Không khí như lắng lại, thảng hoặc có tiếng xe cộ chạy qua, thậm chí tiếng thì thầm của gió cũng đang chậm đi.
Úc Thu nhìn sững vào Lục Trì Phong, như là thực sự quên mất chuyện này.
Anh nói chậm rãi, sau một đỗi buồn tênh: "... Xin lỗi, em quên."
Quán bún quả thật đã đóng cửa, kể từ ngày Úc Thu bắt đầu làm việc ở tiệm trà sữa cổng sau trường số một, quán đó đã biến thành một cửa hàng tiện lợi trực thuộc quyền sở hữu của chuỗi thương hiệu trong và ngoài nước.
Mọi thứ luôn nhắc nhở Úc Thu, rằng bảy năm đã qua, rằng giờ cảnh còn người mất.
Rằng, sẽ không có ai vì ai ở lại mãi mãi.
"Ừ." Lục Trì Phong cũng làm theo Úc Thu, đút hai tay vào túi.
Bầu không khí như lặng đi.
Lục Trì Phong nhìn thoáng qua Úc Thu, nhìn thoáng qua đôi mắt đang rối bời kia.
Lục Trì Phong suýt đã buột miệng, em quên thật rồi sao? Nhưng... sao em có thể quên chứ? Có phải vì lọ thuốc em đang uống? Tại sao em phải uống thuốc? Tại sao ngày đó em run đến vậy? Có phải em gặp bác sĩ tâm thần rồi không? Bảy năm trước em đột nhiên biến mất, vậy tại sao bây giờ trở lại? Chuyện gì đã xảy ra với em trong những năm qua? Hắn có vô vàn điều muốn hỏi. Hắn muốn nghe Úc Thu đích thân nói với mình.
Lục Trì Phong mấp máy môi, "Úc..."
"Vậy chúng ta đi ăn món khác nhé," Úc Thu lên tiếng, hơi né ánh nhìn của Lục Trì Phong. "Xem như bạn bè ôn lại chuyện cũ."
Lục Trì Phong bật cười vì tức.
"Ừ." Hắn khẽ giọng, thôi nhìn Úc Thu. Một tiếng "bạn bè" này sao nực cười quá đỗi, nó khiến tình cảm suốt bảy năm qua của hắn như một trò đùa, còn lòng can đảm đến gần như khẩn thiết muốn biết mọi thứ về anh lại như quả bóng xì hơi dẹp lép.
Bao lời muốn hỏi, hoá thành hư vô.
Bạn bè? Được lắm, hắn lại gạch cho Úc Thu một nét.
Cả hai chọn một nhà hàng lẩu Nhật Bản được đánh giá cao, chủ yếu vì gần và chỉ mất mười phút đi bộ.
Dọc đường đi rất yên tĩnh. Lục Trì Phong dáng cao chân dài, gói mình trong áo khoác dạ đen nom như người mẫu xuống đường dạo phố. Hắn theo thói quen đi bên ngoài Úc Thu, vừa chắn gió vừa chắn xe cộ cho anh.
Hai người với những nỗi niềm riêng nhưng lại cùng dừng bước dưới gốc cây anh đào chớm nở.
"Đẹp thật."
"Ừ. Lâm Giang mà cũng trồng được giống anh đào này, khá hiếm thấy."
Họ đã đi cùng nhau như thế trong ba năm, và đi trước cổng trường Đại học Công an thành phố Kinh được vài ngày, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bầu không khí tĩnh mịch tới vậy. Nếu bảy năm trước không tạ từ bặt tăm, liệu Úc Thu có hiện thực hoá hoài bão trở thành cảnh sát hình sự, liệu hắn và Úc Thu có trở thành đồng nghiệp không?
Hắn vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp lại, Úc Thu đã nói rằng mình rất vui khi Lục Trì Phong trở thành cảnh sát.
Nhưng họ đều biết, ước mơ "thành cảnh sát" rõ ràng chỉ có Úc Thu.
Lục Trì Phong cả cuộc đời chẳng ước mơ, chẳng ôm hoài bão gì.
Sẽ thật tốt nếu năm đó hắn nhốt Úc Thu lại. Lục Trì Phong bình tĩnh mà nghĩ, khoá anh lại, giấu anh đi, không cho phép anh rời mình nửa bước. Còn hơn bảy năm vô cớ lỡ nhau, Úc Thu trở về nhưng, hắn như bị đóng đinh ở bảy năm trước, hắn chưa từng quên, cũng chưa từng thoát ra khỏi nỗi nhung nhớ này.
Chưa từng thoát ra.
"Irasshai mase(1). Mời quý khách đi lối này." Nhìn thấy Lục Trì Phong và Úc Thu, nhân viên lễ tân niềm nở chào đón.
(1) Irasshai mase: nghĩa là "Xin chào quý khách", bản gốc tác giả viết ký tự (?) Nhật (いらっしゃいませ). Trong chương này có hai lần tác giả dùng ký tự, đây là một, phía dưới sẽ thêm lần nữa. Từ chương này trở đi, nếu thấy phiên âm (?) trong truyện thì các bạn mặc định tác giả viết ký tự Nhật nhé; nếu có gì khác, mình sẽ chú thích thêm; còn không thì chỉ giải nghĩa.
Úc Thu chợt lùi lại một bước, ngước nhìn cánh cửa trông xa hoa sang quý. Anh vuốt nhẹ cổ áo, thầm nghĩ: Bữa ăn này sẽ ngốn bao nhiêu tiền đây?
"Hmm," Liếc nhìn số hẹn trên điện thoại, Lục Trì Phong đưa cho lễ tân. "Tôi có đặt trước."
Nhân viên dẫn hai người lên tầng hai.
Quả nhiên là nhà hàng cao cấp chú trọng đến an toàn, sạch sẽ và hợp vệ sinh. Ở trung tâm là một ao sen với cây cầu nhỏ bắc ngang chiếm một phần năm toàn bộ không gian; mỗi bàn cách nhau chừng vài mét, đảm bảo tính riêng tư, giúp thực khách có trải nghiệm tốt nhất ở đây.
Nhân viên phục vụ bắt đầu rót nước, xếp đĩa, đồng thời chủ động giới thiệu sau khi hai người ngồi xuống: "Xin chào quý khách. Nabemono chủ yếu có nguồn gốc từ Nhật Bản, quý khách có thể hiểu là 'một món lẩu với những thứ trong nồi'; phù hợp cho nhiều người ăn, gia đình bạn bè. Và để đáp ứng nhu cầu đa dạng của khách hàng, chúng tôi kính gửi quý khách thực đơn." Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa trải thực đơn ra. "Ở đây bao gồm Sukiyaki(2), Tounyu(3), lẩu thập cẩm, lẩu Sumo các loại. Mời quý khách thoải mái lựa chọn." Thực đơn được viết bằng tiếng Trung và tiếng Nhật.
Lục Trì Phong chủ động đưa thực đơn cho Úc Thu để anh chọn món.
Úc Thu nhìn thực đơn, hỏi: "Anh ăn gì?"
Lục Trì Phong: "Gì cũng được."
Úc Thu: "Em cũng gì cũng được."
Lục Trì Phong: "..."
Úc Thu: "..."
Nhân viên phục vụ: "..."
Nhân viên phục vụ: "Lẩu Sumo là món đặc sản của chúng tôi, quý khách có thể thử."
Úc Thu lật sang trang mới thấy cái tên này, "Chankonabe(4) được chứ?"
Lục Trì Phong hiển nhiên không có vấn đề gì, "Được."
"Vâng." Nhân viên phục vụ cất thực đơn rồi ra ngoài.
(2) Sukiyaki: món ăn bao gồm thịt được nấu chín từ từ hoặc ninh nhừ ở bàn, bên cạnh rau cùng các thành phần khác, cho vào trong một nồi sắt nông với hỗn hợp nước tương, đường và mirin.
(3) Tounyu: món lẩu với nước dùng làm từ sữa đậu nành nguyên chất, dashi và mirin.
(4) Chankonabe: hay còn được biết đến với tên gọi "lẩu Sumo"; là một món hầm Nhật Bản thường được ăn số lượng lớn bởi đô vật sumo như là một phần của chế độ ăn tăng cân.
Lục Trì Phong nhấp môi tách trà kiều mạch, hỏi: "Em học tiếng Nhật nữa à?"
Thực đơn song ngữ, Lục Trì Phong dĩ nhiên không gặp vấn đề gì với tiếng mẹ đẻ; và dù sao "ăn dầm nằm dề" với series Conan lẫn các tác phẩm kinh điển khác quá lâu, hắn ít nhiều nhận biết được vài chữ tiếng Nhật.
Úc Thu đung đưa chân dưới gầm bàn, "Học gì. Em chỉ biết đọc mấy từ đơn giản."
"Ừ." Lục Trì Phong đặt tách xuống.
Nhân viên phục vụ dọn món lên; nguyên liệu là thứ quan trọng nhất trong ẩm thực Nhật Bản, đất nước này không quá chú trọng đến gia vị.
Úc Thu chủ động sắp xếp bàn ăn, nhân viên phục vụ trong thế sẵn sàng hỗ trợ đành đứng yên tại chỗ. "Vậy nếu cần gì thêm, quý khách vui lòng nhấn chuông trên bàn ạ."
"Ừ, được rồi." Úc Thu một tay cầm đĩa, tay kia xếp gọn nguyên liệu và rau quả.
"Brừm", điện thoại Úc Thu chợt rung, màn hình sáng lên cho thấy đó là một tin WeChat.
Vì cài chế độ "thông báo nhưng không hiện nội dung", Úc Thu chỉ biết có người gửi WeChat chứ không rõ là ai và về việc gì, nhưng anh đoán là lịch xếp ca của cửa hàng trưởng.
Lục Trì Phong cũng nhìn thấy thông báo WeChat trên điện thoại Úc Thu nhưng, hắn thề rằng mình không cố ý làm vậy.
... Ừ. Hắn đâu cố ý.
Tưởng thế là thôi, ai ngờ điện thoại Úc Thu rung liên tục như gọi hồn.
Úc Thu hai tay bận bịu, bèn nói với Lục Trì Phong: "Anh xem giúp em đi."
Rồi anh sững sờ với chính lời mình vừa thốt: "..."
Như một thói quen. Suy cho cùng, dựa trên mối quan hệ trước đây của họ, hai người đã làm những việc còn thân mật hơn chứ đừng nói chi đến việc xem điện thoại của nhau.
Lục Trì Phong đốp lại: "Chúng ta là bạn bè, anh xem điện thoại giúp em liệu có ổn không?"
Úc Thu: "..."
Úc Thu ngượng chín mặt, rốt cục đã hiểu như thế nào gọi là "lấy đá ghè chân". Anh nghiến răng, cố giải thích: "Có phải chuyện gì quan trọng đâu."
Như chỉ chờ một câu này, Lục Trì Phong nhanh tay giúp anh nhấc điện thoại mở khoá màn hình, nhấp vào hộp trò chuyện. Mới đọc hai tin thôi, hắn đã suýt bóp nát điện thoại.
Người gửi có tên tiếng Anh dài ngoằng, hình đại diện là chân dung một gã đàn ông đeo kính.
Lục Trì Phong không bình luận gì về avatar gã, chỉ xem nội dung trò chuyện:
[Anh có online không?]
[Ảnh.JPG]
Trong ảnh là một bàn tay đeo Rolex đang giữ vô lăng của Mercedes-Benz.
Gã spam một loạt tin nhắn, còn có cả tin chuyển khoản.
Lục Trì Phong nheo mắt nhìn lịch sử trò chuyện, phát hiện gã là người duy nhất gửi đi chứ Úc Thu chưa trả lời bao giờ.
Đặt chiếc đĩa trống xuống, Úc Thu hỏi: "Là ai vậy? Lịch làm việc tuần sau như thế nào?"
Để miêu tả chính xác cảm giác ngay lúc này, Lục Trì Phong đại khái ví nó như... một cái giếng vừa to vừa sâu chứa đầy giấm, còn đang không ngừng trào ra hòng nhấn chìm mình. Hắn biết, biết rõ Úc Thu chưa từng trả lời tin nhắn của gã, cũng biết anh chưa bao giờ để ý tới gã nhưng, hắn vẫn, vẫn...
Cố hết sức giữ bình tĩnh, Lục Trì Phong gần như thảy điện thoại trở lại chỗ Úc Thu. Hắn hừ giọng: "Lừa đảo tình cảm(5) lộ liệu quá thể đáng. Em đó, mau tải ứng dụng chống lừa đảo đi."
(5)Lừa đảo tình cảm, hay ở Trung Quốc còn gọi là "Killing Pig" (殺豬盤), chỉ nhóm đối tượng hoạt động tại Đông Nam Á, cũng là nơi nở rộ kiểu lừa đảo dạng này. Bốn bước "Killing Pig" là (1) tìm kiếm con mồi; (2) nuôi dưỡng con mồi; (3) "mần thịt" con mồi; và (4) biến mất. Những vụ án như thế từng xảy ra ở Việt Nam vào khoảng tháng 9/2020.
Úc Thu nhìn thoáng qua, "Ồ. Là cậu ta ư?"
"Cậu ta là ai?"
"Một vị khách từng đến cửa hàng."
"Tại quái gì mà nó chuyển tiền cho em?"
Úc Thu chớp mắt: "Cậu ta không mang theo tiền nên nhờ em trả hộ, sau đó muốn add WeChat để chuyển tiền trả em."
Lục Trì Phong nghĩ bụng, thảo nào toàn là tin chuyển khoản chỉ có mấy chục tệ, nhưng sao trên đời này lắm kẻ dở hơi thế?
"Vậy tại sao nó lại gửi cho em bức ảnh này? Ý gì đây, khoe mình giàu hả? Hôm nay đeo Patek Philippe, ngày mai đeo Jaeger-LeCoultre phải không?"
"Anh nói cái gì thế," Úc Thu tròn mắt, rốt cục Lục Trì Phong bị chập dây thần kinh nào vậy. "Patek Philippe là gì, Jaeger-LeCoultre là gì nữa?"
Lục Trì Phong cứng họng: "..." Quên mất, Úc Thu không có khái niệm gì về hàng hiệu xa xỉ.
"Anh... Thôi, nói chung là em..."
"Brừm", điện thoại Úc Thu lại rung lên.
Lục Trì Phong cau mày, sao cái gã này lắm mồm thế nhờ?
Rồi bất chợt, hắn trông thấy toàn bộ cơ thể Úc Thu cứng lại như gỗ.
"Chờ em chút." Úc Thu biến sắc, sau khi xem tin nhắn mới nhất.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT