❝hình như tên Úc Thu.

STRANGER

Hồi 11

*

"Ai?" Lục Trì Phong cúi nhìn. "Lá cây mà?"

Một luồng điện chạy thẳng đến tim khi đầu ngón tay lạnh buốt của Úc Thu bỗng chạm vào, anh đang khẽ di chuyển tay phải hắn: "Nếu nhìn từ góc độ này, anh vẫn cho đó là lá cây à?"

Lục Trì Phong biến sắc, quả tình nếu nhìn từ góc độ kia... Thoạt đầu, hình dáng khu vực này không rõ ràng lắm, nhưng cứ cách vài chục mét lại có cây xanh còn sót từ việc tái kiến thiết thành phố, vả lại tháng Tư cũng là thời điểm chúng bắt đầu sinh sôi mọc lá, vốn dĩ không ai để ý tới một tia sáng thoáng loé lên này; hoặc như Lục Trì Phong, cho rằng đó là hiện tượng phản xạ ánh sáng của lá cây dưới ánh đèn.

Với sự nhắc nhở của Úc Thu, Lục Trì Phong xoay nghiêng điện thoại đi và phát hiện đó là vệt sáng phản xạ từ bề mặt kim loại.

"Anh về Cục trước," Lục Trì Phong xuống giường thay quần áo. "Nếu vầy, thì người nọ trùng hợp có mặt đúng ngay thời điểm xảy ra vụ án."

Úc Thu vốn chẳng biết trường số một xảy ra chuyện gì, mà anh cũng không có ý định hỏi nhiều: "Ừ."

Lục Trì Phong thay quần áo rất nhanh, Úc Thu bèn ngồi trên giường trầm trồ trước thân hình cường tráng được gói trong bộ cảnh phục của hắn. Anh cười khẽ: "Vị cảnh sát này, dáng anh đẹp quá đấy."

Lục Trì Phong liền khựng lại.

Úc Thu trêu rồi thì không nhìn hắn nữa, rời giường chuẩn bị bữa sáng.

Lục Trì Phong vừa ra ngoài đã thấy Úc Thu đang đứng trước quầy xay cà phê.

"Làm một tách không?" Úc Thu ngẩng đầu.

"... Thôi," Lục Trì Phong nói. "Anh đi trước."

"Ừm." Úc Thu lại cúi đầu.

"À mà..." Lục Trì Phong tần ngần trước cửa nhà Úc Thu.

"Sao vậy?" Úc Thu cầm cốc lên.

"... Áo ngủ," Lục Trì Phong quyết chí hỏi cho kỳ được. "Áo ngủ đó là của ai?" Úc Thu thiên về gầy gò, nhỏ hơn hắn một cỡ, vậy tại sao ở nhà lại có đồ ngủ cỡ lớn?

"Cái đó à," Úc Thu bảo. "Của anh em."

"Anh, của em?" Tô Tuyết Sơn?

Lục Trì Phong lại bắt đầu niệm "Họ là anh em, họ là anh em, họ là..." trong lòng, tìm kiếm chút bình yên đầu ngày.

"Ừm," Úc Thu hỏi. "Có vấn đề gì không?"

"... Không!" Lục Trì Phong đóng sầm cửa, trước khi vẻ bình tĩnh chín chắn của mình có dấu hiệu nứt toác.

"?" Úc Thu nhìn cái dáng hớt ha hớt hải của hắn. "Lạ lùng."

Điện thoại reo, chuông báo thức vang lên. Úc Thu tắt đi, vừa khéo trông thấy một tin nhắn mới.

Tô Tuyết Sơn: [Buổi sáng tốt lành nhé, Tiểu Thu. Gần đây không có vấn đề gì chứ?]

Úc Thu đặt cốc xuống, nhấp vào khung soạn thảo: [Hi anh, buổi sáng tốt lành. Tối qua về nhà em đã th]

Nghĩ đoạn, Úc Thu xoá câu sau đi.

[Hi anh, buổi sáng tốt lành. Không có vấn đề gì cả.]

Chín giờ.

Văn phòng đội điều tra hình sự thành phố Lâm Giang.

Híp mắt đến văn phòng như người mộng du, Tống Ký Nhiên giật mình khi nhác thấy ai hốt nhiên nhảy cẫng lên. Té ra là Lý Tân, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặt mày cô sáng rỡ – khác hoàn toàn với cậu, ánh mắt ngái ngủ còn chưa tỉnh hẳn.

Cô cầm laptop chạy ào về phía Lục Trì Phong đang ngồi trong góc: "Sếp," Lý Tân reo lên. "Tiểu Chu bên kỹ thuật xử lý xong rồi!"

"Gì gì?" Tống Ký Nhiên cũng chạy tới. "Có phát hiện mới hả?"

Lý Tân xụ mặt, "... Cậu có thể check tin nhắn trước khi làm việc được không, sáng nay sếp vừa gửi vào group đó."

"Vâng vâng." Tống Ký Nhiên gãi đầu, lấy điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm.

Lục Trì Phong gõ bàn, hỏi Lý Tân: "Phân tích ra cái gì à?"

"... Thế thì không ạ," Lý Tân đặt máy tính xuống. "Nhưng tạm suy đoán là một khối hình chữ nhật."

Lục Trì Phong đưa tay ướm thử, sau đó so sánh với hình ảnh ban đầu trong video: "Hoặc khối chữ nhật đó được vắt ngang giữa không trung; hoặc người này đang cầm nó; cũng có thể..."

Chợt, một giọng nam trung niên kèm với âm thanh lạo xạo vọng từ ngoài vào: "Đội phó Lục, Tiểu Lý, à còn cậu người mới này nữa... Chú hỏi thật nhé, các cháu để mấy chai rỗng trên bàn làm gì cho choán chỗ vậy? Cho chú hết đi, bán ve chai cũng được kha khá. Nhưng gì thì gì, các cháu cũng nên chú ý sức khoẻ của mình hơn, đừng uống nước đóng chai nhiều quá, toàn chất phụ gia thôi."

"Vâng," Lý Tân ngoảnh đầu lại. "Chú gom hết đi ạ!"

Lục Trì Phong xoay ghế, nhìn nhân viên vệ sinh gom chai rỗng từ bàn này đến bàn khác vào túi dệt.

Chú cười: "Xong rồi. Chú đi nhé, cảm ơn các cháu."

"Không có gì ạ!" Lý Tân nói.

Lục Trì Phong lắng tai nghe âm thanh lạo xạo qua mỗi bước chú đi.

"Hmm," Lục Trì Phong bỗng nói. "Có khi nào, khối chữ nhật này là một xâu chìa khoá không?"

Cách đó không xa, chùm chìa khoá treo sau thắt lưng màu xanh nhạt của nhân viên vệ sinh luống tuổi va vào nhau tạo nên tiếng lạo xạo.

"Cô nói chìa khoá à?"

"Đúng. Loại chìa sắt cổ nhất."

Trong văn phòng phía sau trường trung học số một, người đàn ông đeo kính khẽ mỉm cười: "Không có đâu, bây giờ là thời đại nào rồi? Công nghệ có ở khắp mọi nơi, và trường học của chúng tôi từ lâu không sử dụng loại chìa đó nữa. Dù là lớp học, phòng bảo vệ hay ký túc xá, chúng tôi đều đã thay bằng khoá thông minh." Vừa nói, thầy vừa mở ngăn kéo lấy tấm thẻ ra. "Bíp một tiếng, cửa m..."

Lý Tân cười cắt ngang lời thầy, thầm nghĩ ông giả đò với ai đấy: "Thầy, chúng tôi biết." Chúng tôi chẳng những biết cách dùng khoá từ, còn biết tại sao thầy lại nói vậy – âu cũng vì sợ nhà trường dính líu đến án mạng, chối được bao nhiêu thì chối.

"Thế à," Thầy cười giả lả. "Nếu biết rồi thì tôi không giải thích nữa. Thôi, mời cô cảnh sát đây về cho."

"Gượm đ..." Lý Tân đang nói thì cửa văn phòng mở ra, Lục Trì Phong bước vào.

Mắt sáng mày chau, Lục Trì Phong thủng thẳng nhìn người đàn ông trung niên: "Tất cả đều đã thay bằng khoá thông minh?" Hắn lặp lại lời thầy. "Vừa rồi ở ngoài cửa, hình như tôi có nghe thấy câu này."

"À... Ừ." Trước cái nhìn bâng quơ mà đầy tính sát thương của Lục Trì Phong, thầy run run nuốt nước bọt.

"Nhưng vừa rồi, sao tôi lại thấy phòng dụng cụ vệ sinh vẫn dùng khoá tay cầm nhỉ?" Lục Trì Phong cười khẽ. "Thầy nghĩ cho kỹ hẵng trả lời. Tôi là cựu học sinh Lâm Giang số một, có nơi nào ở đây mà tôi không biết? Ngay cả giáo vụ khối 12 cũng là bạn cũ của tôi. Còn nếu nhắm không được nữa, tôi đành làm phiền người bạn cũ này một chút vậy."

Thầy run bắn lên, vội thừa nhận: "C-có có, quả thật có một nơi chưa đổi, cũng chính là phòng dụng cụ vệ sinh mà cậu nói. Vốn nó chỉ dùng để chứa dụng cụ dọn dẹp, giá trị không lớn, cũng chẳng có ai sẽ đi lấy trộm những vật dụng này, nên đến giờ còn dùng loại khoá tay cầm."

"Vẫn là khoá kiểu cũ của mấy năm trước?" Móc từ túi ra chiếc chìa khoá, Lục Trì Phong đưa nó cho thầy xem. "Kiểu này?"

Thầy tròn mắt: "... Đúng thế."

Trên lòng bàn tay rộng của Lục Trì Phong là một chiếc chìa khoá có cán hình chữ nhật bằng sắt màu bạc, lưỡi hình xoắn ốc.

Lý Tân khẽ hỏi: "Đội phó, anh lấy cái này ở đâu ra?"

Lục Trì Phong cất chìa khoá đi: "Của hồi cấp ba còn sót lại," Hắn nói. "Năm đó trường dùng trục khoá kiểu cũ, đây là chìa ký túc xá của tôi."

Đoạn hắn nhìn thầy: "Ai giữ chìa khoá phòng đó?"

Thầy dựa vào ghế, nghĩ ngợi: "Phòng đó chỉ khoá vào ban đêm, người duy nhất giữ chìa là... chú Điền, Điền Kiến Trung."

Lý Tân vội hỏi: "Điền Kiến Trung hiện đang ở đâu?"

Lục Trì Phong nheo mắt nhìn thầy.

Dưới sự gặng hỏi của Lý Tân và áp lực từ Lục Trì Phong, thầy nói: "... Thật ra tôi cũng không muốn gạt hai cô cậu," Thầy nở nụ cười méo xệch. "Chỉ là, chú Điền đi đâu mất rồi."

"Điền Kiến Trung, nam, bốn mươi bảy tuổi, cán bộ hậu cần của trường trung học Lâm Giang số một, phụ trách dọn dẹp vệ sinh trong khuôn viên. Chú rời trường vào buổi trưa ngày xảy ra vụ án, sau đó về nhà, cách trường mười phút đi bộ. Tám giờ năm mươi phút tối cùng ngày, chú hoảng hốt chạy ra khỏi nhà trở lại khu vực lân cận trường số một, không bước vào cổng mà biến mất khỏi phạm vi nhận dạng. Vì một số đoạn đường không lắp camera nên đây cũng là lần cuối cùng Điền Kiến Trung xuất hiện trên màn hình giám sát." Lý Tân báo lại tất cả những thông tin thu thập được cho mọi người.

"Nếu hung thủ là Điền Kiến Trung," Tống Ký Nhiên phân tích. "Vậy dễ hiểu rồi, hơn nữa thời gian cũng vừa khớp. Chú gọi nạn nhân vào hẻm hòng giở trò đồi bại, nhưng Triệu Thiển giãy giụa kịch liệt, Điền Kiến Trung lỡ tay giết rồi sợ tội bỏ trốn."

"Không," Lục Trì Phong bác lại. "Làm sao cậu có thể chắc rằng Điền Kiến Trung biết Triệu Thiển? Chú liên lạc với Triệu Thiển như thế nào vào ngày xảy ra vụ án? Mặt khác, trong tất cả video liên quan đến nạn nhân đã được trích xuất, không hề thấy sự xuất hiện của Điền Kiến Trung. Hơn nữa, giáo viên và các bạn học của nạn nhân cũng cho biết, chưa từng thấy Triệu Thiển có bất kỳ tiếp xúc nào với chú."

Lý Tân bổ sung: "Điền Kiến Trung chỉ có thể vào khu dạy học trong giờ nghỉ trưa để dọn dẹp, nhưng Triệu Thiển sẽ về nhà hoặc đến căng tin vào lúc đó, sinh hoạt một ngày của hai người họ không có điểm giao nhau."

Tống Ký Nhiên gãi đầu, "Ờ nhỉ..."

Hà Miểu nói: "Nếu tìm được điện thoại của Triệu Thiển thì đã chẳng bế tắc như vậy, bên trong chắc chắn sẽ có nhật ký cuộc gọi của nạn nhân với người khác."

"Tôi về rồi đây," Từ Trạch đi vào. "Tôi đã hỏi một lượt những người xung quanh, họ đều nói rằng sự hiện diện của chú rất mờ nhạt. Một là, vì tính chất công việc; hai là, vì chú rất ít giao tiếp với người khác, họ không có ấn tượng mấy về cái tên Điền Kiến Trung. Lâu rồi không thấy chú đến nên mọi người nhận ra có gì sai sai, sau đó thì phát hiện chú mất tích, điện thoại không liên lạc được, trong nhà thì chẳng có ai."

Lục Trì Phong cau mày. Triệu Thiển chết; Đặng Kỳ, người giật điện thoại của nạn nhân, đột ngột biến mất; và bây giờ là một Điền Kiến Trung xuất hiện vào đêm xảy ra vụ việc cũng mất tăm?

"À," Từ Trạch hổn hà hổn hển. "Có điều, bảo vệ cổng sau nói thường xuyên thấy Điền Kiến Trung gặp ai ở đấy. Vài ngày trước khi án mạng xảy ra, anh ta cũng thấy họ ngồi cùng nhau trên bậc tam cấp cạnh cổng."

"Ai?"

Từ Trạch lấy tấm ảnh cắt từ camera ra: "Tôi có đến phòng giám sát chụp lại. Đây, người này." Anh chỉ vào màn hình. "Theo lời khai của nhân viên bảo vệ, người này làm việc ở quán trà sữa, vì ngoại hình bắt mắt nên khá nổi tiếng, hình như tên Úc Thu."

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play