Ăn sáng xong, ba người đi theo chó rừng lông vàng đến chỗ ở của Lão Kiêu ở khu số năm, trên đường đi Hạng Khôn nói: "Chờ xử lý Lão Kiêu này xong thì chúng ta lại đi xử lý khu số một, sau đó lại đến hợp nhất cái khu số hai, số ba, số bốn mà hiện tại chúng ta cũng cần nhân lực."

Hạng Thần không yên lòng vâng một tiếng.

Hạng Khôn liếc hắn một cái, nói: "Anh đưa Văn Xuyên đi theo làm gì? Để thằng bé ở nhà chờ..."

Lời còn chưa dứt, Hạng Thần liền nói: "Không được, để em ấy ở một mình con không yên tâm."

Hạng Khôn nhướn mày, một lát sau lại nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc thằng bé mang thai như thế nào? Trong khoảng thời gian này anh..."

Sau khi hóa thú xảy ra chuyện gì, Hạng Khôn cũng rất rõ ràng. Mấy người Hạng Thần không đăng ký thân phận nên không có khả năng có thuốc biến nạp. Thời gian Văn Xuyên mang thai quá tế nhị khiến ông không thể không suy nghĩ nhiều.

Hạng Thần ngậm chặt hàm dưới, lắc đầu không trả lời.

Hạng Khôn nhìn bộ dạng này của hắn còn có cái gì không biết, rũ mắt im lặng một lát rồi vỗ bả vai con trai, không nói gì nữa.

Hạng Thần đi một lát, cúi đầu nói: "Ba lớn, ba lớn không lo lắng cho mẹ à?"

"Lo lắng, sao không lo lắng được?" Hạng Khôn bĩu môi: "Lo lắng có tác dụng không? Trước kia em ấy làm mấy việc đó có ngày nào mà cha không lo cho em ấy không? Lâu ngày cũng đã thành thói quen rồi."

Hạng Thần nhíu mày: "Sao có thể quen được?"

"Cha còn có anh, còn phải trông chừng gia đình này nữa." Hạng Khôn nói: "Mẹ anh cũng có suy nghĩ giống cha, cha biết em ấy đang nghĩ gì, em ấy vì gì cho nên ba lớn không thể không quen với chuyện này. Ngoài thói quen, còn phải tin tưởng em ấy nữa."

"Nhưng ông ấy là Omega." Hạng Thần cau mày, hắn không dám tưởng tượng, nếu một ngày Văn Xuyên rời xa mình để làm chuyện nguy hiểm, mình không thể liên lạc với cậu bất cứ lúc nào, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng thì sẽ là tình cảnh gì.

Có lẽ sẽ sớm sụp đổ mất?

"Từ khi nào mà anh lại cổ hủ như vậy?" Hạng Khôn nói: "Cha anh còn chưa lo em ấy là Omega mà anh lo lắng cái rắm?"

Trên người Hạng Khôn không có thuốc, ông nghẹn đến mức thấy khó chịu rồi, chép chép miệng nói: "Tình hình nhà mẹ anh rất phức tạp, em ấy có thể thoát khỏi cái nhà kia rồi vào cục tình báo đặc biệt cũng không dễ dàng gì mà. Thực ra lúc trước lúc mới vào đó cũng là vì bảo toàn tính mạng."

"Cái gì?" Hạng Thần không biết chuyện này, kinh ngạc mở to hai mắt.

"Chuyện cha biết cũng không nhiều, em ấy không thích nói những chuyện trước đây." Hạng Khôn nói: "Em ấy bảo vệ mạng sống của chính mình rồi còn có cha và anh, có một tương lai mới nhưng những điều này đều có cái giá của nó. Những người trong cơ quan tình báo đánh giá cao năng lực của em ấy, để đền ơn và để bảo vệ ngôi nhà này, em ấy mới phải tách khỏi chúng ta quanh năm như vậy."

"Thực ra em ấy cũng không nỡ." Hạng Khôn nói: "Nhưng không có cách nào cả, trên đời này, không có chuyện nào hoàn toàn vẹn cả đôi đường cả. Cha hiểu em ấy cho nên cha chỉ có thể tin em và chờ em ấy trở về."

Hạng Khôn nhún vai: "Cha cũng không còn cách nào khác, do cha anh vô dụng."

Hạng Thần nhất thời không biết nói cái gì cho phải, giơ tay vỗ vai cha mình.

Hạng Khôn chuyển đề tài: "Anh cũng phải học cách tin tưởng thằng bé."

Hạng Thần sửng sốt.

Hạng Khôn nhìn thoáng qua phía sau, dường như Văn Xuyên đang tản bộ, tay cầm sợi dây thừng, cái đuôi bị gãy của con linh cẩu trượt theo cùng với hai con chó rừng lông vàng, cùng nhau ngẩn ngơ đi về phía trước.

Hạng Khôn nói: "Anh yêu thằng bé chứ không phải anh đang bảo vệ thằng bé, trông chừng thằng bé, nếu vậy chẳng khác nào anh đang trông nom thằng bé. Chàng trai trẻ, anh còn nhiều thứ cần phải học lắm."

Hạng Thần như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nơi cư trú của Lão Kiêu nằm ở vị trí tốt nhất ở khu số năm, là một biệt thự trên đỉnh núi, từ sườn núi xuống có thể nhìn thấy phong cảnh của một thành phố rộng lớn.

Chỉ cần nhìn vào cảnh này, bạn có thể tưởng tượng phong cảnh ở đây từng đẹp như thế nào trước khi virus lây lan: dưới ánh mặt trời ban ngày, thành phố giống như được mạ một lớp vàng, trông tràn đầy sức sống; Những ngôi sao trong bóng tối, đẹp hơn những ngôi sao trên bầu trời, là một dải ngân hà trôi như dòng nước chảy giữa xã hội loài người.

Nhưng cảnh tượng ngày nay lại vô cùng ảm đạm và thê lương.

Dưới ánh mặt trời, cảm giác ảm đạm trong thành phố lại hiện ra vài phần tiêu điều và không khí trầm lặng, xung quanh được bao quanh bởi sự yên tĩnh, những ngọn gió thổi qua chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây.

Lại nhìn về phía xa hơn, rìa thành phố là một làn sóng tang thi đen kịt, bọn chúng bị đẩy ra khỏi rìa của cuộc sống của người dân, bao quanh thành phố F thành một hòn đảo biệt lập.

Ở trong thành phố này mấy ngày, giống như đã cách một thế hệ, sắp quên mất mấy chuyện mạo hiểm khi bị tang thi đuổi theo luôn rồi, mà lòng người ghê tởm cũng không tốt hơn bầy tang thi là bao, thậm chí còn có hơn chứ không kém.

"Sắp đến rồi." Chó rừng lông vàng dẫn đầu dừng lại, nói: "Có rất nhiều người sống ở đó, tất cả đều là cấp dưới của thủ lĩnh. Vũ khí và... Tang thi cũng có rất nhiều."

"Tang thi?" Hạng Khôn sửng sốt: "Hắn ta còn nuôi tang thi à?"

"Tang thi cũng là một trong những vũ khí." Chó rừng lông vàng nói: "Chúng nó thực sự rất dễ khống chế, hơn nữa số lượng cũng không bao giờ hết."

Hạng Khôn phản ứng lại, nheo mắt nói: "Đây thật sự là một ý tưởng to gan."

"Chúng tôi sẽ không bị tang thi tấn công." Chó rừng lông vàng nói: "Cho nên ngược lại chúng tôi sẽ kiểm soát chúng tấn công người khác. Mấy người phải cẩn thận."

Chó rừng lông vàng nói xong không nhúc nhích nữa, ý là không chuẩn bị đi theo bọn họ làm chuyện mạo hiểm nữa.

"Biện pháp này cũng rất tốt nhỉ?" Hạng Khôn sờ cằm: "Tuy nhân lực của chúng ta không đủ nên ngược lại có thể cân nhắc xem một chút?"

