Tại khu hỗn hợp, trong một tòa chung cư được bao quanh bởi một khung cảnh tuyệt đẹp.

An Tĩnh ngồi trên ghế sofa, nhìn các loại dữ liệu được chiếu trên tường: "Quần áo thực sự là một cái gì đó quá lừa đảo."

Dương Trạm: "..."

"Mặc mặc cơi cởi, quá phiền toái." An Tĩnh nói: "Quả thật nó đang tăng thêm gánh nặng, nói cách khác, sau mỗi lần hóa thú đều cởi trần mà chạy đấy thôi."

Dương Trạm: "..."

Sau khi ngủ một rồi giấc tỉnh lại, bởi vì tác dụng phụ của thuốc an thần nên tạm thời vẫn giữ nguyên hình người cho La Tử Từng, tứ chi anh mỏi nhừ nằm trên sofa bên kia, xoa xoa sống mũi thở dài: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy như tôi đang gặp ác mộng."

Rõ ràng ký ức chỉ dừng lại ở đoạn trước khi bị điện giật, sau đó tất cả ấn tượng đều trở nên rất mơ hồ, chỉ có chuyện rõ ràng duy nhất là nội tâm nóng nảy và lo âu. Dường như mỗi một giây đều trải qua chuyện gì đó không thể chịu đựng được, loại cảm giác lo lắng này khiến anh cần phải tìm một nơi để trút hết nó ra, dục vọng bạo dâm tàn ác và dục vọng sâu nhất trong đáy lòng đan xen nhau khiến anh điên cuồng và rối loạn.

Dương Trạm hắng giọng, nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta đành phải đối mặt với nó thôi. Bây giờ anh vẫn chưa thể cân bằng giữa hình người và hình thú. Chuyện này rất bình thường, dù sao cũng phải có giai đoạn chuyển tiếp."

La Tử Tùng mệt mỏi ngước mắt lên, nói: "Nhưng tôi sẽ làm hại An Tĩnh."

"Anh sẽ không làm vậy đâu." An Tĩnh tiến lại gần, cầm tay La Tử Tùng: "Anh không làm hại em, em có thể cảm nhận được, anh chỉ muốn bảo vệ em mà thôi."

Tâm trạng của La Tử Tùng rất phức tạp, giơ tay sờ sờ khuôn mặt An Tĩnh, hai người nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng nhìn nhau.

Dương Trạm lười biếng cắt ngang hai người, nói: "Giống như lúc nãy tôi đã giải thích, một bộ phận loài người ở thành phố F là nhóm hóa thú đầu tiên, bọn họ đã quen với dáng vẻ này rồi. Ngay từ đầu cũng có người không chịu tiếp thu chuyện này nhưng sau khi biết bên ngoài đều là tang thi thì cũng đành phải tiếp thu. So với việc bị lây nhiễm thì hóa thú hiển nhiên sẽ không phải là lựa chọn quá khó khăn, nhưng bọn họ cũng không biết hóa thú hóa vẫn là một quá trình đào thải, phần lớn những người có gen kém đều chết trong quá trình biến nạp, mà mấy số liệu này Nhan Hoàn đều áp xuống không hề báo cáo. Nếu để cho những người phía trên biết thì kế hoạch của ông ta căn bản không có khả năng tiếp tục triển khai."

"Lời giải thích của ông ta là vẫn còn những yếu tố không ổn định và cần phải tiếp tục quan sát." Dương Trạm nói: "Đây cũng là nguyên nhân những người chủ đạo của kế hoạch lần này vẫn chưa biến nạp, bọn họ muốn đảm bảo tuyệt đối không xảy ra chuyện sơ suất khi biến nạp."

Dương Trạm nhìn bọn họ: "Chuyện này phải hết sức cẩn thận, cũng chính là Nhan Hoàn đang tuyển chọn người có gen hoàn mỹ, sau đó ông ta nhận được tin tức do Chung Hạo Sinh cung cấp nên mới đặt mục tiêu lên người các người. Trước mắt mấy người đều đã biến nạp thành công, thậm chí cấp bậc gen còn tăng lên vượt qua phần lớn người ở đây. Đây chính là thứ ông ta muốn, ông ta đã có dữ liệu lớn trong tầm tay rồi."

La Tử Tùng nói: "Chỉ có mấy người không rõ chân tướng như chúng tôi mới chỉ nhìn thấy con số tỷ lệ biến nạp thành công lên tới một trăm phần trăm đúng không? "

Dương Trạm gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghĩ ông ta sắp bắt đầu tiến hành bước thứ hai của kế hoạch rồi."

An Tĩnh nheo mắt: "Bước thứ hai? Ông ta còn muốn làm gì nữa? "

Dương Trạm nhún vai: "Mội khi những người cầm quyền chấp nhận biến nạp thì có một nửa trong số họ có tỉ lệ trực tiếp chết khá cao. Nhan Hoàn muốn mượn cơ hội này thanh trừ những người cầm quyền không biết tự lượng sức mình, để cho thành quả của ông ta có thể hoàn toàn tự do mà không phải bị những người đó nắm trong tay, coi như công cụ để trang bài những người ở vị trí cao. Chỉ cần không còn người phiền phức muốn đối đầu với ông ta nữa thì sau này... Ông ta muốn như thế nào thì có thể như thế đó."

An Tĩnh im lặng hai giây, nói: "Ban đầu, người bị thí nghiệm giả là con trai và cháu gái của ông ta đúng không?" "

"Sau này Nhan Thư Ngọc mới bị biến nạp, người thí nghiệm ban đầu chỉ có mình Nhan Sênh, dù cơ thân thể của anh ta... Không thể chờ được lâu lắm." Dương Trạm nói: "Lúc Nhan Hoàn tìm thầy, ông ta nói với thầy là đang tiến hành cải cách sinh sản, sau đó thầy bị nhốt ở đây luôn."

An Tĩnh chớp chớp mắt một cái, nhanh chóng phản ứng lại: "Nhan Hoàn muốn thầy nghiên cứu sau khi hóa thú...!"

"Chuyện sinh sản sau khi hóa thú." Dương Trạm gật đầu: "Ông ta muốn xác nhận xem gen của con người có phải mỗi một đời đều tự tu bổ và đổi mới hay không, con người có thể có thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước hay không. Nhiệm vụ chính của thầy là chuyện này cho nên thầy đã mắc kẹt trong thành phố F. Đối với người biến nạp ông ta có một cách gọi là "người hóa thú đầu tiên", các thế hệ đầu còn có rất nhiều người không hoàn mỹ, thế hệ tiếp theo là mới là trọng điểm chú ý của ông ta."

Trong phòng nhất thời im lặng, Dương Trạm uống một ngụm nước, ngồi sang một bên không nói nữa, cho An Tĩnh và La Tử Tùng thời gian để tiêu hóa những tin tức này.

"Nhan Hoàn làm nhiều như vậy mà chính ông ta lại không biến nạp." An Tĩnh lẩm bẩm.

La Tử Tùng nói: "Ông ta lớn tuổi rồi, tự biết gen của mình không chống đỡ nổi nên không dám mạo hiểm."

"Thật buồn cười..." An Tĩnh rũ mắt nhìn sàn nhà chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Dứt khoát bắt ông ta rồi ném vào đống tang thi đi."

Dương Trạm cười một tiếng, xoay cái ly trong tay, nói: "Vậy thì quá hời cho ông ta rồi."

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với tôi?" La Tử Tùng hỏi: "Vì sao sau khi hóa thú tôi không có cách nào khống chế bản thân, tôi đối với An Tĩnh..."

La Tử Tùng xoa xoa ấn đường, hiếm khi thấp thỏm bất an: "Sau khi hóa thú tôi luôn rất nôn nóng, cảm xúc rất cực đoan, lúc thì rất lười biếng lúc thì lại rất muốn... Cắn xé, phá hư cái gì đó, có một loại dục vọng ngược đãi, lạm dụng. Hơn nữa khi không có An Tĩnh ở bên, loại cảm giác này sẽ trở nên trầm trọng hơn khiến cho tôi không thể suy nghĩ bình thường, chỉ muốn phát điên, ngay cả ý thức cũng mơ hồ. "

"Em cảm thấy sau khi hóa thú anh La có chút ngốc nghếch." An Tĩnh suy nghĩ một chút: "Cũng không phải biểu hiện chỉ số thông minh, là một loại... Có chút khó hình dung nhưng hẳn là phương thức hành vi khiến cho người ta có một loại cảm giác rất kỳ lạ. Đó có phải là hành vi theo bản năng của dã thú không? "

Dương Trạm đặt ly xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này quá phức tạp, để thầy giải thích đơn giản một chút."

"Đầu tiên là hóa thú, cũng không phải thoái hóa." Dương Trạm nói: "Mục đích ban đầu của Nhan Hoàn là muốn con người tiến hóa, cho nên không có khả năng khiến người ta trở nên tuân theo bản năng, mất đi lý trí. Nếu mà như vậy thì không phải tiến hóa nữa. Sau khi kích hoạt cơ thể mẹ đã tạo nên sự thay đổi gen của con người, hệ thống miễn dịch, cấp bậc gen, tất cả mọi thứ đang thay đổi, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể của chúng ta và thậm chí cả hệ thống trung tâm, đây là một chuyện rất phức tạp."

"Đại não là thiết bị phức tạp nhất của con người, chỉ cần hơi có một chút không đúng thì sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền nghiêm trọng." Dương Trạm nói: "Hẳn là hai người biết giới hạn của bộ não con người đến nay vẫn chưa được khai phá hoàn toàn, thời xưa đại não chỉ được khai phá cỡ mười phần trăm. Thực ra điều này không hoàn toàn chính xác, chỉ là góc độ hiểu khác nhau mà thôi."

"Ý thức tư duy của chúng ta là bộ phận thần kỳ nhất, không ai có thể giải thích ý thức tư duy được sinh ra như thế nào, có thể hiểu theo cách mà người ta hay gọi là "linh hồn"." Dương Trạm thay đổi số liệu trên màn hình ánh sáng thành mấy bức vẽ, đó là hình ảnh của đại não sau khi biến nạp: "Tốc độ tính toán của bộ não chúng ta rất kỹ càng và cũng rất nhanh, khi chúng ta có ý thức, tỷ lệ sử dụng của cậu ấy chỉ cần dùng cái gọi là mười phần trăm là đủ rồi, mà bộ phận vô thức chiếm tới tám mươi đến chín mươi phần trăm, hiện giờ gen đã thay đổi khiến tỷ lệ sử dụng não bộ tăng lên và tốc độ sử dụng cũng tăng nhanh, trong đó sẽ phát sinh rất nhiều chuyện chúng ta không thể suy đoán được."

"Ví dụ như siêu năng lực, nhìn qua là đã nhớ, năm giác quan tăng lên." Dương Trạm nhìn An Tĩnh, lại nhìn La Tử Tùng, nói: "Lại ví dụ như đẩy nhanh quá trình phân chia tế bào và trao đổi chất, từ đó tạo thành một mức độ tự chữa lành nhất định vân vân, mà Nhan Hoàn phát hiện có một ít biến đổi lớn, vì cơ thể con người không thể tiếp nhận cái đó nên hình thức hóa thú là phương pháp hoàn mỹ nhất."

Dương Trạm giơ một ngón tay lên, nói: "Cái này là theo lời thầy nói, hóa thú không phải là thoái hóa thành dã thú mà chỉ là một loại hình thái mang tính biến đổi. Cho nên chuyện người hóa thành thú không có nghĩa là có phương thức tư duy như dã thú, về bản chất chúng ta vẫn là con người. "

"Mà sau khi biến nạp thành hình thức thú. Vì Beta và Omega không hề hung hãn nên về cơ bản sẽ biến nạp thành thú có tính nguy hiểm thấp, có thể duy trì lý trí nhiều hơn; Bản thân Alpha có mức độ nguy hiểm cao và hung hăng nên sẽ biến nạp thành thú có tính nguy hiểm cao. Bởi vì các yếu tố như hormone, nội tiết, tần suất sử dụng đại não, rối loạn hệ thống trung ương, nguy cơ cao... Cũng chính là người đời đầu, vài người đã dễ dàng mất đi quyền tự khống chế, đó cũng không phải là bị bản năng "dã thú" ép buộc mà là bị bản năng của con người ép buộc."

An Tĩnh hiểu một chút: con người cũng là động vật, người cũng có thú tính.

Ích kỷ, kiêu ngạo, độc ác, bẩn thỉu, tàn nhẫn, tàn bạo, ghen tuông, đê hèn... Đều là mặt tối vốn luôn tồn tại của bản chất con người.

Nền giáo dục của sau này, sự ràng buộc của pháp luật, đều có thể khiến phần lớn con người ngầm giấu mặt tối của mình dưới lớp da người vĩnh viễn nhưng vẫn sẽ có một bộ phận nhỏ không thể tự khống chế bản thân, liên tiếp khiêu chiến điểm mấu chốt của đạo đức liền được gọi là "không bằng súc sinh", "mặt người dạ thú".

Nhưng cái gọi là "đạo đức" và "pháp luật" ban đầu được đề xuất bởi con người, để ràng buộc phần lớn con người đi đúng đường, không cho phép bất cứ ai nhảy ra khỏi khuôn khổ quy định, do đó làm cho hệ thống gông xiềng của con người sụp đổ.

Một khi nhảy ra khỏi khuôn khổ của "con người", khi hòa mình trong luật pháp tàn khốc của thiên nhiên thì không còn lớp "màng bảo vệ" đó nữa.

An Tĩnh chần chừ nói: "Cho nên Alpha có tính nguy hiểm cao bởi vì thiếu lý trí nên càng dễ lộ ra dục vọng bản thân?"

"Chính là nó." Dương Trạm tán thưởng gật đầu, không hổ là học trò anh ấy nhìn trúng, tốc độ hiểu rất nhanh

Dương Trạm nói: "Em từng nói với thầy em và ngài La này từng suýt chút nữa âm dương cách biệt, em định hy sinh chính mình để cứu bọn họ, cho nên điều này đã hình thành nên một nỗi sợ hãi trong tiềm thức của anh ấy. Khi anh ấy mất lý trí, điều anh ấy nhớ rõ nhất là em muốn bỏ lại anh ấy để đi chịu chết, cho nên dục vọng cao nhất của anh ấy là giữ em lại, giam cầm em, không cho em rời khỏi tầm mắt anh ấy. Chỉ cần em ở đây, anh ấy có thể bình tĩnh lại nhưng một khi có cái gì uy hiếp đến mạng sống của em hoặc là em muốn rời khỏi anh ấy thì anh ấy sẽ không thể nào chấp nhận chuyện này được, sẽ vô cùng nóng nảy và khó có thể giao tiếp, ham muốn giết người và phá hoại của anh ấy sẽ tăng lên. Nói một cách đơn giản, đó là sự giải tỏa của anh ấy do đau khổ tạo thành."

An Tĩnh nhất thời choáng váng, La Tử Tùng không phải là người giỏi biểu đạt. Sau lần nguy hiểm đó, tuy rằng bọn họ luôn ở bên nhau nhưng chưa bao giờ nhắc nhiều đến chuyện ngày đó.

Cậu ta cho rằng mọi chuyện đều đã qua nhưng thì ra ở nơi La Tử Tùng chưa từng qua.

Trong lòng anh vẫn sợ hãi như cũ, cho nên mới có thể...

Đột nhiên hốc mắt An Tĩnh đỏ bừng, quay đầu nhìn La Tử Tùng, chỉ thấy từ tai La Tử Tùng đến cổ đỏ bừng, giống như vô cùng xấu hổ, anh quay mặt đi không nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

An Tĩnh gào một tiếng rồi nhào tới, ôm mặt La Tử Tùng hôn chụt chụt mấy cái.

Dương Trạm: "..."

"Cho nên tình trạng của mỗi người sẽ khác nhau đúng không?" La Tử Tùng ôm lấy An Tĩnh, không cho cậu ta nghịch ngợm nữa, gương mặt đỏ bừng chuyển đề tài: "Vậy chú Hạng lúc đó. Tại sao chú ấy lại chạy?"

"Theo lời anh nói, ông ấy có vợ con, cho nên tinh thần trách nhiệm của ông ấy cao hơn các anh. Hơn nữa gen của ông ấy rất cao, lại còn là quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, dưới tình huống đó không loại trừ khả năng ông ấy có thể kiềm chế bản thân, ý thức được mình sẽ làm vợ mình bị thương nên chủ động rời đi. Tính nhẫn nại của ông ấy lớn hơn người bình thường nên cách bảo vệ của ông ấy cũng thể hiện rõ ở tinh thần trách nhiệm.

An Tĩnh ôm cổ La Tử Tùng, nhíu mày: "Vậy còn Hạng Thần..."

La Tử Tùng cũng có chút lo lắng: "Thật sự dục vọng khống chế và tính chiếm hữu của Hạng Thần đối với Văn Xuyên rất mạnh."

An Tĩnh gật đầu, Hạng Thần luôn chủ động gánh vác tất cả, cái thói quen hứa hẹn không để Văn Xuyên chịu bất cứ tổn thương nào có lẽ sẽ tự biến thành một loại ám thị Huống hồ, Hạng Thần và Văn Xuyên cũng từng gặp phải sinh tử ly biệt, có lẽ so với bất kỳ người nào cũng không thể chịu đựng được việc bị tách ra.

Đôi mắt Dương Trạm nửa mở nửa không liếc hai người một cái, nhíu mày nói: "Tình huống này tương đối nguy hiểm, tốt nhất là nhanh chóng tìm bọn họ."

An Tĩnh và La Tử Tùng đều nhìn về phía anh ấy.

Dương Trạm nói: "Theo ý của hai người thì cái gen của người tên Hạng Thần kia rất mạnh, lại có tính chiếm hữu cao, một khi hóa thú khả năng cao là sẽ càng điên cuồng quà đà. Cậu ta sẽ lo lắng Omega của mình bị tổn thương vì thế càng ngày càng giam cầm và chăm sóc đối phương, nếu Omega phản kháng, có thể cậu ta sẽ lựa chọn tổn thương đối phương khiến đối phương không thể đi lại rồi mới tiến hành "bảo vệ", chuyện này thực sự rất nguy hiểm. "

An Tĩnh nhất thời đứng ngồi không yên, đứng lên nói: "Vậy làm cách nào mới có thể tìm được bọn họ đây? Thầy ơi thầy có cách nào không?"

"Thầy không phụ trách chuyện này." Dương Trạm suy nghĩ: "Nhưng thầy có người quen phụ trách hệ thống đăng ký thân phận, có thể tra xét từ chỗ đó, nếu bọn họ cùng hai người vào thành phố thì hẳn là sẽ tiến hành đăng ký thân phận."

Dương Trạm nói: "Theo quy định, sau khi đăng ký thân phận mỗi người sẽ được nhận ba bình thuốc biến nạp, nếu bạn em từng dùng nó thì không cần lo lắng."

Lúc trước La Tử Tùng từng nghe Dương Trạm nói về thuốc biến nạp có thể hỗ trợ con người chuyển đổi giữa hình thú và hình người nhưng cụ thể rốt cuộc là cái gì anh cũng không rõ lắm, nghe đến đây liền hỏi: "Thuốc biến nạp kia... Chính xác thì nó là gì? Hiện tại tôi không hóa thú, có phải đó là thứ giống thuốc an thần không?"

"Không giống." Dương Trạm lắc đầu: "Nhưng trong thuốc biến nạp có một số thành phần của thuốc an thần. À, nói như này đi, hiện tại anh không hóa thú là vì hiệu quả của thuốc an thần chưa mất. Nó sẽ ức chế một phần hệ thống trung tâm của anh, cho nên tạm thời anh không thể hóa thú. Đến khi hiệu quả của thuốc mất, anh lập tức sẽ hóa thú."

"Chất ức chế thì khác." Dương Trạm nói: "Một lần chỉ cần dùng một chút, nó có thể ức chế bộ phận hệ thống trung ương bao gồm bộ phận thùy trán, do đó đạt tới mức ức chế bộ phận cảm xúc của anh. Áp chế bản năng dễ xúc động của anh, giúp anh cân bằng hình thú và hình người. Cách nửa tháng đến một tháng sử dụng một lần là anh có thể tự do kiểm soát sự thay đổi của cơ thể, sau khi dược tính mất đi thì lại tiếp tục sử dụng."

An Tĩnh học y nên cậu ta nhận ra một vấn đề rất lớn, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

"Ức chế thùy trán? Điều đó chẳng phải là dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc, nhận thức, tư duy logic và các khả năng khác của con người à? Cái này mà cũng gọi là tiến hóa? Liệu có còn được gọi là bình thường nữa không?"

An Tĩnh càng nghĩ càng thấy không đúng, mở to hai mắt nhìn: "Chờ một chút, có phảu sau khi hóa thú cũng sẽ ảnh hưởng đến thùy trán hay không? Cho nên hành vi của anh La mới..."

Thùy trán não có liên quan đến trí nhớ, phán đoán, suy nghĩ, kỹ năng phân tích và các khả năng khác nó kết hợp với các bộ phận khác của trung tâm, tạo thành một liên kết hai chiều rất tinh vi và phức tạp, một khi bị ảnh hưởng thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

An Tĩnh đột nhiên hiểu ra lý do vì sao lại có cảm giác người hóa thú có chỉ số thông minh không thấp nhưng hành vi lại để lộ cảm giác kỳ lạ khó hiểu, thoạt nhìn giống như đã thoái hóa thành dã thú.

"Cho nên, người hóa thú đời đầu không hoàn chỉnh." Dương Trạm nhìn cậu ta, nói: "Người phía trên thành lập một khu vực đặc biệt, gọi là Bạch Tháp, chia làm bốn khu ABCD, chuyên dùng để quản lý thế hệ tiếp theo, người mang thai đều phải được đưa đến đó để tiếp nhận quản lý giám sát thống nhất."

An Tĩnh có chút ngốc: "Nhưng linh miêu, ý em là chú Quý, trông chú ấy rất bình thường."

"Omega là người bị ảnh hưởng thấp nhất trong tất cả các giới tính, điều này có thể liên quan đến cấu trúc cơ thể, nội tiết, genv.v. và rất khó để giải thích. Hiện nay thế hệ người hóa thú đầu tiên xuất hiện nhiều vấn đề riêng, giống như máy móc cần sửa bất cứ lúc nào, em hiểu ý thầy không?"

Thoạt nhìn là tiến hóa nhưng bên trong lại trăm ngàn vết nứt.

An Tĩnh siết chặt nắm đấm, hận không thể kéo Nhan Hoàn ra đánh.

La Tử Tùng trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay An Tĩnh, nói: "Vậy đôi mắt của tôi thì sao? Lúc tôi hóa thú không có cảm giác năm giác quan được tăng lên, ban đêm cũng không thấy rõ đồ vật."

An Tĩnh nói: "Đúng vậy! Người ta hay nói gấu mù, gấu mù. Nếu như bản thân người biến nạp không có quan hệ gì với dã thú vậy thì sao có thể giống như gấu..."

Dương Trạm cười rộ lên: "Hai người đã tạo ra khái niệm sai lầm do ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo rồi. Hai người cảm thấy hóa thú là trở nên giống dã thú. Thực ra dù là là tính công kích, tính tàn bạo thích giết chóc đều là bản chất của con người cả mà thôi, bởi vì thiếu lý trị, tạo thành tình cảm khuếch đại mà không có gì ràng buộc nên mới bộc phát. Năm giác quan cũng giống vậy, không phải anh và gấu giống nhau nên trở thành "người mù", mà là bởi vì năng lực tiến hóa của anh không bao gồm thị giác cho nên thị lực của anh giống như khi là con người, không có quá nhiều thay đổi mà thôi. "

Dương Trạm chạm vài cái lên màn hình ánh sáng, hai tấm biểu đồ số liệu hiện ra, phía dưới đánh dấu tên của An Tĩnh và La Tử Tùng.

"Báo cáo kiểm tra ở đây, hai người tự xem đi." Dương Trạm chỉ chỉ mấy số liệu trong đó: "Sau khi yên An Tĩnh tiến hóa thì tăng tốc độ trao đổi chất nên em ấy nhanh đói, thể lực cũng tiêu hao nhanh, tốc độ tự chữa lành vô cùng nhanh, em xem số liệu so sánh này đi, tốc độ tự chữa lành của em vượt qua chín mươi phần trăm người hóa thú."

An Tĩnh nhất thời không biết nói gì, khóe miệng giật giật

"Còn gì nữa không thầy?" An Tĩnh nhìn biểu đồ số liệu, hỏi: "Ngoại trừ tự chữa lành ra thì năng lực của em là nhanh đói? Này thì tính là tiến hóa gì? Em sẽ đập biều đồ số liệu này vào mặt Nhan Hoàn! "

"Năng lực trao đổi chất của em rất nhanh." Dương Trạm vuốt cằm, lười biếng ngáp một cái: "Đói nhanh, ăn nhiều nhưng không béo, ăn càng nhiều, năng lực tự chữa lành càng nhanh. Em có biết điều đó có nghĩa là gì không? "

"...... Ăn nhiều không béo, người khác ghen tị chết được?"

"Tế bào của em luôn thay đổi bất cứ lúc nào, điều đó giúp em khó bị thương, cũng rất khó bị bệnh, thậm chí rất khó..." Dương Trạm ra hiệu: "Già đi, hoặc là phải nói tốc độ già đi chậm hơn người bình thường rất nhiều. "

An Tĩnh nhất thời choáng váng, suy nghĩ một lúc lâu: "Ý là em sẽ trẻ mãi không già á hả?"

"Vậy cũng không phải." Dương Trạm nói: "Chỉ là sống lâu hơn người thường một chút, rồi nhìn trẻ hơn một chút thôi."

Dương Trạm lại chỉ vào biểu đồ số liệu của La Tử Tùng: "Còn anh ấy là sức lực lớn, có thể biến to, cũng chính là hình thái gấu xám của anh ấy, có thể nói là có hình thể lớn nhất hiện nay, lực cắn cũng rất lớn, da dày thịt dày không dễ bị thương."

La Tử Tùng: "..." Nghe kiểu gì cũng giống như một con boss mạnh, chuyên đi đối phó với mấy con boss lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play