Văn Xuyên vốn tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị tốt để sau này gặp mặt phụ huynh, nhưng thực tế thì suốt quãng đường chạy trốn này, cậu cùng người nhà họ Hạng không thể chính thức gặp mặt chào hỏi như người thường, thậm chí còn không thể chuẩn bị quà cáp. Cậu nghĩ rằng trong lòng đã có quyết định rồi. Chú Hạng đã biết mối quan hệ cậu và Hạng Thần, bọn họ đã sớm nhận định nhau từ lâu, mọi thứ dường như đã được coi là đương nhiên. Giờ gặp lại chú Quý cậu nghĩ cũng không sao nhưng khi chính thức giới thiệu với ông ấy, cậu đột nhiên hơi lo lắng và tim đập nhanh hơn. Không biết phải để tay chân ở đâu, chỉ có thể nhìn anh hai của mình đưa tay ra bắt tay chú Quý và chào: "Chú Quý đúng là một đặc vụ huyền thoại, khí tràng của chú mạnh hơn bất kỳ Omega nào mà cháu từng thấy. Ai mà không biết chắc sẽ nghĩ chú là một Alpha xinh đẹp."
Văn Hạ cười nói: "Chú Hạng thật là may mắn."
Hạng Khôn cười vỗ vỗ cánh tay Văn Hạ, cười nói: "Thằng nhóc thối tha!"
Trực giác mách bảo Văn Xuyên nên nói gì đó, nhưng ngày thường cậu rất ít khi giao du, xã giao, cũng không cố ý lấy lòng ai, thật sự không có ưu điểm về chuyện xã giao. Thấy anh hai cười nói vui vẻ với chú Quý, dí dỏm hài hước nhưng cũng không mất đi sự cảm kích và ngưỡng mộ, cậu đột nhiên cảm thấy mình như bị câm, vì vội vàng nên mặt có chút trắng bệch.
Rất ít người có thể nhìn thấy diện mạo thật của Quý Hồng Nguyên, hầu hết thời gian ông ấy đều hóa trang, chỉ có Hạng Khôn và con trai của ông ấy mới biết ông ấy trông như thế nào. Để tránh rắc rối, nhà họ Hạng thậm chí còn không có lấy một bức ảnh của Quý Hồng Nguyên.
Làm việc trong Cục tình báo đặc biệt chắc chắn phải hy sinh rất nhiều, nhưng đồng thời cũng khiến ông ấy hoàn toàn khác với những Omega bình thường khác. Lúc này Văn Xuyên cũng như những người khác, không khỏi nhìn người trước mặt mình, ông ấy đã cởi bỏ "mặt nạ nhân tạo". Quý Hồng Nguyên thực sự rất đẹp, đôi mắt to và sáng, phảng phất như chứa đầy sao, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng khiến người ta không dám khinh thường.
Lông mi của ông ấy dài và dày, gần giống búp bê Tây Dương, làn da trắng như tuyết có chút ửng hồng vì vừa mới tắm xong. Khóe mắt và lông mày còn có chút hồng hồng chưa phai, sống mũi nhỏ và đôi môi hồng hào như Chúa cứu thế đã dùng từng nét vẽ tỉ mỉ vẽ lại, không có một chút khuyết điểm nào, điều này cho thấy gen của đối phương rất tốt.
Văn Xuyên cho rằng gen của nhà họ Văn vốn đã rất tốt rồi, nhưng so với Quý Hồng Nguyên thì dường như vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Đó là một khí chất không thể diễn tả bằng lời, khiến ông ấy trở nên sáng chói, tư thế cao thẳng như cây tùng, lời nói và việc làm của ông ấy đều thể hiện sự cao quý bẩm sinh. Thật khó tưởng tượng một người dường như sinh ra để sống trong ánh đèn sân khấu, đáng lẽ ra phải được người khác nâng niu và chiều chuộng, có thể kiềm chế hơi thở và sẵn sàng ẩn mình dưới lớp ngụy trang tầm thường.
Quý Hồng Nguyên nhìn Văn Xuyên bằng đôi mắt sáng ngời, mỉm cười vươn tay xoa đầu Văn Xuyên: "Tính tình Thần Thần không tốt, giống y như cha nó, nếu sau này thằng bé bắt nạt con thì cứ đến tìm ba."
Từ nhỏ Văn Xuyên không có cha mẹ chăm sóc, bị người thân đối xử lạnh nhạt, tuy rằng sau này anh hả vô cùng chiều chuộng cậu, chỉ cần là chuyện cậu không muốn tiếp xúc, thì không cần phải miễn cưỡng tiếp xúc. Nhưng với sự thiếu thốn tình thương của cha mẹ thì không ai có thể bù đắp được, nhìn vẻ ngoài dịu dàng của Quý Hồng Nguyên khiến mũi cậu chua xót, theo bản năng cậu tiến lên một bước, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn chú Quý."
Trong lòng Quý Hồng Nguyên rất thích Văn Xuyên. Mặc dù ông ấy không thể luôn ở bên cạnh hai cha con Hạng Khôn, nhưng thông qua cơ quan tình báo, mọi thứ về nhà họ Hạng đều nằm trong tầm mắt ông ấy. Ông ấy biết rất rõ cuộc sống của con trai mình trong những năm này, đánh nhau với ai, thích ai ghét ai, còn có đối thủ một mất một, bỏ nhà đi mấy ngày sau khi cãi nhau với Hạng Khôn, lần đầu tiên bạn có cảm tình với Omega là khi nào v.v...
Ông ấy biết ngày đầu tiên đến trường Hạng Thần đã không hợp với Văn Xuyên, lúc đó ông ấy nghĩ hai anh em nhà họ Văn thật là thú vị, sau này mới biết Hạng Thần và Văn Xuyên thường xuyên cãi nhau khi gặp nhau ở trường. Hai người giống như oan gia từ kiếp trước. Nhưng ông ấy cũng không ngờ là cuối cùng hai người lại đến với nhau.
Văn Xuyên vừa có chí cầu tiến vừa kiêu ngạo, mặc dù vì tính tự phụ của mình mà nhân duyên không tốt cho lắm, nhưng cậu là người có năng lực và không bao giờ cúi đầu trước những điều mình không thích. Mặc dù tự phụ nhưng cũng là tự phụ để có đủ tư cách, tuy nghe có vẻ hơi không biết điều nhưng đó chính là điều mà Quý Hồng Nguyên thích.
Ông ấy nháy mắt với Văn Xuyên, nói: "Sao vẫn gọi là chú?"
Văn Xuyên sửng sốt một lúc, sau đó mặt đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ bừng, tim đập như trống, không biết phải làm sao.
Văn Hạ cười ôm bả vai Văn Xuyên, nhìn về phía Hạng Thần: "Nếu để cho tôi biết cậu bắt nạt thằng bé thì rửa sạch cổ chờ đi."
Hạng Thần cười đến mức không khép được miệng, gật đầu: "Anh hai, anh cứ yên tâm đi."
Mặc dù trước đây Hạng Thần cũng từng gọi anh hai theo Văn Xuyên, nhưng ý của từ "anh" lúc này hoàn toàn khác. Văn Hạ lắc đầu cười, tuy rằng anh vẫn không thích Hạng Thần, trong mắt anh Hạng Thần giống như một con chó lớn với cái lưỡi rũ xuống và cái đuôi, nhưng chỉ cần em trai mình thích thì anh còn nói gì được nữa?
Mặt Văn Xuyên nóng bừng, cúi đầu nói với Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên: "Ba, ba nhỏ."
Quý Hồng Nguyên không muốn bị gọi là mẹ, Văn Xuyên chỉ đành gọi hai lần, nhưng thật ra Hạng Khôn không quan tâm chuyện này, ông cười và nắm lấy vai của Hạng Thần và Văn Xuyên. Giờ phút này, có vợ con bên cạnh, lại có thêm con dâu, còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Một nhà xúm lại hàn huyên một lúc, mọi người cũng sôi nổi nói chúc mừng.
Bây giờ có quá ít sự kiện vui vẻ, dù chỉ là một chút nhưng bọn họ cũng coi như là rất đáng quý. Mặc dù chỉ là một chuyện vui nhỏ thôi nhưng cũng đáng để bọn họ chúc mừng.
Không biết là ai khi lấy vật tư còn thuận tay bắt cóc mấy thùng rượu của Ân Kỳ, lúc này mới bật ra, mọi người cụng ly uống rượu, đám trẻ con cũng bị bầu không khí vui vẻ lây nhiễm, sôi nổi cười đùa với nhau.
Tuy công trường dột bị tứ phía nhưng cũng không ngăn được sự sôi động này.
Hạng Khôn, Hạng Thần, Văn Hạ và La Tử Tùng cụng ly và hát lớn, giống như mấy người điên. Quý Hồng Nguyên cùng Văn Xuyên, An Tĩnh ngồi nói chuyện với nhau. An Tĩnh rất tò mò, nhìn ông ấy rồi nói: "Chú Quý, chú thay đổi khuôn mặt kiểu gì thế? Không phải là phải sử dụng thiết bị riêng hả? "
"Chú có thiết bị." Quý Hồng Nguyên tinh nghịch chớp mắt, lộ ra vẻ đáng yêu khiến An Tĩnh và Văn Xuyên vô cùng ngưỡng mộ. Có đứa con trai lớn như Hạng Thần, lại ở Cục tình báo làm lâu như vậy, mà cậu ấy vẫn có thể biểu hiện ra một bộ dáng đáng yêu như thiếu niên, một chút mất tự nhiên cũng không có khiến cho một Beta An Tĩnh cũng không thể không dao động, trong tiềm thức muốn đến gần ông ấy.
Quý Hồng Nguyên lấy từ trong túi ra một chiếc máy nhỏ, trông có vẻ đen và bình thường. Quý Hồng Nguyên mở thứ đó ra bằng dấu vân tay của mình, toàn bộ phần màu đen thực chất là một màn hình, ánh sáng xanh kỳ lạ chiếu từ mọi hướng, khi thấy có khuôn mặt, màn hình sẽ tự động quét và sau đó phụ đề cảnh báo màu đỏ sẽ hiện lên, mặt nạ nhân tạo chưa được nhận dạng, vui lòng quét lại.
An Tĩnh tò mò cầm trong tay nhìn tới nhìn lui: "Chỉ với cái này là đủ á?"
"Chỉ có thể trích, không thể mang." Quý Hồng Nguyên nói: "Đôi khi trong những trường hợp đặc biệt, có thể sử dụng cái này khi cần đổi mặt để tránh kẻ thù. Nếu lần nào cũng phải đổi mới để đến một tổ chức khác, tính cơ động sẽ quá kém, khó thực hiện các nhiệm vụ."
Nói đến đó, Quý Hồng Nguyên lại ném ra một chiếc mặt nạ khác đã được tháo ra, mặt nạ có cảm giác rất mềm và dai, kết cấu của da rất thật, như thể cậu ta đang thực sự nhéo da người vậy. Da gà da vịt An Tĩnh thi nhau nổi lên.
Đôi mắt An Tĩnh sáng lên, tấm tắc trầm trồ: "Tuyệt vời, quá tuyệt vời!"
Hiếm khi mọi người quây quần bên nhau vui vẻ, Quý Hồng Nguyên không muốn phá hỏng hạnh phúc của mọi người, hơn nữa đám Hạng Khôn không biết gì về di truyền học nên cũng không đề cập đến thông tin. Chỉ cùng đám Văn Xuyên, An Tĩnh ngồi trong một góc, vừa nhấp một ngụm rượu, vừa bật máy tính mang theo bên người, mở dữ liệu đã tải được 60% ra cho Văn Xuyên xem qua.
Quý Hồng Nguyên kéo Nhan Hoàn qua, ngồi ở một bên hỏi ông ta: "Ai là người đứng đầu?"
"Có quan trọng không?" Nhan Hoàn không uống rượu, chép chép miệng yếu ớt nói, "Chuyện cũng đã xong rồi, những người ở trên... "
Nhan Hoàn chỉ chỉ đỉnh đầu, ý vị thâm trường nói: "Đều là người đứng đầu."
"Thành phố F bây giờ thế nào rồi? Các người định phái người tới đó làm gì?" An Tĩnh hỏi.
"Không liên quan gì đến tôi." Nhan Hoàn nói: "Đó là yêu cầu của quân đội. Trên đài nói rõ ràng rồi mà? Đi lánh nạn."
An Tĩnh nhíu mày: "Chung Hạo Sinh nói rằng các người đang trong quá trình đào thải. Người mang gen xấu đều bị các người coi là yếu đuối, vậy thì làm gì có chuyện tốt bụng đưa bọn họ đi lánh nạn miễn phí chứ!"
Nhan Hoàn suy nghĩ một chút: "Chung Hạo Sinh... À, cậu nhóc nhà họ Chung. Cậu ấy không sao chứ?"
"Không phải việc của ông." Văn Xuyên không ngẩng đầu lên, ngón tay nhanh chóng gõ lên máy tính, kết nối với máy tính của mình, càng phân tích càng cau mày.
Nhan Hoàn nhìn màn hình, gật đầu: "Là một hạt giống tốt, ừm, mô phỏng này làm rất tốt, cậu tên là Văn Xuyên?"
Mặc dù chỉ có 60% dữ liệu nhưng Văn Xuyên đã hiểu rất rõ về virus và "vaccine giả". Thời gian phân tích rất ngắn, cậu đã nhanh chóng tìm ra những điểm dữ liệu quan trọng nhất.
Cậu dừng lại, sững sờ nói: "Không giải..."
Quý Hồng Nguyên đi tới, Chu Trì và vợ cũ của La Tử Tùng cũng đi đến, mọi người đều nhìn vào màn hình.
"Thật sự không có biện pháp giải quyết nào về loại virus này?" Trái tim Quý Hồng Nguyên lập tức chùng xuống: "Chẳng lẽ không đủ dữ liệu à? Hay là ba sẽ tìm cách quay lại..."
"Không, những cái này đủ rồi." Văn Xuyên nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hoàn: "Đây là loại virus phá hủy hoàn toàn hoặc biến đổi gen người, virus sẽ tự đột biến bên trong cơ thể người, gây ra tổn thương cho cơ thể con người. Tất cả các hệ thống miễn dịch sẽ bị hỏng vì thuốc phát huy tác dụng quá nhanh, hệ thống miễn dịch không kịp cản."
"Cậu đang nghiên cứu thuốc trì hoãn mà đúng không?" An Tĩnh nhắc nhở cậu: "Nếu có thể khiến tốc độ đột biến của virus bị chậm lại thì sao?"
Văn Xuyên cúi đầu cân nhắc: "Có thể thử, nhưng cần một loại thuốc nhắm mục tiêu kiềm chế sự đột biến của virus, bạn phải hoàn toàn bắt và loại trừ tất cả các loại virus đột biến trước khi thuốc trì hoãn hết tác dụng. Nhưng bằng cách này, tác hại đối với cơ thể con người sẽ rất lớn. "
Văn Xuyên nhìn về phía An Tĩnh: "Pheromone của Beta vốn đã chứa thành phần của thuốc trì hoãn, nhưng tốc độ lây nhiễm vẫn không hề chậm lại, virus đột biến tạo ra kháng thể nhanh hơn chúng ta tưởng."
"Thuốc trì hoãn, do cậu làm? Không tệ." Nhan Hoàn có vẻ rất thích Văn Xuyên, gật đầu lia lịa: "Chỉ là sau khi virus xâm nhập vào cơ thể con người, nó sẽ bắt đầu chỉnh sửa gen, tốc độ tự chữa lành của chúng rất nhanh, tốc độ sản xuất kháng thể cũng rất nhanh, không dễ gì mà làm được đâu."
An Tĩnh tức giận nhìn ông ta: "Ông còn cười được à? Chuyện này đều là do các người!"
Lúc này, Nhan Hoàn dường như cuối cùng cũng có chút sức sống, ông ta cười nói: "Chỉ nói về thí nghiệm thôi, đây chẳng phải là một thí nghiệm rất thành công trong lịch sử nhân loại mà đúng không?"
An Tĩnh trợn to hai mắt nhìn ông ta, Văn Xuyên cũng nhìn ông ta từ trên xuống dưới, Nhan Hoàn lại nhịn không được nói tiếp: "Tôi có một cách, các cậu cũng có thể thử xem."
Quý Hồng Nguyên hơi nheo mắt nhìn ông ta: "Cách gì?"
"S11TM203 hiện là "vaccine" duy nhất hạn chế sự đột biến của virus. Ý nghĩa của nó là loại bỏ khả năng lây nhiễm từ căn nguyên. Các người luôn tìm giải pháp trên người mấy người nhiễm virus, tại sao không thay đổi suy nghĩ của bản thân và đưa ra giải pháp từ S11TM203, không phải nhanh hơn à?"
Quý Hồng Nguyên không bị lừa, ông ấy uống cạn rượu trong ly, lau miệng nói: "Muốn mọi người tiêm "cơ thể mẹ"? Mơ à."
Nhan Hoàn lắc đầu: "Ngoài biện pháp này ra, các người không còn cách nào khác."
Văn Xuyên không nói gì, cậu mở tập tin về S11TM203 và bắt đầu mô phỏng để phân tích. Bây giờ Quý Hồng Nguyên, Hạng Khôn, La Tử Tùng và nhiều thành viên của đội cứu hộ khác đã bị tiêm "cơ thể mẹ", trích xuất máu của họ để kiểm tra cũng rất đơn giản nhưng cũng không quá rắc rối.
"Bất kỳ khả năng nào đều không thể bỏ qua." Văn Xuyên nhìn mọi người: "Để tôi thử xem."
Nhan Hoàn nhìn Văn Xuyên, nói: "Nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi. Tôi rất thích dạy những học sinh có động lực và tài năng."
Văn Xuyên không tỏ ý kiến, bây giờ Nhan Hoàn là hiếm nghi lớn nhất nhưng ông ta không chịu thừa nhận bất cứ điều gì. Hiện tại Văn Xuyên đã có đầy đủ dữ liệu thí nghiệm, Nhan Hoàn cũng không có ý định cản trở. Một giáo sư già, người đã có vô số đóng góp cho nhân loại, nếu đối phương sẵn sàng chủ động hợp tác, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phá giải virus.
Nếu không quá bắt buộc thì họ không cần phải trải qua thí nghiệm tra tấn kia.
Văn Xuyên không ngẩng đầu lên nói: "Chỉ cần có đủ dữ liệu, tôi có thể tự mình tìm hiểu được."
Quý Hồng Nguyên vỗ vai Văn Xuyên, mỉm cười khen ngợi: "Bé ngoan."
Không phải lần đầu tiên Văn Xuyên được khen, thực ra từ trước tới nay cậu luôn được mọi người khen ngợi. Nhưng nếu là Quý Hồng Nguyên thì khác, ông ấy là ba nhỏ của Hạng Thần, tương lai cũng sẽ là người nhà của cậu. Đây là lần đầu tiên có "cha", cảm giác này rất mới mẻ, tai Văn Xuyên lập tức đỏ lên, dáng vẻ tự phụ lập tức lui xuống, ngón tay cuộn vào lòng bàn tay, cổ cũng ửng hồng, vô cùng ngoan ngoãn, cứ như là thiếu niên lần đầu được cha mẹ khen vậy.
Quý Hồng Nguyên mềm lòng khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu. Từ nhỏ Hạng Thần đã vô cùng bướng bỉnh, thích cậy mạnh, tự lập từ sớm khiến ông ấy cảm thấy rất không hài lòng cho lắm. Sau này lại không thể suốt ngày ở cùng con, dù biết mọi chuyện, nhưng cuối cùng lại không thể cùng con trưởng thành, trong lòng vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.
Giờ phút này phản ứng thiếu kinh nghiệm của Văn Xuyên đã cho ông ấy một ảo giác không thể giải thích được là đang chăm sóc một đứa nhỏ. Sự thiếu hụt trong lòng cuối cùng cũng có nơi để giải tỏa. Nhịn không được liền xoa đầu Văn Xuyên, nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, trong mắt ông ấy tràn đầy yêu thương.