Văn Xuyên ôm An Tĩnh lăn hai vòng tại chỗ rồi đập mạnh vào kệ hàng ở bên cạnh.

Đồ vật trên kệ đồng loạt rơi xuống, mấy cái ống chích cũng rơi vào trong tay Văn Xuyên, cậu sờ tới sờ lui thì phát hiện có mấy cái hộp rơi ở bên cạnh bọn họ, là thuốc mê.

Văn Xuyên lập tức rút thuốc mê vào đầy ống tiêm, cậu cầm ống tiêm giữa hai ngón tay và cẩn thận che trước người giống như đang cầm ám khí.

An Tĩnh bị đụng đến nỗi đầu óc choáng váng, mặt bên nhà kho có một cái cửa sổ thủy tinh rất lớn, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng khiến cho con gấu xám cao lớn và đáng sợ ấy càng giống như một con quái vật trong phim kinh dị cũ kỹ ngày xưa.

Linh miêu lao ra ngoài cắn vào cánh tay gấu xám, gấu xám da dày thịt béo há mồm điên cuồng gào thét và hất linh miêu văng ra ngoài, báo đen cũng lập tức gầm lên rồi nhào xuống dưới người linh miêu để bảo vệ linh miêu khỏi bị va chạm tổn thương, sau đó nó lại nhanh chóng nhảy ra sau lưng gấu xám và để lộ móng vuốt sắc nhọn hung hăng cào xuống vùng lưng gấu xám.

Những móng vuốt ấy vô cùng sắc bén, sau lưng gấu xám đột ngột tróc da bong thịt, mùi máu tươi truyền ra cùng với mùi pheromone Alpha nồng nặc cũng lập tức lan tràn ra xung quanh.

Văn Xuyên đã bị đánh dấu tạm thời nhưng giờ phút này cũng có chút không chịu nổi cái mùi này, dưới chân cậu như muốn nhũn ra.

An Tĩnh miễn cưỡng đỡ cậu, sắc mặt cậu ta trắng bệch, cậu ta nhìn chằm chằm vào gấu xám, chóp mũi khẽ nhúc nhích, cậu ta chỉ cảm thấy mùi pheromone này hết sức quen thuộc.

Bờ môi An Tĩnh run lên, gấu xám đã hất văng báo đen qua một bên rồi quay đầu muốn nhào tới trước mặt bọn họ rồi, cậu ta cuống quít đứng lên giang hai cánh tay chặn trước người Văn Xuyên, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía gấu xám cao lớn hơn mình rất nhiều, một móng vuốt của gấu xám là đã lật ngược được kệ hàng sau lưng Văn Xuyên rồi, dường như anh đang cực kỳ nôn nóng, càng đến gần An Tĩnh thì hành vi của anh lại càng điên cuồng và kỳ lạ.

Có lúc anh đưa tay lật tung mọi thứ xung quanh, có lúc lại cầm móng vuốt ôm đầu và không ngừng gào thét rồi dậm chân, da lông toàn thân đều run rẩy, có rất nhiều lông xám ngắn ngủi đang rơi xuống như mưa rào.

"... Anh La?" An Tĩnh liếm đôi môi khô ráo, cậu ta thử kêu lên.

Gấu xám ở bên kia đột nhiên sững sờ, anh lùi về phía sau hai bước, dường như đôi mắt xanh ấy đã tỉnh táo trong giây lát, thế nhưng ngay sau đó cơn đau đã như mạng nhện quấn lấy đôi mắt trong suốt kia rồi, anh nhìn chằm chằm vào An Tĩnh giống như đang nhìn một món mồi ngon.

Anh nhe răng nanh và nhào tới gặm cổ áo An Tĩnh rồi lao ra khỏi cửa kho hàng.

Cửa kho hàng này sẽ tự động đóng lại sau khi có người đi vào, thế nhưng lúc này nó lại bị anh đâm thủng một lỗ lớn, dây điện lộ ra ngoài không ngừng phát lửa vang lên xẹt xẹt.

"An Tĩnh!" Văn Xuyên lồm cồm bò dậy thì thấy linh miêu và báo đen cũng đã biến mất rồi.

Cậu đứng trong đống đổ nát và ngơ ngác nhìn xung quanh, ám khí trong tay cũng chưa kịp ném ra ngoài -- An Tĩnh đã chặn tầm nhìn của cậu vào lúc quan trọng nhất.

Trong không khí vẫn còn vương vấn mùi pheromone của Alpha, vừa nồng nặc lại cực kỳ uy hiếp và hung hãn.

Văn Xuyên đoán rằng chỉ sợ gien của Alpha được biến đổi thành công có thể đã tăng nhiều hơn một cấp, đoán chừng là đã đột phá giới hạn hiện tại của con người luôn rồi.

Văn Xuyên ngồi xuống, cậu nhanh chóng nhặt một ít thuốc và ống tiêm rải rác ở xung quanh rồi bỏ vào túi, sau đó cậu đi đến trước cửa và nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu gào của An Tĩnh, còn có âm thanh ồn ào khi có thứ gì đó vội vàng đuổi theo.

Mà ở phía sau Văn Xuyên, cậu và An Tĩnh đều không chú ý tới một nơi, đằng sau kệ hàng mà lúc đầu báo đen và gấu xám đã che giấu có ba cái xác bị xé rách ở nơi đó, máu thịt be bét, căn bản là không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của bọn họ nữa rồi.

Những đám lông lớn lộn xộn bên trong vũng máu kèm theo những mảnh thịt và xương cốt trông vô cùng đáng sợ.

Phía trước cái áo trắng bị nhuốm máu treo giấy chứng nhận ra vào viện nghiên cứu, giới thiệu phía trên đều là chuyên gia có liên quan trong lĩnh vực nghiên cứu động vật.

Văn Xuyên chạy theo âm thanh, cậu đã chạy hết đại sảnh lầu một của viện nghiên cứu rồi, bên ngoài không có một nhóm tang thi nào cả, màn đêm xung quanh vô cùng yên tĩnh cũng không có một bóng người nào.

Tiếng kêu của An Tĩnh bị gió cuốn đi không thể nào nghe rõ được nữa, gió mạnh gào thét thổi bay nguồn phát ra âm thanh khiến cho Văn Xuyên không thể nào xác định được phương hướng của đối phương.

Văn Xuyên siết chặt ngón tay, trong lòng tràn đầy không dám tin -- Đó là La Tử Tùng thật sao? An Tĩnh không có nhận sai người chứ?

Đúng lúc này, không biết linh miêu kia chạy ra từ chỗ nào, lỗ tai của ông ấy vểnh lên, cái cổ mảnh khảnh cũng nhướng lên, dường như ông ấy đã sớm phát hiện ra cái gì đó và đang cố gắng kêu gọi Văn Xuyên.

Văn Xuyên quay đầu nhìn về phía viện nghiên cứu và nói: "Ba nhỏ, ba có thể đuổi theo An Tĩnh không? Con phải trở lại viện nghiên cứu tìm xem nguyên nhân vì sao mọi người lại biến thành như vậy, con nhất định phải tìm cách giải quyết chuyện này."

Văn Xuyên ngồi xuống đối diện với linh miêu: "Báo đen là ba lớn đúng không ạ?"

Trong mắt linh miêu lộ ra cảm xúc buồn bã, ông ấy ngẩng đầu kêu lên một tiếng vô cùng thê lương và buồn phiền.

Hai mắt Văn Xuyên đỏ bừng: "Ba lớn cũng chạy rồi sao?"

Linh miêu gật đầu.

Văn Xuyên nói: "Con vẫn chưa tìm được Hạng Thần và anh hai... Ba có thể để lại ký hiệu dọc theo đường đi được không? Con sẽ tới gặp ba khi nào tìm được bọn họ và tài liệu."

Linh miêu dùng móng vuốt vẽ hai đường rạch chéo màu trắng trên mặt đất, ra hiệu đây là ký hiệu. Văn Xuyên gật đầu, linh miêu cũng lập tức lao vào màn đêm mà không thèm nhìn lại.

Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn tòa nhà của viện nghiên cứu, cậu nắm chặt tay, ánh mắt kiên định. Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cậu phải đối mặt với nó và phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này thôi.

Những chuyện khác đều là lãng phí thời gian và không có chút ý nghĩa nào hết!

Văn Xuyên dụi mắt, cậu hít một hơi thật sâu rồi quay lại viện nghiên cứu, cậu tìm thấy vị trí của phòng thí nghiệm số hai trên tấm bản đồ ở sảnh tầng một, còn có vài văn phòng trông có vẻ quan trọng, cậu ghi lại số tầng lầu rồi chạy về phía cầu thang, ở sau lưng của cậu, cánh cửa phòng chứa đồ bị đẩy ra một khe hở nhỏ, đôi mắt xanh vàng khẽ lấp lánh nhìn về phương hướng mà cậu rời đi.

Văn Xuyên vừa chạy vừa thở hồng hộc trên cầu thang, bởi vì là Omega nên thể lực của cậu không được tốt lắm, trong lòng của cậu cười nhạo: Cho dù thể lực tiến hóa thì cũng không có gì thay đổi, đây là sự thất bại của Nhan Hoàn hay sao?

Cậu vừa chạy vừa không quên nhanh chóng phân tích trong đầu: Cậu đã nhìn thấy báo đốm, gấu xám, báo đen đều có tính công kích không bình thường, hơn nữa đều là Alpha, nhưng chồn bạc và linh miêu lại không có tính công kích mạnh như thế, nếu như cáo trắng là Nhan Thư Ngọc, cậu nhớ rằng cô ta là một Beta có gien rất tốt, mà linh miêu thì là Omega.

Cho nên sẽ có liên quan đến gien hay sao? Hầu hết những người có giới tính Alpha đều có bản năng khiêu khích đồng loại và mong muốn độc chiếm mãnh liệt, Alpha gien càng cao thì khả năng uy hiếp của pheromone lại càng cao.

Sau khi hóa thú, có phải là vì muốn đột phá đẳng cấp gien hiện tại của con người mà một số bản năng nào đó sẽ càng mạnh hơn hay không? Ví dụ như tính công kích, tính nguy hiểm, ý thức lãnh đại,... chờ đã, vậy thì lý do để được hóa thú là gì?

Nếu như Nhan Hoàn muốn nhân loại tiến hóa, muốn cải thiện ngũ giác, muốn tăng cường sức mạnh, muốn tự động sửa chữa gien, cho dù là có siêu năng lực gì thì cậu cũng có thể hiểu được, nhưng vì sao lại hóa thú chứ? Vì sao không thể tiến hóa bằng hình người mà phải là hình thú?

Nếu như người hóa thú không thể trở lại hình người, vậy thì việc tiến hóa này đã thất bại hoàn toàn, làm sao có thể gọi là sự tiến hóa của nhân loại được chứ?

Ngoại trừ tiến hóa năng lực bản thân, nếu như không thể duy trì lý trí và nhân tính mà lại bị bản năng của gien điều khiển, vậy thì đó căn bản là sự thoái hóa rồi!

Nhan Hoàn sẽ không bao giờ phạm sai lầm thế này đâu, Văn Xuyên đứng thở hổn hển ở góc cầu thang, hai tay chống lên đầu gối, cả người toàn là mồ hôi.

Nhất định là phải có cách nào đó, nhất định là phải có điều gì đó mà bọn họ không biết.

Văn Xuyên ngẩng đầu, cậu đẩy cửa thang bộ và tìm được hệ thống kiểm soát ra vào của phòng thí nghiệm số hai.

Sau khi quét thẻ vào cửa thì bên trong phòng thí nghiệm số hai cũng vô cùng tối tăm, thế nhưng Văn Xuyên vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là ánh sáng luôn có vẻ xám xịt và ảm đạm mà thôi.

Khu vực xung quanh cũng giống như phòng thí nghiệm số một, có rất nhiều trụ pha lê, có bàn làm việc, ở giữa còn có vài giường bệnh.

Máy móc thiết bị xung quanh giường bệnh đã bị phá hủy rồi, giường đệm ngã lật, còn có vài cái giường không bị lật thì phía trên vẫn còn có người đang nằm ở đó.

Trái tim của Văn Xuyên chợt run rẩy, cậu nhanh chân đi về phía trước, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại.

Trên mấy cái giường không bị lật nghiêng có mấy cái xác chết đã cứng ngắc rồi, tất cả đều là người quen nữa chứ.

Có vài người của 811, vài người của đội cứu viện, còn có một người là... Chu Trì.

Chu Trì trừng lớn hai mắt, khóe miệng chảy xuống vết máu khô, trên da có vài vết bỏng cháy khét.

Gương mặt thanh tú lộng lẫy của cô cũng trở nên xám xịt, có thể nhìn thấy vài bộ phận trên người của cô đã chuyển hóa nhưng nó cũng đã dừng lại rồi, cô cứ chết trong phòng thí nghiệm như thế.

Bộ phận được biến đổi là cánh tay, cổ và ngón tay, ngón tay biến thành móng vuốt của một con quái vật nào đó mà cậu không rõ, chỉ mới thay đổi được một nửa mà thôi, trên cánh tay và cổ lại có những sợi lông xám thưa thớt xen lẫn với vài vết đốm.

Văn Xuyên hiểu rõ ra, gien hoạt hóa của Chu Trì đã thất bại rồi.

Ngay cả một Alpha có gien tốt như Chu Trì mà cũng thất bại, hèn chi Nhan Hoàn vẫn muốn tìm kiếm những người có gien mạnh hơn, hèn chi ông ta lại để mắt đến bọn họ!

Ngay cả Chu Trì mà cũng không thể vượt qua cấp độ này, cậu không thể tưởng tượng được có bao nhiêu người sẽ chết ở trong bước cuối cùng của thí nghiệm này đây?

Văn Xuyên chống hai tay ở bên giường, cậu cúi đầu nhắm chặt hai mắt, sau đó cậu không thể nhịn được nữa mà vung tay đánh điên cuồng vào bên cạnh giường, cậu xoay người đá bay cái ghế, đá màn hình ngã xuống mặt đất, có thể đạp được gì thì phá cái đó.

Sau khi trút giận xong, cậu lại ôm mặt ngồi xổm xuống.

Có lẽ Hạng Thần và anh hai cũng bị hóa thú rồi, cậu không thể gục ngã ở đây được, cậu phải tìm được bọn họ!

Văn Xuyên đứng dậy, cậu chạy đến bàn điều khiển và quét giấy chứng nhận mà cậu có trong tay, bàn điều khiển thường có nguồn điện dự phòng có thể sử dụng được bốn mươi tám tiếng, quả nhiên là màn hình đã bật sáng, ánh sáng chói lóa thậm chí còn khiến Văn Xuyên có chút không chịu được.

Văn Xuyên nheo mắt lại và cẩn thận nhìn vào hình ảnh cuối cùng trên màn hình trước khi tắt máy, sau đó cậu lại mở vài thư mục ra xem, cậu lấy thẻ nhớ từ trong ngăn kéo, lần lượt tải xuống từng dữ liệu cần thiết, sau đó cậu nhìn thấy một tấm bản đồ.

Cậu chợt nhớ ra cậu đã nhìn thấy tấm bản đồ này trong phòng thí nghiệm số một rồi.

Lúc đó cậu vừa mới tỉnh lại, Nhan Hoàn đang đứng ở trước bàn điều khiển xem bản đồ, thỉnh thoảng còn nói chuyện với những người ở bên cạnh ông ta.

Bản đồ hiển thị các đốm sáng màu đỏ, xanh lục và vàng, giống như bản đồ trước mắt cậu vậy.

Cậu nhíu mày nhìn kỹ thì chợt phát hiện đây là bản đồ của thành phố F, tên các khu vực được ghi chú rất kỹ càng, có nơi đang bị bao phủ bởi màu đỏ, có nơi thì là màu vàng và chỉ có vài nơi là có màu xanh lá mà thôi.

Điều này có nghĩa là gì? Điểm hoạt động của tang thi sao?

Cậu không hiểu nên kéo qua kéo lại quan sát rồi đi tìm thông tin tương ứng trên bản đồ, cậu không phát hiện ra một con sói khổng lồ màu đen đã âm thầm xuất hiện sau lưng cậu.

Đôi mắt sói màu xanh vàng tham lam nhìn về phía con mồi đang quay lưng về phía nó, nó hơi há miệng, đầu lưỡi đỏ bừng như ẩn như hiện, những chiếc răng nanh trắng như tuyết chợt hiện rõ trong bóng tối.

Cái đuôi của nó khẽ lắc lư dường như rất hứng thú với mùi hương của con mồi này, ngọt như thế, quyến rũ như thế, sạch sẽ như thế, thơm như thế, mọi thứ đều khiến nó không khỏi thở hồng hộc và tim đập nhanh hơn.

Con mồi này có mùi rất tuyệt, nó biết, nó nhớ kỹ rồi.

Ở giữa hai chân sau của sói đen chậm rãi hiện ra một thứ chỉ thuộc về giống đực, hắn muốn ăn con mồi nhưng mà bằng một cách khác.

Văn Xuyên vẫn chưa phát hiện ra, cậu đang lục lọi tư liệu, ánh mắt của cậu chợt dừng lại.

Trong tệp đính kèm theo bản đồ có một phần tài liệu tên là "Kế hoạch thế giới mới".

Kế hoạch Nặc Á là lây nhiễm vi rút và chọn lọc các gien có chất lượng cao để giúp bọn họ có thể tiến hóa, mà kế hoạch thế giới mới thì... không cần nói cũng biết, đương nhiên là loài người sẽ bắt đầu lại sự tiến hóa của nhân loại.

Nhan Hoàn đã đề cập đến thế giới mới không chỉ một lần, ông ta còn nói rằng thành phố F là một nơi khởi đầu hoàn toàn mới của nhân loại.

Văn Xuyên mở tài liệu ra xem, cậu đọc nhanh như gió, càng xem thì trên trán càng nhiều mồ hôi, đôi mắt cũng càng ngày càng trừng to.

Cho dù cậu có thể khống chế cảm xúc, mặt không đổi sắc, lại có khả năng tự kiềm chế và bình tĩnh thì lúc này cậu cũng không nhịn được mà thở dài.

Những điểm sáng này là sau khi đã tiến hóa... hoặc là nói sau khi con người hóa thú, trên người bọn họ có thiết bị truy tìm cho nên mới có thể tiến hành đánh dấu tung tích của bọn họ.

Màu đỏ có nghĩa là tính nguy hiểm cao, là khu vực hoạt động của Alpha có gien rất ưu tú.

Màu xanh lá thì lại là khu vực hoạt động của con người có tính công kích và nguy hiểm thấp.

Mà màu vàng lại là nơi sinh hoạt hỗn hợp giữa màu đỏ và màu xanh lá cây.

Tang thi di chuyển ở khắp mọi nơi bên ngoài thành phố F, còn có rất nhiều người sống sót đang chờ cứu viện, bọn họ cố gắng hết sức để đến thành F lánh nạn theo như chương trình phát sóng đã nói.

Quân đội nói, nơi này là điểm lánh nạn cuối cùng của loài người.

Văn Xuyên vô thức lùi lại vài bước, cậu ngẩng đầu nhìn những chấm lớn màu đỏ và màu vàng, còn có một vài chấm xanh lá trên màn hình.

Đã có nhiều người hóa thú như thế rồi, bọn họ có thể là quân nhân, nhân viên y tế, chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau, có thể là ngôi sao, chính trị gia,... trong thành phố F này.

Văn Xuyên vẫn chưa tỉnh táo lại thì sau lưng đã đụng phải thứ gì đó.

Văn Xuyên sững sờ, cậu lập tức cảm nhận được hơi thở nặng nề nóng hổi đang phun lên quần áo của mình, cậu còn chưa kịp xoay người lại thì đã bị thứ đó thô bạo đè xuống đất.

Nhịp tim của Văn Xuyên gần như ngừng đập, cậu khó khăn nghiêng đầu và nhìn thấy một cái đầu sói khổng lồ.

Đôi mắt màu xanh vàng đang nhìn về phía cậu, răng nanh sắc nhọn áp vào mặt cậu, sau đó đầu lưỡi từ từ liếm lên mặt cậu, liếm từ gò má cho đến khóe miệng, bởi vì hưng phấn mà cổ họng phát ra âm thanh "ô ô", cái đuôi đong đưa, chân sau hơi cong, đúng là tư thế giao hợp của động vật rồi.

Sắc mặt Văn Xuyên tái nhợt, cậu ra sức giãy dụa nhưng con sói đen này quá lớn, nó đứng lên còn cao hơn cả cậu nữa kìa, lông cứng màu đen cọ xát vào cổ cậu, đó chính nơi đó có tuyến thể, Văn Xuyên không nhịn được mà run rẩy, da dầu của cậu cũng sắp nổ tung luôn rồi.

"Buông ra -- thả tôi ra!" Văn Xuyên gần như hét lên.

Sói đen này mạnh đến mức Văn Xuyên không thể nhúc nhích được, cậu cảm nhận được đầu lưỡi nóng hổi đang liếm láp tuyến thể sau gáy, sau đó hàm răng sắc bén của sói đen không hề do dự mà cắn thủng lớp da sau gáy của cậu.

Máu tươi chảy dài, sói đen kêu ô ô và kéo Văn Xuyên lên trên bàn điều khiển, móng vuốt kéo quần Văn Xuyên, nó phát ra tiếng gầm gừ vô cùng sốt ruột.

Văn Xuyên nắm lấy thanh sắt rơi trên bàn điều khiển, cậu không thèm nhìn mà đập mạnh về phía sau, con sói đen bị đánh trúng đầu nên tức giận gào lên, từ trong cơ thể phát ra mùi pheromone mãnh liệt với ý đồ muốn kiểm soát Văn Xuyên.

Ngay khi mùi pheromone nồng nặc phát ra thì toàn thân Văn Xuyên đã lập tức mềm nhũn luôn rồi.

Thanh sắt trên tay cậu rơi xuống đất phát ra tiếng kim loại "leng keng".

Văn Xuyên mở to hai mắt, bờ môi khẽ run, mùi pheromone quen thuộc đến nỗi không còn có thể quen thuộc hơn nữa này khiến cậu không thể điều khiển bản thân mà chỉ có thể vô thức thuần phục mà thôi.

Hai chân của cậu chợt mềm nhũn, toàn thân nóng bừng, bản năng khát vọng trào ra khỏi huyết quản, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu -- cậu bị ép phát tình rồi.

Bởi vì pheromone của Alpha quá mạnh mẽ mà cậu lại bị cắn xuyên qua tuyến thể, hai pheromone đột nhiên dung hợp vào nhau, thân thể Văn Xuyên lập tức dâng trào không hề báo trước, cậu thật sự bị ép phát tình rồi.

"Hạng... Thần...?"

Cảnh báo: Chương sau có cảnh tiền diễn giữa Hạng Thần dạng sói với Văn Xuyên.

Tóm tắt chương sau cho những ai không đọc được: Hạng Thần dạng sói muốn cưỡng ép Văn Xuyên theo bản năng nhưng dừng lại kịp, hóa về hình người đánh dấu hoàn toàn Văn Xuyên cưỡng chế kết thúc kỳ phát tình. Văn Hạ vì cứu người bị cắn đứt cánh tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play