Một giờ ba mươi phút sáng, thời điểm những người gác đêm đổi ca cho nhau.

Người phụ trách canh gác bên ngoài ngáp một cái, gật đầu chào người đàn ông có dung mạo bình thường mới tới trước mặt, đưa tay nhận lấy bia đối phương đưa cho.

"Ở nhà ăn còn thức ăn nào khác không?" Người canh gác nói: "Tôi đói muốn chết rồi."

"Có lẽ hết rồi." Quý Hồng Nguyên hơi cúi đầu, khom lưng, bả vai rụt lại, cố gắng hạn chế cảm giác tồn tại của mình. Không muốn ai sẽ nhìn kỹ vào khuôn mặt của mình, thậm chí sau khi liếc nhìn đối phương cũng sẽ quên ngay ông ấy trông như thế nào. Quý Hồng Nguyên nói: "Anh có thể vào bếp xem thử."

"Nhà bếp? Lúc này trong phòng bếp sợ là cũng chỉ có bánh quy nén." Người đàn ông chậc chậc một tiếng, làm thủ tục giao ca với Quý Hồng Nguyên: "Giáo sư Trương nói trước tối mai phải lấy được mẫu đơn của bọn họ. Mấy người có gen ưu tú này..."

Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ khó chịu, giọng ghét bỏ: "...không biết tốt xấu. Nhưng những người bên trên lại rất coi trọng họ. Nếu cho tôi xử lý, tôi sẽ trói người rồi lấy dấu vân tay. Còn không thì đánh cho dở sống dở chết, lại bỏ đói thêm vài ngày nữa. Lúc đó, cho dù là điều kiện gì, đảm bảo bọn chúng cũng đáp ứng."

Quý Hồng Nguyên nói: "Biết làm sao được. Người có gen tốt trời sinh luôn ở trên chúng ta một bậc. Đến khi bọn họ đồng ý rồi, lập tức sẽ trèo lên đầu chúng ta. Cho dù chúng ta có cố gắng hơn nữa, đời này cũng chỉ có thể làm người canh gác."

"Có ai không biết điều đó chứ?" Người đàn ông phẫn nộ nghiến răng, vỗ vai Quý Hồng Nguyên, xoay người rời đi.

Quý Hồng Nguyên đứng ở cửa một lúc, đèn cảm ứng ở hành lang phía xa đã tắt, chỉ còn lại đèn nhỏ trên đỉnh đầu vẫn còn sáng. Các kí hiệu lối ra an toàn trên hành lang lấp lánh với ánh sáng xanh trong suốt. Đêm của bệnh viện, luôn cho người ta cảm giác như đang ẩn chứa hơi thở bí mật của bóng tối, xung quanh trở nên yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gầm gừ mơ hồ vọng lại từ xa.

Biểu cảm trên mặt Quý Hồng Nguyên không chút thay đổi tiếp tục đứng gác. Một lúc sau, đội trưởng phụ trách tuần tra đi qua, nhìn vào trong ô cửa sổ nhỏ một lát. Hắn ta cũng không nói gì với Quý Hồng Nguyên, xoay người rời đi.

Nửa giờ sau, Quý Hồng Nguyên mở cửa, ra hiệu.

Ba người trong phòng lập tức chạy ra, lặng yên không một tiếng động đi theo Quý Hồng Nguyên về phía lối ra an toàn.

Dưới vòi chữa cháy giấu ba bộ đồng phục Hội Hợp Vĩ, mấy người Hạng Khôn vội vàng thay vào, đeo huy hiệu. Họ vừa định xuống lầu, thì thấy đội trưởng phụ trách tuần tra trở về.

Hạng Thần lo lắng, căng thẳng, tay chậm rãi di chuyển lên dao găm giắt phía sau thắt lưng.

Quý Hồng Nguyên lập tức ra hiệu "dừng", ý bảo không cần lo lắng. Ông ấy tự mình đi ra ngoài, vừa kéo quần, vừa chào hỏi đội trưởng.

Đội trưởng cầm theo hai lon bia trong tay, trên người cũng có mùi rượu, sắc mặt đỏ ửng, nói: "Đi đâu vậy?"

"Đi vệ sinh." Quý Hồng Nguyên rụt rè nói.

Đội trưởng nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ trên cửa, trong phòng không bật đèn, tối đen không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Chỉ thấy mờ mờ trên mặt đất và trên giường có túi nhỏ phồng lên, giống như những người đang ngủ.

Hắn ta lại nhìn Quý Hồng Nguyên, đưa bàn tay luồn vào trong vạt áo đối phương sờ soạng, véo một cái lên chiếc eo nhỏ nhắn kia, bỡn cợt: "Ăn nhiều một chút, xem gầy chưa này... Nhưng làn da thật mềm mại nha!"

Mặt Quý Hồng Nguyên đỏ bừng, bả vai run rẩy, cũng không dám tránh né, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Đội trưởng nắm cằm ông ấy nâng lên, nhìn khuôn mặt quá bình thường thì thấy không có hứng thú gì, uống một ngụm bia rồi xoay người rời đi.

Quý Hồng Nguyên đợi thêm một lúc, xác định hắn ta sẽ không quay lại nữa. Lúc này, ông ấy mới nhanh chóng đi tới lối thoát hiểm, vừa mới đẩy cửa ra, thì thấy Hạng Thần và Văn Hạ đang ra sức giữ chặt Hạng Khôn đang nổi giận.

Quý Hồng Nguyên: "..."

Hạng Khôn đưa tay chỉ vào ông ấy, gân xanh trên trán nổi lên.

Quý Hồng Nguyên thở dài: "Được rồi! Sau khi kết thúc chuyện này, em lập tức "rửa tay gác kiếm"."

Hạng Thần: "..."

Mấy người nhanh chóng chạy xuống cầu thang, Hạng Khôn rất bất mãn, đưa tay vào trong, dùng sức lau chỗ eo bị chạm vào của Omega nhà mình. Vành tai Quý Hồng Nguyên đỏ bừng. Ông ấy đã không gặp Alpha của mình rất lâu rồi. Bây giờ bị đối phương chạm vào, đầu gối lập tức mềm nhũn, trên người nổi da gà.

Ông ấy vội vàng nắm lấy bàn tay to lớn kia, trừng mắt một cái, Hạng Khôn nuốt mạnh, đũng quần rõ ràng phồng lên.

Hạng Thần: "..."

Hạng Thần tự kiểm điểm, khi mình ở cùng Văn Xuyên, liệu có phải cũng có hành động không nên nhìn này hay không?

Hắn vô thức liếc mắt nhìn Văn Hạ, khóe miệng Văn Hạ hơi kéo lên, lặng lẽ gật đầu - cậu và ba lớn của cậu thật sự giống nhau như đúc.

Hạng Thần: "..."

Mấy người đi xuống tầng hai, gặp một đội tuần tra ban đêm và mấy người vừa trở về từ nhà bếp.

Nhóm người này đều uống rượu, bước chân xiêu vẹo, nhỏ giọng cười, chờ sau khi bọn họ đi qua, Quý Hồng Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Từ tầng này đến tầng hầm, khắp nơi đều có camera giám sát, nhất định phải cẩn thận hơn."

Hạng Khôn nhìn bản đồ tòa nhà bệnh viện dán ở lối thoát hiểm, chỉ vào một điểm: "Đây chính là khu thí nghiệm mà cậu nói?"

"Đúng vậy! Dữ liệu gốc của virus lưu trữ ở đó. Em đoán là các nhân vật cốt lõi đừng đằng sau tổ chức này cũng ở đó. Ngày thường họ ra vào có lối riêng, em không thể vào được."

Sở trường của Quý Hồng Nguyên là cải trang, ẩn giấu thân phận, làm giảm cảm giác tồn tại của mình, bắt chước lời nói và hành động của người khác. Nhưng ông ấy không giỏi lấy cứng đối cứng, càng không giỏi chiến đấu trực diện bằng vũ lực.

Nhưng Hạng Khôn và Hạng Thần thì khác, sức chiến đấu của hai người này quả thực đã tăng lên gấp bội. Trực giác nhanh nhạy khi chiến đấu và sự nhạy cảm với nguy hiểm khiến bọn họ gần như bất khả chiến bại.

Hạng Khôn nhanh chóng ghi nhớ mấy lối ra vào trên bản đồ, nói: "Cảnh vệ ban đêm có bao nhiêu?"

"Không nhiều hơn ban ngày... Anh định làm gì?"

"Không thể để công sức em nằm vùng lâu như vậy trở thành vô ích." Hạng Khôn híp mắt, nói: "Anh và Hạng Thần đi thu hút sự chú ý của bọn họ. Em và Văn Hạ đi lấy dữ liệu về virus."

Quý Hồng Nguyên trợn to hai mắt: "Không được! Hệ thống nhận dạng phía dưới đó em không có cách phá giải. Các anh vừa tới gần nó sẽ kích hoạt chuông báo động!"

"Báo động kích hoạt một lần là đủ rồi." Hạng Khôn ôm cổ Omega, hôn lên môi một cái lại cắn một cái, nói: "Nghe anh! Chúng ta không thể về tay không."

Hạng Thần cũng cười rộ lên, trấn an: "Có con và ba lớn ở đây! Ba nhỏ yên tâm!"

Văn Hạ thở dài, cắn bánh quy nén trong tay nói: "Tôi chỉ muốn trở về tắm rửa một cái, sau đó ăn cơm."

Bốn người nhanh chóng đi xuống tầng hầm đầu tiên, bầu không khí ở đây nặng nề và quỷ dị. Dù đã cách một cánh cửa phòng hộ dày nặng, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm rầm rầm bên trong và tiếng gầm gừ của tang thi.

Văn Hạ nhíu mày, nói: "Tôi cảm thấy đây không phải là biện pháp tốt." Anh quen thu thập đủ manh mối rồi mới đưa ra quyết định, hành động phát sinh nhất thời như này khiến trong lòng anh thấy lo lắng.

"Lấy công làm thủ." Khi những người như Hạng Khôn chiến đấu thường cần tùy thời ứng biến, đối với cục diện này ngược lại càng có thể khống chế, nói: "Không thể lúc nào chúng ta bị động, cũng nên để cho bọn họ nếm thử cảm giác này."

Quý Hồng Nguyên lặp lại nhiệm vụ: "Không cần biết có lấy được dữ liệu hay không, sau thời gian mười phút, em sẽ cho nổ tung phòng thí nghiệm còn chúng ta hội họp ở bên ngoài."

Ông ấy vươn tay, mấy người đối chiếu thời gian, kim giây nhảy lên đều đặn, lúc chỉ đúng số mười hai, Quý Hồng Nguyên nói: "Bắt đầu!"

Hạng Khôn và Hạng Thần xông về phía hệ thống nhận dạng, kích hoạt cảnh báo, đèn báo động màu đỏ bật sáng. Toàn bộ tầng hầm số một và tầng một đều là tiếng chuông báo động chói tai.

Đội tuần tra bắt đầu tập kết, cảnh vệ tầng một cầm súng vọt ra, Quý Hồng Nguyên và Văn Hạ trốn ở sau cánh cửa chỗ lối thoát hiểm, nhìn Hạng Thần nâng súng. Hắn bắn từng phát, từng phát dứt khoát và lưu loát. Hạng Khôn và hắn tựa lưng vào nhau, tiêu diệt cảnh vệ đi từ thang máy ra.

Văn Hạ cắn bánh quy nén, nói trong tiếng súng kịch liệt: "Mọi người còn tưởng chú đã là nhân vật cấp cao trong nội bộ, nếu không, cũng phải là quản lý tầng lớp cấp trung."

"Các nhiệm vụ khác nhau đòi hỏi các phương pháp khác nhau." Quý Hồng Nguyên nói: "Ở nơi như này, vị trí càng cao càng dễ thu hút sự chú ý. Vị trí cao cần những người có gen tốt hoặc IQ cao. Nếu như tôi quá nổi bật, tôi sẽ bị giám sát, như vậy càng khó hành động."

Văn Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hạng Thần quay lại và lao nhanh về phía hành lang, Hạng Khôn bọc lót phía sau, nói: "Một đám heo chó kém cỏi! Đến đây!"

Đạn bắn ra như mưa, tạo thành vô số lỗ thủng trên tường. Đội cảnh vệ tập trung và áp sát tới. Hạng Thần xông vào một cánh cửa, kéo ba lớn vào.

Hạng Không vẫn chưa dừng lại. Ông ném một quả lựu đạn vào hành lang, tia lửa văng tung tóe, sóng nhiệt ập vào mặt. Sau tiếng nổ, cửa xung quanh biến dạng, kính vỡ vụn.

Chuông báo cháy trên đầu được kích hoạt, vang lên lanh lảnh, hệ thống phun nước chữa cháy hoạt động trong nháy mắt. Ngay lập tức, hành lang chìm trong làn nước xối xả như mưa.

Quý Hồng Nguyên: "..."

Văn Hạ nói: "Ừm, chú Hạng đang đầy một bụng tức giận không có chỗ phát tiết."

Phía bên kia, Hạng Thần vừa phá vỡ một cái cửa sổ ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu: "Chờ đã, đây là tầng hầm, sao lại có cửa sổ?"

"Ra ngoài trước đã!" Hạng Khôn đẩy hắn một cái. Hai người tựa vào dưới cửa sổ tránh đạn, thỉnh thoảng giơ tay bắn. Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người bắn vẫn không trượt phát nào.

