa hàng anh này. Xem xét góc độ, rõ ràng cái đứa quay clip đứng cạnh thằng nhóc."
Video tự động phát, Vương Đông nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Úc Thu.
Góc này... Vương Đông đập tay xuống bàn, kẻ duy nhất có thể quay video từ góc độ này là...
"Lâm Nghiên!"
Đuổi gã đàn ông ra khỏi quán, Vương Đông kéo mạnh cửa chớp xuống.
Hắn nổi cáu đá đổ hàng ghế, sau đó là bàn, và cuối cùng là chậu cây khuyết một chiếc lá.
"Lâm Nghiên!" Hắn gầm lên, lao về phía phòng nghỉ. "Con khốn mày! Cút ra khỏi đây cho tao, Lâm Nghiên!"
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT