Sau khi mọi người uống cạn rượu thì giải tán. Phòng họp yên tĩnh lại, Văn Xuyên đóng notebook rồi nhìn về phía Hạng Thần đang đứng trước cửa sổ. Trong căn phòng hội nghị to lớn chỉ còn lại có hai người bọn họ. Họ không mở đèn, chỉ có ánh nắng bên ngoài cửa sổ phản xạ lên lớp kính thủy tinh. Từ một vài tia sáng còn có thể nhìn thấy bụi đang bay lơ lửng, và phần lớn căn phòng vẫn ẩn mình trong bóng tối.

Hạng Thần đứng trước cửa sổ, một nửa sườn mặt chìm vào trong bóng tối, một nửa xuất hiện ở dưới ánh mặt trời, trông có vẻ cực kỳ khó đoán.

"Anh làm sao thế?" Văn Xuyên đi tới rồi ôm lấy hắn từ đằng sau lưng.

Hạng Thần nắm lấy tay cậu, ngón cái đặt trên mu bàn tay của Omega nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn trầm ngâm một lát mới nói: "Lúc trước tôi đã ra tay... quá độc ác."

Văn Xuyên nhướn mày.

Hạng Thần liếm liếm môi, từ khi lời nói của Văn Xuyên kéo được hắn ra khỏi vòng xoáy lo lắng thì tâm trạng của hắn đã ổn định lại rất nhiều, nụ cười cũng dần xuất hiện nhiều hơn.

Hắn cụp mắt, nhìn đám đông ứng viên đang xếp hàng dưới lầu, nói: "Lúc tôi hóa thú... đã giết vài nhân viên công tác ở phòng thí nghiệm, làm bị thương vô số người, sau khi tới thành phố F cũng tiếp tục giết người. Rõ ràng là không cần thiết phải đưa người ta vào chỗ chết... Ba của tôi và La Tử Tùng đều có thể khống chế được mình, nhưng tôi..."

"Suỵt..." Văn Xuyên vừa dỗ dành vừa dịu dàng nói: "Anh không hề cố ý làm như vậy đâu mà. Lùi lại mười nghìn bước mà nói thì những người trong phòng thí nghiệm đó cũng chẳng hề coi người khác là con người. Nghĩ đến Chu Trì, những người trong Đội Cứu Viện, còn cả những đứa nhỏ không thể chống đỡ được để đến được đây, bọn họ mới bao lớn cơ chứ? Còn cả số lượng lớn những người bị lây nhiễm ở ngoài kia nữa, bọn họ cũng đâu có làm gì sai đâu?"

"Kể cả khi đến thành phố F..." Văn Xuyên nói: "Anh làm vậy cũng là vì che chở cho em mà, thế nên em cũng có sai."

"Em thì sai cái gì?" Hạng Thần cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn cậu: "Em trở nên đa cảm như vậy từ khi nào thế? Từ trước đến nay không phải em chỉ biết xem số liệu và nhìn nhận sự thật thôi à? Em cũng không phải là người đa sầu đa cảm, là ai vẫn luôn để cái cụm <chẳng có ý nghĩa gì khi cứ lãng phí thời gian> ở bên miệng thế?"

Văn Xuyên trợn trắng mắt: "An ủi anh cũng không được ạ?"

Mắt của Hạng Thần lộ vẻ xúc động, trong đó có sự cảm động và rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn cúi đầu mút hôn khóe miệng Văn Xuyên, nói: "Cảm ơn em."

Văn Xuyên chọc chọc bờ vai của hắn: "Băn khoăn về những chuyện đã xảy ra chính là một hành động lãng phí thời gian một cách vô nghĩa."

Hạng Thần cười khúc khích đầy vui vẻ.

Văn Xuyên nhướn mày, bày ra dáng vẻ cao ngạo: "Chúng ta vẫn còn có nhiệm vụ quan trọng hơn nên không có thời gian ở đây để thương xuân buồn thu đâu. Chẳng qua người đó là anh, chứ nếu là một người khác thì em đã mắng chết kẻ đó từ lâu rồi!"

Hạng Thần giơ tay chào, đứng thẳng vai lưng, nghiêm túc nói: "Đúng, cục cưng dạy bảo thật là đúng đắn."

Văn Xuyên nhéo nhéo má hắn: "Em sẽ chấm dứt tất cả chuyện này, em thề đấy."

"Tôi cũng thề." Hạng Thần nắm lấy tay Omega rồi cung kính hôn lên mu bàn tay trắng nõn kia: "Tôi sẽ luôn luôn ủng hộ em, yêu thương em và đồng hành cùng với em. Tôi sẽ ủng hộ vô điều kiện tất cả những lý tưởng và nguyện vọng mà em có, sẽ dốc hết sức lực để chấp hành hết thảy mệnh lệnh của em, với điều kiện duy nhất là em phải để cho tôi mãi mãi được ở bên cạnh em."

Văn Xuyên mím môi dưới, vành tai có chút đỏ lên -- Sao cảm giác này lại giống như đang cầu hôn vậy cà?

Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị gõ vang, đánh vỡ bầu không khí đầy bong bóng màu hồng phấn trong phòng. Trợ lý của Văn Hạ -- chính là cái người đàn ông cao gầy đã tìm thấy bọn họ trong đám người, nói: "Hai vị, giáo sư Dương Trạm đã tới rồi ạ, xin mời hai vị hãy dời bước đến phòng khách."

Văn Hạ còn rất nhiều chuyện phải làm nên không thể tiếp tục ở lại cùng với bọn họ. Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên cũng đã rời đi cùng với Văn Hạ, trong phòng ngoại trừ Dương Trạm thì cũng chỉ còn lại An Tĩnh, La Tử Tùng và Bình Hi vẫn bị trói rồi trốn trong góc như cũ.

Sau khi Bình Hi giãy giụa một lúc lâu thì đã mệt rồi, anh ta đang ngồi trong một góc mà thở hổn hển, lười biếng không muốn nói chuyện.

An Tĩnh rót một tách trà cho Dương Trạm, Dương Trạm dựa vào sô pha, cả người vẫn được bao quanh một bầu không khí lười biếng như cũ, dường như mãi mãi không bao giờ tỉnh ngủ. Mái tóc đen hơi dài của anh ấy được buộc đằng sau gáy, có một bản báo cáo phân tích mỏng được đặt ở trên bàn.

An Tĩnh đã xem qua bản báo cáo, vẻ mặt không quá đẹp, được La Tử Tùng đỡ ngồi xuống.

Không khí trong phòng hội nghị quá mức áp lực khiến cho Bình Hi không thể không mở to mắt một lần nữa, nghi ngờ đánh giá mấy người.

Văn Xuyên gõ cửa đi vào, Hạng Thần đóng cửa lại. Ánh mắt của hắn đảo qua sắc mặt mọi người một lượt rồi nhíu mày nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

La Tử Tùng mím môi dưới, chỉ chỉ bản báo cáo trên bàn.

Văn Xuyên cầm lấy báo cáo vội vàng xem qua, chần chờ đưa mắt nhìn Dương Trạm rồi lại nhìn An Tĩnh. Cậu đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống, cầm tay An Tĩnh, âm thầm đưa ra lời an ủi và động viên.

An Tĩnh hít sâu một hơi rồi lại thở ra một hơi dài, sau đó mới nở một nụ cười, nói: "Không sao, không có việc gì đâu. Trước khi làm thí nghiệm thì thầy giáo cũng đã từng nói với tôi rồi, chưa chắc lần thí nghiệm này đã thành công. Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Nhưng thật ra cảm giác này cũng rất kỳ quặc đúng không?" Giọng điệu của An Tĩnh rất nhẹ nhàng: "Ông đây còn chưa từng được ngủ qua đâu, thế mà lại có thể lòi ra một đứa nhỏ? Cứ cảm thấy nó là lạ chỗ nào ấy. Giờ thì hay rồi, tôi không cần phải băn khoăn nữa."

Bình Hi càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, anh ta đưa mắt nhìn nhìn Dương Trạm -- Lúc còn ở Bạch Tháp, anh ta đã từng gặp người này rồi. Nếu anh ta nhớ không nhầm thì đây chính là chuyên gia mảng làm những thí nghiệm về sinh dục.

Sau khi bị làm thí nghiệm rất nhiều lần, Bình Hi vốn đã cảm thấy cực kỳ tức giận. Lúc này thù mới hận cũ dồn vào với nhau, anh ta đảo mắt phản ứng lại, nói với giọng mỉa mai: "Omega còn sinh không nổi, một Beta như cậu mà cũng đòi sinh được á? Tôi còn tưởng là mấy người có con thật rồi cơ, hóa ra cũng chỉ là làm thí nghiệm thôi à? Nhìn tình hình này thì là thất bại rồi đúng không?"

Bình Hi cười đầy khinh thường: "Không sao, làm vài lần rồi sẽ quen thôi."

Văn Xuyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bình Hi: "Đây là ai?"

Hạng Thần giải thích: "Đây là Omega được hai ông ba cứu về, tên là cái gì Bình..."

"Bình Hi!" Bình Hi cả giận nói: "Tại sao các người cứ một hai không nhớ được tên của người khác thế nhỉ? Có còn chút lịch sự nào không vậy?"

Quanh La Tử Tùng đang có áp suất rất thấp, anh lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nói: "Xin cậu câm mồm lại."

Cho dù là câu mệnh lệnh, giọng điệu cũng không được tốt nhưng anh vẫn duy trì sự lễ phép như cũ. An Tĩnh bật cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay của La Tử Tùng.

Cậu ta biết thật ra La Tử Tùng cực kỳ chờ mong nên vào giờ phút này, đối phương cũng cảm thấy rất thất vọng.

Khó chịu rất nhiều nhưng lại không thể nói ra, vì dù sao thì nó cũng không được hình thành trong bụng của cậu ta, nên tình cảm cũng không có thâm hậu như vậy, cũng không bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố, nhưng bảo có thất vọng hay không thì vẫn là có thất vọng. Cậu ta và La Tử Tùng đã từng âm thầm thảo luận với nhau xem đứa bé kia lớn lên sẽ giống ai. La Tử Tùng còn nói, có lẽ đứa nhỏ kia sẽ có một mái tóc xoăn nhỏ, nhất định trông nó sẽ rất đáng yêu.

Nghĩ đến giọng điệu của La Tử Tùng lúc đó còn mang theo ý cười là An Tĩnh lại cảm thấy, so với việc đau lòng cho đứa bé không được thí nghiệm kia thành công tạo ra thì cậu ta lại càng đau lòng cho La Tử Tùng hơn một chút.

Suốt một đường này chẳng có chuyện gì tốt cả, họ đã thật sự nhìn thấy quá nhiều những người không quen biết qua đời. Nếu như có một sinh mệnh mới ra đời, dù sao thì đó cũng là một niềm an ủi đối với tất cả mọi người.

Nhưng may là không phải họ hoàn toàn không có thu hoạch gì. Ít nhất lúc này thí nghiệm đã thành công hơn một nửa, họ chỉ bị thất bại ở khâu cuối cùng thôi. Số liệu sưu tầm được đã nhiều hơn lúc trước rất nhiều rồi. Hơn nữa, trong bọn họ có Văn Xuyên là đang mang thai một cách tự nhiên, đây thật sự là một chuyện rất tốt, một chuyện rất đáng để ăn mừng.

"Hy vọng của nhân loại đều đang đặt trên người cậu." An Tĩnh nói đùa với Văn Xuyên rồi nói sang chuyện khác: "Anh Dương, thế nào rồi ạ? Có kết quả phân tích số liệu của Văn Xuyên chưa?"

"Em nhỏ giọng chút đi." Dương Trạm vừa nhắm hai mắt vừa đưa tay day day ấn đường: "Suốt cả đêm tôi không được ngủ rồi, đau đầu quá."

An Tĩnh lè lưỡi, Văn Xuyên lại cẩn thận xem bản báo cáo trong tay, ngẫm nghĩ rồi nói: "So với kết quả ở bên phía Bạch Tháp thì lần này chúng ta chỉ thất bại ở bước cuối cùng... Điều này đại biểu cho cái gì được nhỉ?"

"Bước cuối cùng lại là một bước khó nhất." Dương Trạm thở dài: "Ngoại trừ việc phải luôn cung cấp nguồn dinh dưỡng tất yếu thì nó còn yêu cầu không được sử dụng đến sự nuôi cấy của máy móc, phải để cho bào thai tồn tại một cách tự chủ, và chúng ta đã thất bại ở bước này. Tạm thời tôi không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, có khả năng là vẫn có sự liên quan đến gien. Tỷ lệ sinh dục của Beta vốn đã rất thấp, cho dù gien có tiến hóa thì phần khiếm khuyết này vẫn có thể tồn tại như cũ."

Dương Trạm lắc đầu, xua tay ý bảo không bàn chuyện này nữa rồi tiếp lời: "Tình huống của cậu tốt lắm, không có vấn đề gì cả. Tôi đã mô phỏng bằng mười tám thí nghiệm dựa trên số liệu của cậu và Hạng Thần, lần lượt căn cứ theo sự khác nhau giữa các môi trường, sự khác nhau về mức độ di truyền, về nhiệt độ, khác nhau về hoàn cảnh tự nhiên, về môi trường hormone...

Tỷ lệ có thai sau khi ghép đều là vào khoảng 55%, tức là đã rất cao rồi đó."

"Nhưng điều kiện tiền đề là..." Dương Trạm liếm liếm môi, bưng ly nước lên, dùng một hơi đã uống cạn sạch rồi mới thở dài nói: "Đó phải là gien của hai người, đổi đi một trong hai loại gien đều không được, xác suất thành công sẽ chỉ còn lại 12 %. Đương nhiên, so với số liệu của những người khác thì như này đã khá là cao rồi."

Dương Trạm nói: "Tôi phải thay đổi cách suy nghĩ của mình, so sánh và phân tích trình tự gien của hai người và những người khác; đồng thời, tôi cũng phải tìm ra sự khác biệt giữa dữ liệu trước khi tiến hóa và sau khi tiến hóa, từ đó tìm ra những điểm chung từ dữ liệu so sánh hoặc là... tăng số điểm chung lên. Chỉ có thể làm được như vậy thôi."

Văn Xuyên gật đầu, cậu như nhớ tới điều gì đó, nói: "Nhan Hoàn thật sự bị trọng thương rồi ạ?"

"Nghe nói là như thế đấy. Lâu rồi tôi cũng không nhìn thấy ông ta, tin tức đều là do thân tín của ông ta tới truyền đạt." Dương Trạm nói: "Hoặc là ông ta lại đang làm thí nghiệm gì đó, hoặc là tin đồn chính là sự thật."

"Có cách nào gặp mặt ông ta để xác định một chút được không ạ? Điều này thực sự rất quan trọng." Văn Xuyên nói: "Ông ta không thể xảy ra chuyện được. Ít nhất là trước khi ông ta nói lời xin lỗi và tỏ vẻ sám hối với mọi người thì ông ta không được phép xảy ra chuyện."

Dương Trạm nhìn cậu, nói: "Trông cậy vào cái loại người này sám hối á? Cậu cảm thấy có khả năng sao?"

"Ông ta cần phải sám hối, ông ta cần phải nói lời xin lỗi với mọi người." Văn Xuyên lạnh lùng nói: "Nếu khó gặp được ông ta quá thì cứ tung tin tôi mang thai ra để ép ông ta đến gặp mặt anh là được, tôi muốn xác định tình trạng thân thể của ông ta."

"Văn Xuyên!" Hạng Thần ngăn cản ngay lập tức: "Không được, không thể để lộ em ra được."

Người Bạch Tháp bây giờ đã bị ép đến đường cùng, một khi bị bọn họ biết đến chuyện Văn Xuyên mang thai, ai mà biết được đối phương sẽ làm ra chuyện gì cơ chứ?

An Tĩnh cũng xua xua tay, nói: "Không cần phải như vậy đâu, cứ báo cáo dữ liệu của tôi là đủ rồi. Số liệu của tôi đã thành công hơn phân nửa, còn cả việc tôi không hóa thú cũng đã đủ để ép ông ta đến gặp thầy rồi."

La Tử Tùng đang định mở miệng thì An Tĩnh đã vỗ vào mu bàn tay anh: "Em lại không có mang thai. Hơn nữa, em cũng chỉ là một Beta thôi, không có việc gì đâu."

Dương Trạm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được, để tôi thử xem sao."

Anh ấy đứng lên, duỗi người rồi nói: "Trở về tôi sẽ viết báo cáo, sau đó sẽ đi ngủ một giấc thật ngon, buồn ngủ chết mất thôi."

An Tĩnh đang định tiễn Dương Trạm ra ngoài thì Bình Hi ở trong góc đột nhiên ngơ ngác hỏi: "Omega kia mang thai á?"

Mọi người quay đầu nhìn anh ta.

Bình Hi vừa hâm mộ, vừa nghi ngờ vừa không cam lòng, nói: "Máy móc đã phối giống thành công rồi sao?"

"Cậu ấy là mang thai một cách tự nhiên, anh nghĩ đẹp thật đấy." An Tĩnh làm mặt quỷ, nói: "Hâm mộ không nổi đâu."

Bình Hi mím môi, nhíu mày không nói nữa. An Tĩnh quay đầu nhìn La Tử Tùng: "Xe mà anh Văn phái đi bao giờ sẽ đến ạ?"

"Chắc là nhanh thôi." La Tử Tùng nói với Bình Hi: "Lát nữa sẽ có người đến đưa cậu về khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn định thôi. Ở đây không hề an toàn chút nào, xin cậu hãy ngoan ngoãn đi đến nơi trú ẩn. Đây là vì tốt cho cậu đấy."

"Tốt cho tôi? Các người đều có bạn đời, cái gì cũng chẳng cần sợ thế nên mới có thể đứng nói chuyện mà không đau eo." Bình Hi khịt mũi khinh thường: "Trên đời này thật sự là có những người giống như các anh, có hậu thuẫn, có bối cảnh, có bạn đời đáng giá để dựa vào, làm cái gì cũng đều xuôi gió xuôi nước, thế mà vẫn có thể trưng ra một khuôn mặt khuyên người khác không cần phải lo lắng, không cần phải sợ hãi, còn có thể từ trên cao nhìn xuống rồi nói <vì tốt cho cậu>. Tôi nhổ vào."

An Tĩnh nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Khu vực hoạt động có nguy cơ thấp an toàn hơn, đây hoàn toàn là sự thật."

"Đó là đứng trên góc độ của các người nên mới thế, các người có ai đứng ở góc độ của tôi mà nghĩ chưa?" Bình Hi nói: "Kỳ động dục của tôi đã bị kéo dài rất lâu rồi, nếu còn tiếp tục kéo dài thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Không những thế, tôi còn phải sử dụng thuốc ức chế liên tục, tôi không muốn mình còn trẻ như vậy mà đã phải dựa vào thuốc để sống! Cũng không muốn có bất kỳ tác dụng phụ gì có khả năng ảnh hưởng đến chức năng sinh dục của tôi sau này! Tôi muốn có một Alpha có năng lực xuất chúng thì có gì là sai? Tôi muốn được người khác che chở thì có gì là sai? Tôi muốn có một gia đình thì có gì là sai? Đi khu vực hoạt động có nguy cơ thấp ấy à? Đi đến khu vực hoạt động có nguy cơ thấp thì tôi có thể quen biết được ai? Quen một đống Omega và Beta sao? Hay là chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong tầng hầm ngầm và ăn lương khô để sống qua ngày?"

Văn Xuyên vươn tay ngăn An Tĩnh lại, nhìn Bình Hi rồi nói: "Anh nói đúng, bọn tôi không có đứng ở góc độ của anh để suy nghĩ cho anh. Bản thân thuốc ức chế cũng là một trong số các loại thuốc có tính áp chế, chúng sẽ ức chế và đẩy kỳ động dục lùi lại về sau. Đến lúc bùng nổ thì Omega sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, tôi rất hiểu cái cảm giác này."

Khuôn mặt Bình Hi đỏ bừng, hốc mắt cũng hồng hồng như sắp khóc, anh ta trợn mắt lên nhìn Văn Xuyên.

Văn Xuyên nói: "Nhưng với tình hình hiện tại thì nó thật sự không cho phép anh muốn gì được nấy. Chúng tôi cũng không có ý từ trên cao nhìn xuống rồi nói <vì muốn tốt cho anh>. Nói thẳng ra thì chính chúng tôi còn có quá nhiều chuyện lo không hết, chúng tôi thật sự không có lòng dạ thảnh thơi để mà suy xét đến vấn đề <vì muốn tốt cho anh> đâu."

"Cậu!"

"Nếu như có người có thể giúp chúng tôi giải quyết hết tất cả những vấn đề này thì tôi cũng không muốn phải <đứng nói chuyện> đâu. Ai mà không muốn nằm chứ? Hay là bắt đầu từ anh nhé? Nghiên cứu phát minh ra loại thuốc mới có thể hỗ trợ cho những người hóa thú giải quyết các vấn đề của tác dụng phụ, dọn dẹp Bạch Tháp, hỗ trợ những người sống sót không bị lây nhiễm tránh khỏi nguy hiểm, sau đó lại giải quyết những người bị lây nhiễm, dọn dẹp mọi vi rút có thể còn sót lại... Anh đến làm những chuyện này nhé, được không?"

Bình Hi cắn môi dưới, một lát sau mới nói: "Tôi, tôi là Omega, sao tôi có thể làm mấy việc này được..."

"Đấy, anh thấy chưa? Để anh 'đứng' anh cũng không muốn, có đúng không?" Vẻ mặt Văn Xuyên rất bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào, cậu nói tiếp: "Một khi đã như vậy thì cũng đừng có mà oán trách việc người khác có thể 'đứng'."

Dương Trạm cười một tiếng, lắc đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

La Tử Tùng cũng nắm tay An Tĩnh rời đi. Hạng Thần - nhẹ nhàng ôm vai Văn Xuyên, Văn Xuyên dời tầm mắt, không muốn nhìn anh ta nhiều thêm một cái - nói: "Nếu không phải vì cậu là Omega, là sự tồn tại quan trọng nhất hiện nay..."

Hạng Thần nói tiếp: "Thì em ấy cũng lười chẳng muốn lãng phí thời gian của mình cho cậu đâu."

Văn Xuyên vừa bật cười vừa đưa mắt nhìn Hạng Thần. Hai người rời đi, đóng cửa lại.

Bình Hi ngồi trong một góc, tủi thân cúi đầu hít hít mũi.

Anh ta nhớ nhà, nhớ ba và mẹ, nhớ anh trai và cô em gái nhỏ, nhớ cả vị quản gia lúc nào cũng lải nhà lải nhải. Từ sau khi chỉ còn lại một mình, anh ta đã phải nhận hết tất cả sự tủi thân, nhận hết mọi sự đau khổ, chuyện gì cũng không được thuận lợi, không có việc gì là đúng với ước muốn của anh ta hết.

Cuối cùng anh ta không kiềm chế được mà khóc lớn trong căn phòng dành cho khách tĩnh lặng.

Nửa tiếng sau, cửa phòng khách bị đẩy ra, nam trợ lý ngơ ngác nhìn cái người khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt nước mũi, dường như là khóc đến nỗi xuất hiện triệu chứng hư thoát. Bình Hi nằm trên mặt đất, mũi và môi đều đỏ hồng vì khóc, đôi mắt sưng lên nên đã híp vào thành một đường thẳng. Khuôn mặt vốn dĩ còn được coi là thanh tú giờ đây sưng vù lên, nhìn có chút buồn cười.

Nam trợ lý có chút xấu hổ tiến tới cởi trói cho anh ta, đỡ anh ta lên rồi nói: "Có muốn uống nước không?"

"Uống!" Bình Hi đã khóc đến khàn cả giọng đáp.

Nam trợ lý rót nước cho anh ta. Bình Hi uống liên tục ba cốc rồi đi rửa mặt, xong xuôi mới hiền lành hỏi: "Anh đưa tôi về đúng không?"

"Đúng vậy, mời đi bên này." Nam trợ lý đã sắp xếp nghiêm chỉnh xe và giấy thông hành. Sau khi dẫn theo Bình Hi đi xuống thang máy thì đỡ anh ta lên xe.

Bình Hi ngồi vào chỗ, trợn mắt nhìn đằng trước: "Bọn họ là ai vậy?"

"Cái gì?" Trợ lý ngơ ngác hỏi.

"Mấy người họ Hạng và họ La, còn cả họ Quý nữa."

"Bọn họ ấy à." Trợ lý vừa cười cười vừa khởi động xe: "Bọn họ đều là anh hùng."

"Anh hùng?" Bình Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ chẳng dịu dàng chút nào cả, nói chuyện cũng chẳng hề khách sáo, bắt được nhược điểm của người khác thì cứ mỉa đến mỉa đi, thế mà cũng gọi là anh hùng à? Rõ ràng toàn là mấy kẻ không có lễ phép! Không có giáo dưỡng..."

"Khụ." Trợ lý không muốn bình luận về chuyện này bèn nói sang chuyện khác: "Bây giờ tôi sẽ đưa cậu về, xin hãy thắt chặt dây an toàn."

Bình Hi nghĩ nghĩ, nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Vừa nãy cậu mới..."

"Tôi muốn đi vệ sinh."

Trợ lý thở dài, đành phải xuống xe rồi dắt anh ta đi vệ sinh.

Trong buồng vệ sinh, Bình Hi nói với ra với người ở ngoài cửa: "Anh là Alpha hả?"

"Tôi là Beta." Trợ lý cảnh giác nhìn trái nhìn phải, lo lắng sẽ có người phát hiện ở đây có một Omega.

Buồng trong yên tĩnh lại. Một lát sau, trợ lý nghe thấy tiếng xả nước mới hỏi: "Xong rồi sao?"

Không có ai trả lời.

Trợ lý nhíu mày: "Thưa cậu Bình?"

Buồng trong cực kỳ yên tĩnh. Trong lòng trợ lý ngay lập tức nổi lên sự cảnh giác, anh ta vừa gõ cửa vừa cao giọng nói: "Cậu Bình? Cậu không sao chứ? Trả lời tôi đi."

Tiếng xả nước tự động ngừng lại.

Trợ lý hoảng sợ, lùi lại hai bước, đứng đối mặt với cửa, nói: "Cậu Bình, nếu cậu vẫn không trả lời tôi thì tôi buộc phải phá cửa đấy."

Vẫn không có tiếng đáp lại như cũ. Trợ lý cắn răng, mạnh mẽ đạp vào cửa một cái -- phía sau cửa không có người, cửa sổ trên trần nhà đã bị mở ra, trên tường và bệ cửa vẫn còn dấu chân lưu lại.

"Chết tiệt!" Trợ lý chửi một câu rồi nhanh chóng chạy về phía sau. Trong gara đậu rất nhiều xe, trợ lý lục soát từng cái đều không tìm được người. Anh ta vừa liên hệ phòng an ninh để xem camera theo dõi, vừa gọi người đến chi viện.

"Đinh --"

Tiếng thang máy từ đầu bên kia vang lên, trợ lý vội vàng quay lại, chỉ thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, một góc quần áo của Bình Hi lộ ra qua khe hở.

"Người chạy rồi sao?" Hạng Thần nhận được tin, mở camera giám sát ở phòng an ninh ra thì nhìn thấy cảnh Bình Hi chạy ra ngoài qua cửa sổ rồi nấp ra phía sau vòi nước cứu hỏa.

Sau khi trợ lý đuổi theo ra ngoài, Bình Hi bèn ném thứ gì đó về phía đối diện. Trợ lý nghe thấy tiếng động thì vội vàng đuổi theo, trong lúc đó, Bình Hi nhanh chóng chạy về phía thang máy.

Hình ảnh cuối cùng là Bình Hi đi thang máy tới tầng một, sau đó anh ta rời khỏi nhà lớn của tập đoàn qua lối ra an ninh ở tầng một, hiện tại chẳng biết anh ta đi đâu.

"Tôi có nên bội phục cậu ta không nhỉ?" Hạng Thần sờ sờ cằm.

La Tử Tùng nói: "Bây giờ cậu ta đang rất nguy hiểm đấy."

"Lúc này chúng ta không có dư thừa sức lực để đi tìm người đâu." Hạng Thần nói: "Tôi phải đi tìm Chu Thắng để tập hợp tất cả mọi người lại đây thôi."

Nhiệm vụ của La Tử Tùng là bảo hộ Quý Hồng Nguyên. Anh phải nhanh chóng đi theo Quý Hồng Nguyên đến một số trạm kiểm soát an ninh để mai phục, tìm hiểu tin tức.

"Hỏi thử những người trong tập đoàn xem họ có thể hỗ trợ được hay không đi. Dù sao thì chúng ta cũng không thể thả cậu ta chạy loạn một mình bên ngoài như vậy được." La Tử Tùng thở dài, bóp bóp phần giữa mày. Thật ra anh đã quen với việc phải giải quyết những chuyện rắc rối này, sự kiên nhẫn của anh vốn dĩ cũng là trong khi làm việc mà luyện ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play