Văn Xuyên: "..."

"Chào mừng khách quý." Đột nhiên có một âm thanh truyền đến từ loa trên sườn núi.

Mấy người họ ngẩng nhìn xung quanh liền phát hiện một cái loa ngụy trang treo trên cành cây, âm thanh phát ra từ trong nó.

"Hạng Khôn, Hạng Thần, Văn Xuyên." Đối phương hiển nhiên đã sớm biết bọn họ, nhàn nhã nói: "Cảm ơn mọi người đã đưa người của tôi trở về, muốn vào phòng uống một tách trà không?"

Hạng Khôn nhướn mày, nói: "Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo nữa."

Đối phương: "..."

Có lẽ đối phương không nghĩ tới, chỉ có ba người thôi mà thật sự dám xông vào chỗ đóng quân của gã.

Vốn là muốn hơi cảnh cáo uy hiếp một chút với cả mượn cơ hội lôi kéo một phen, giờ phút này lại mới được nửa vời đã bị chặn, rất là khó chịu.

Trong loa truyền đến tiếng một dòng điện lưu đầy tạp âm, sau đó đối phương nói: "Vậy thì xem mấy người có bản lĩnh để uống tách trà này này hay không."

Văn Xuyên: "Không phải ông muốn mời chúng tôi uống trà à?"

Đối phương: "..."

Không có âm thanh nào phát ra nữa, sau đó ngay lập tức vang lên một tiếng chuông báo động chói tai, trên đỉnh núi xuất hiện rất nhiều đốm đen, đang nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Chó rừng lông vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giãy dụa: "Thả chúng tôi đi! Anh ta đang thả tang thi xuống đây!"

Hạng Thần: "Sợ gì chứ? Anh cũng có bị lây đâu mà lo?"

Chó rừng lông vàng quả thực không hiểu được mạch não của nhóm người này, tức giận gầm lên: "Cho dù không bị nhiễm bệnh! Cũng sẽ bị ăn thịt đấy!"

Hạng Thần: "?"

Rất nhanh mấy người Hạng Thần liền hiểu được ý của anh ta, vậy mà trong bụi cỏ lại có súng máy tự động mai phục, trong súng máy không phải là đạn, mà là mấy cục thịt máu thịt bê bết.

Miếng thịt có máu đánh vào cơ thể, vừa hay trở thành bia ngắm thích hợp.

Đàn tang thi ngửi thấy mùi máu tươi liền lao xuống như một tổ ong.

Hạng Khôn nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra: "Không phải, súng máy mà lại không nạp đạn, thứ logic gì đây?"

"Cởi quần đánh rắm." Văn Xuyên lạnh nhạt nói, "Làm mấp chuyện thừa thải."

(*"Cởi quần đánh rắm": cụm từ này thường được dùng để chế giễu những lời nói và hành động thừa thải.)

Loa: "..."

Hạng Thần che chở Văn Xuyên lui về phía sau: "Em đi ra sau cây trốn một chút, nhanh thôi mọi chuyện sẽ ổn lại."

Văn Xuyên gật đầu, kéo linh cẩu và chó rừng lông vàng trốn xuống phía dưới: "Anh nhớ cẩn thận một chút."

Hiện tại bọn họ không có vũ khí gì có thể sử dụng, Hạng Khôn và Hạng Thần lấy mấy con dao mang theo trên người mà họ lấy từ trong phòng bếp của Chu Thắng, trên người Văn Xuyên cũng có hai con dao nhỏ nhưng cậu cảm thấy hẳn là không cần.

Mấy cái khác không nói mà sức chiến đấu của Hạng Khôn và Hạng Thần mạnh hơn trước rất nhiều rồi, hiện giờ chỉ có cao chứ không có thấp, còn có thể hóa thành hình thú, kèm theo răng nanh sắc bén cũng đã là vũ khí tốt nhất rồi.

Quả nhiên, Văn Xuyên vừa trốn xong, mới thò đầu ra từ phía sau cây liền nhìn thấy một bóng đen bay về phía mình, đụng vào trước thân cây rồi rơi xuống bên chân cậu, lộc cộc lăn nửa vòng để lộ nửa cái đầu tang thi thối rữa.

Văn Xuyên: "..."

Linh cẩu: "..."

Hạng Khôn đã hóa thành báo đen, tiếng thét điên cuồng của dã thú ở trên núi bị gió thổi xa khiến người nghe không rét mà run.

Mùi máu tươi nhanh chóng tản ra bốn phía, trên áo thun màu trắng của Hạng Thần đã đầy vết máu màu đen, hai tay hắn cầm hai con dao, vừa nhanh chóng né tránh trong đàn tang thi vừa chém chúng, mỗi lần chém đều trực tiếp đâm trúng tim và cổ, thân pháp* nhanh đến mức gần như trở thành tàn ảnh.

(*thân pháp: tư thế hoặc chuyển động của cơ thể trong võ thuật.)

Linh cẩu và chó rừng lông vàng run rẩy nhìn, không tự chủ được liền nuốt nước miếng, lúc này mới phát hiện mình đã trêu chọc người không nên trêu chọc.

Cái đuôi mảnh khảnh của báo đen lướt qua trước mắt Hạng Thần rồi dừng dưới chân Hạng Thần một chút, tang thi sau lưng nắm lấy bả vai hắn, định cắn một ngụm nhưng bị Hạng Thần mặt không chút thay đổi trở tay nắm đầu, cứng rắn bẻ nó. Máu thịt còn mang theo cả gân lại kéo ra một nửa xương sống, một tiếng "xé rách" vang lên, da bóc thịt bong khiến da đầu người nghe tê dại, xương cốt mơ hồ phát đau.

"Đuôi của ba lớn chắn trước mặt con kìa!" Hạng Thần hét lên, giơ tay ném đầu tang thi đi, xoay người đá văng thi thể không đầu ngã trên người hắn, tiếp theo một đao đâm nát nhãn cầu tang thi nhào tới từ bên cạnh.

Khuôn mặt thối rữa, tròng mắt vẩn đục, máu đen, bóng đen điên cuồng trên núi khiến cho Hạng Thần hoảng hốt trở lại thời điểm một nhóm người chạy nạn.

Tiếng gầm của hỏa lực dường như vẫn còn phảng phất bên tai nhưng thế giới này đã nghiêng trời lệch đất rồi, với tốc độ mà tất cả mọi người không thể đuổi kịp, điên cuồng chạy về phía dư âm của ngày tận thế đang cháy.

Mấy ngày nay Hạng Thần luôn bị sự phẫn nộ giày vò, căm hận chính mình, căm hận Nhan Hoàn đều đã bùng nổ ngay trong khoảnh khắc này, răng nanh sắc nhọn đâm thủng môi, móng tay hóa thành móng vuốt sắc bén. Hắn ném con dao đi, móng vuốt sắc bén ác độc xuyên qua cổ một tang thi, khí thế của hắn còn chưa tiêu tan, đè tang thi rồi xông về phía sau, liên tiếp xuyên qua ba con tang thi, toàn bộ cánh tay đâm vào cổ tang thi, ngực, nửa cơ thể gần như bị máu đen bao phủ.

Dường như hắn là chiến thần bất khả chiến bại, đứng trong ánh mặt trời rực rỡ, mặt mày lạnh lùng, con ngươi lóe lên tia sáng xanh nhàn nhạt, sát ý phóng thẳng lên trời khiến báo đen cách đó không xa không khỏi dừng lại một chút.

Hạng Khôn lắc lắc máu trên móng vuốt, đô tai run rẩy một chút, thầm nghĩ: con trai mình có chuyện gì vậy? Bị cái gì kích thích thế?

Chó rừng lông vàng đang trốn phía sau cái cây xa xa nuốt nước bọt, mùi hôi thối ngút trời khiến anh ta không nhịn được cảm thấy buồn nôn, khàn giọng nói: "Mấy người, rốt cuộc mấy người là ai?"

Linh cầu đã sớm tè ra rồi, xin tha nói: "Tôi, tôi sai, tôi thực sự sai rồi, tôi hứa tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho anh thêm lần nào nữa đâu, tôi... Tôi quỳ xuống đây, xin anh đừng giết tôi."

Linh cẩu nằm úp sấp trên mặt đất, chân trước ôm đầu, còn một đoạn đuôi nhỏ không ngừng run rẩy, da lưng hơi co giật, bây giờ gã thật sự rất hối hận.

"Chúng tôi không có hứng thú tùy ý giết người." Văn Xuyên nhìn gã, không muốn giải thích nhiều. Hình ảnh hiện tại cậu có chút không thể chấp nhận được, cậu che miệng và mũi, hơi nghiêng đầu, cố chịu đựng cảm giác khó chịu.

Súng máy trong bụi cỏ xoay chuyển sang hướng khác, lúc Văn Xuyên nghiêng đầu vừa hay thấy, đồng tử đột nhiên co rút lại.

"Cẩn thận!" Cậu quay đầu, không kịp giải thích nhiều, chỉ có thể nhanh chóng hét lên: "Né đi!"

Dường như sau lưng Hạng Thần và Hạng Khôn có đôi mắt dài, không kịp quay đầu lại mà lập tức trốn sau lưng một đám tang thi, xoay người đá bầy tang thi về phía trước, súng máy đồng thời nổ súng, lúc này là đạn thật, trong nháy mắt nổ tung đầu mấy con tang thi.

Báo đen điên cuồng gào thét một tiếng, kéo mấy con tang thi trực tiếp ném về phía súng máy. Một tay Hạng Thần nắm lấy thân cây bên cạnh, cánh tay nổi đầu gân xanh, xoay người nhảy lên cây rồi từ trên tán cây nhảy xuống phía sau súng máy, trực tiếp đập súng máy nát bét.

Hai cha con này chính là máy bay ném bom hình người, suốt một đường vẫn luôn chém dưa thái rau, trên đường núi uốn lượn thành một "dòng sông nhỏ" màu đen, tang thi đổ rạp nằm đầy đất, báo đen dẫn đầu nhảy lên cổng sắt của biệt thự, một móng vuốt ném cái camera đi, ánh mắt nhìn vào trong sân từ trên cao.

Cả hàng tang thi trong sân ngẩng đầu lên, tròng mắt trắng đục ngầu lặng lẽ nhìn ông chằm chằm, mùi máu tanh hung ác khiến chúng theo lùi về phía sau theo bản năng. Cho dù chúng chỉ biết lây nhiễm ký sinh trùng để sinh sôi nảy nở nhưng cũng biết tránh mấy thứ lợi hại.

Hạng Thần giơ tay lên, bẻ lan song sắt rồi trực tiếp đi vào.

Gương mặt hắn không chút thay đổi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ sát đất trên tầng hai của biệt thự, nơi đó có một người đang đứng, trong tay đang cầm ly rượu vang đỏ, trong chớp mắt bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng đối phương hơi cứng đờ một chút.

Hạng Thần bóp nắm đấm, xương cốt phát ra âm thanh lanh lảnh, tang thi trong sân lui về phía sân sau, đầu người đen kịt rút xuống như sóng biển, từng chút một nhường đường.

Người trên lầu thầm mắng một tiếng, làm một cử chỉ với người trong sân.

Có vài người mang theo súng máy, để lộ khuôn mặt của họ từ đầu bức tường, vừa run rẩy vừa nói: "Đứng, đứng lại!"

Hạng Khôn quay đầu, con ngươi màu vàng nhìn mấy người kia chằm chằm, ông nhe răng, mũi đuôi đặt bên cạnh tường rồi lắc lư.

Mấy người kia nói: "Tôi, chúng tôi thực sự sẽ bắn đấy!"

Cho dù có là người ghê gớm đi chăng nữa, không sợ bị tang thi lây nhiễm, không sợ bị cắn thì cũng phải sợ đạn chứ nhỉ?

Mà đúng là Hạng Thần không sợ thật.

Mấy ngày nay hắn đã nhịn đủ rồi, bị Nhan Hoàn dắt mũi rồi buộc phải biến thành quái vật, không thể tự khống chế, khiến Văn Xuyên bị tổn thương lại có ham muốn giết chóc, hắn nhịn đủ rồi!

Người khiêng súng máy còn muốn nói gì nữa nhưng lại cảm thấy hoa mắt. Người vừa rồi đứng trước cửa lớn xa xa đã không còn thấy đâu nữa, trong nháy mắt mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo anh ta khi ngước mắt lên chỉ thấy Hạng Thần vẫn duy trì hình người, căn bản là không hề hóa thú, cánh tay người đó nhanh chóng đong đưa, dường như cơ thể đã thành tàn ảnh, trực tiếp nhảy từ phía bức tường đến đây.

Tốc độ của hắn quá nhanh, không phải do viên đạn không thể đuổi kịp mà do bọn họ không kịp phản ứng.

Nòng súng bị nắm lấy, trong nháy mắt bị bẻ cong nhắm thẳng vào mặt người nổ súng. Người nổ súng nhận ra quá muộn, lúc này lại vừa hay bóp cò, trong lúc hoảng sợ đã nổ tung đầu chính mình.

Một tiếng súng vang lên, máu tươi bắn tung tóe, mạnh đến mức thi thể chỉ còn lại nửa cái đầu kẹp súng chậm rãi ngã xuống.

Những người xung quanh ngưng thở trong vài giây, ngay lập tức ném súng trong tay rồi giơ hai tay đứng lên: "Đừng nổ súng!"

"Chúng tôi đầu hàng!"

"Tha, tha mạng!"

Hạng Thần ngẩng đầu lên nhìn, người đứng sau cửa sổ thủy tinh trên tầng hai đã biến mất.

Sau sân vang lên tiếng động cơ, báo đen xông ra ngoài, Hạng Thần híp mắt rồi quay lại đón Văn Xuyên đi vào.

Văn Xuyên giơ tay che mũi, Hạng Thần mím môi: "Xin lỗi."

Văn Xuyên xua tay, bước nhanh vào trong phòng, ngôi nhà này được trang trí rất sang trọng. Có thể thấy được người chủ cũ rất vui vẻ tận hưởng, mấy ngày nay lại bị Lão Kiêu tu hú chiếm tổ*, sắp xếp không ít thứ chẳng ra gì. Phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hình ảnh sạch sẽ trong này và bên ngoài đầy máu không hợp nhau chút nào.

(*Tu hú chiếm tổ: ngồi không hưởng lộc, chiếm đoạt thành quả của người khác.)

Văn Xuyên giẫm một loạt dấu chân máu trên sàn nhà sạch sẽ, cậu đi dạo một vòng trong căn phòng, xác định không có ai khác rồi mới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách thở hổn hển.

Hạng Thần tìm kiếm, lấy một chai nước khoáng chưa mở từ phòng bếp ra rồi đưa cho Văn Xuyên.

Linh cẩu và chó rừng lông vàng quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích. Một lát sau, báo đen kéo theo một người trở về.

"Mấy người muốn làm gì?" Lão Kiêu vừa chạy trốn đã bị bắt về đang nghiến răng nghiến lợi, một tay đã bị gãy, trên người còn mặc quần áo bảo hộ, nói: "Chờ người quản lý của khu vực có nguy cơ cao phát hiện mấy người thì mấy người chắc chắn sẽ không còn đường sống!"

Văn Xuyên uống nửa chai nước khoáng, cửa sổ đã được Hạng Thần đóng lại, rèm cửa cũng kéo lên, lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cậu thở một hơi dài, nói: "Tôi hỏi ông trả lời, đừng lãng phí thời gian. Ông và người của Bạch Tháp có quan hệ gì?"

Lão Kiêu mím môi, một lát sau mới nói: "Tôi là họ hàng của thượng tướng Chung thuộc quân đoàn lục quân số tám."

Hạng Thần và Hạng Khôn đều nhướn mày nhìn gã khiến gã có chút chột dạ, lại bổ sung: "Quan hệ rất lạnh nhạt... Họ hàng xa."

"Ông tên gì?"

Lão Kiêu không cam lòng nói: "Viên Khánh.

Hạng Khôn thay quần áo, xắn tay áo lên, sờ dưới tủ TV lấy bao thuốc lá châm lửa rồi ngậm, híp mắt nói: "Viên? Tôi và ông Chung cũng coi như là người quen cũ mà chưa từng nghe nói bao giờ."

Đối phương ngẩn người, lập tức giật mình: "Anh là ai?"

"Không phải anh biết chúng tôi tên gì à?" Hạng Khôn buồn cười hỏi.

"Tôi chỉ biết tên..." Lão Kiêu nói: "Tôi có mạng lưới quan hệ với nhà họ Chung, tra mấy cái đơn giản này thì không có vấn đề gì nhưng nhiều hơn nữa thì không thể biết được."

"Chậc, cái này mà cũng đáng gọi là mạng lưới quan hệ?" Hạng Khôn lắc đầu: "Nói đi, anh và Bạch Tháp có vướng mắc về quyền lợi gì, quy tắc của các khu vực khác... Trò vui gì đấy?"

"Người xây dựng quy tắc." Văn Xuyên nhắc nhở

"Phải, chính là cái này, mấy người đang xảy ra chuyện quái gì vậy? Nhan Hoàn đâu? Những người khác của quân đội đâu?"

"Tất cả đều trốn rồi." Lão Kiêu nói: "Mấy người cấp cao của quân đội không tiêm cơ thể mẹ cũng đã trốn ở những nơi không bị tang thi phát hiện. Đám người đó rất thông minh nên tất nhiên sẽ không lấy mình làm chuột bạch để thí nghiệm rồi."

"Vậy thì Nhan Hoàn đâu?"

"Nhan Hoàn thì không rõ lắm, trước kia ông ta bị tập kích nên đã bị thương... Tôi cũng chỉ nghe nói thôi."

Hạng Khôn kinh ngạc,nhướn mày nhìn về phía con trai mình.

Khi Văn Xuyên tỉnh lại, phòng thí nghiệm đã rối loạn lắm rồi nên tất nhiên cậu cũng không biết rõ lắm, một tay Hạng Thần chống gần thái dương, cau mày nói: "Không nhớ rõ lắm, lúc con mới biến nạp ý thức rất mơ hồ."

"Tôi và Bạch Tháp chỉ có mối quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi, họ không đủ nhân lực để quản lý rất nhiều người nên chuyện có khu vực tự trị là một điều tất yếu. Nếu không nhất định sẽ xảy ra tình trạng hỗn loạn."

"Bọn họ cho tôi thuốc biến nạp, tôi giúp họ quản lý, chỉ có vậy thôi."

Ngón tay Văn Xuyên gõ lên bàn, hai ngày nay tinh thần của cậu không được tốt lắm nhưng đã nghỉ ngơi đủ rồi, mở miệng nói: "Ông có bao nhiêu thuốc biến nạp, lấy một phần cho tôi và tìm cho tôi một phòng thí nghiệm.

"Cậu muốn làm gì?" Lão Kiêu vô cùng kinh ngạc.

"Chuyện này không cần ông phải quản lý." Văn Xuyên nói xong liền quay đầu nhìn Hạng Thần.

Ánh mắt Hạng Thần lạnh như băng nhìn Lão Kiêu: "Hai việc, thứ nhất, tìm cho em ấy một phòng thí nghiệm đầy đủ thiết bị, còn phải có trợ lý nói năng thật trọng. Thứ hai, khu vực năm để tôi tiếp quản, đưa hệ thống nhận dạng của ông cho tôi."

Lão Kiêu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play