Đèn báo động phát ra ánh sáng màu đỏ chiếu lên khuôn mặt của họ, hình thành những vệt sáng tối xen kẽ thay đổi liên tục.

Tủ kính trong phòng bị vỡ, chất lỏng không rõ tên gọi chứa bên trong đổ lênh láng, bốc lên mùi nước tiểu ghê tởm. Hai người cùng nhau di chuyển, đứng lên, nhảy, quay đầu lại bắn trả, tránh vào hành lang hẹp phía sau cửa sổ. Ở góc cuối hành lang, lại có một cánh cửa.

"Không phải là chúng ta tính toán sai rồi chứ? Sao lại có căn phòng bí mật nào nữa?" Hạng Thần nói.

Hạng Khôn phá khóa, đạp cửa mà vào, còn chưa thấy rõ bên trong có cái gì, một tiếng gầm gừ trầm thấp truyền đến. Hai người đồng thời sửng sốt.

Đó không phải là tiếng gầm của tang thi, cũng không phải giọng nói của con người.

Tương tự như... Tiếng gầm ngột ngạt phát ra từ sâu trong cổ họng con thú, khiến người ta rùng mình.

Có tiếng xích sắt đằng sau cánh cửa, nhiệt độ trong căn phòng này thấp hơn rất nhiều. Bên ngoài hành lang cũng không có ai đuổi theo nữa.

Khi Quý Hồng Nguyên và Văn Hạ xác định tất cả mọi người đều đuổi theo hai người kia, lập tức xông vào phòng thí nghiệm.

Cửa phòng thí nghiệm bị nổ biến dạng nên bị kẹt. Hai người hợp lực đạp cửa ra, dưới ánh đèn mờ ảo, Văn Hạ sững sờ, đồng tử đột nhiên co rút.

Phòng thí nghiệm rất lớn, bên trong là vô số các khoang thủy tinh hình trụ trong suốt, chứa đầy tang thi trôi nổi trong chất lỏng không xác định, chúng gầm lên, cơ thể trần truồng, nhìn rõ kết cấu làn da đột biến. Ở các bình lớn chứa chất lỏng khác đang ngâm các khối thịt giống như phôi thai trẻ sơ sinh, có thể thấy cả dây rốn teo lại và biến dạng, bên ngoài được gắn rất nhiều ống dụng cụ.

Quý Hồng Nguyên không kịp nhìn nhiều, lao về phía bàn thí nghiệm, khởi động máy tính, nhập mật khẩu đã tra được từ lâu nhưng không có cơ hội sử dụng, sau đó bắt đầu sao chép dữ liệu.

Cơ sở dữ liệu quá lớn, sau một phút mới chỉ sao chép được 2% dữ liệu.

"Không được, không kịp." Quý Hồng Nguyên mở cơ sở dữ liệu, nhanh chóng lựa chọn thứ cần thiết, làm thao tác nén lại để tiết kiệm dung lượng và thời gian.

Văn Hạ canh giữ ở cửa, ánh mắt lần lượt nhìn qua những khoang thủy tinh kia, anh cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Những thứ đó đều là mẫu thí nghiệm." Quý Hồng Nguyên nhìn thoáng qua, nói: "Những tang thi này... Tất cả đều là bác sĩ và y tá lúc đầu, và bệnh nhân, những đứa trẻ này... Là những mẫu thử nghiệm có gen đã bị can thiệp sửa đổi, một số trong số họ là thai chết lưu, một số bị khuyết tật bẩm sinh, một số trẻ sinh non, các dấu hiệu sinh tồn rất yếu, tất cả đều được đưa ra xét nghiệm."

Động tác của Quý Hồng Nguyên không ngừng lại, nhưng giọng nói lại thể hiện rõ cảm giác bất lực: "Tôi tận mắt nhìn bọn họ bị mang đi, bị nhốt lại, bị tra tấn... Nhưng tôi không thể làm gì được. Vào thời điểm đó, thành phố A đã bị khống chế. Tôi rất khó có thể truyền tin tức ra ngoài và không thể cứu bất cứ ai."

Văn Hạ lắc đầu, nói: "Đây không phải lỗi của chú."

Quý Hồng Nguyên hai tay chống lên bảng điều khiển, cúi đầu lặng im.

Gần mười phút, dữ liệu chỉ tải về được 60%, Quý Hồng Nguyên nghiến răng từ bỏ, xoay người nói: "Đi!"

Bên ngoài cửa đã có cảnh vệ kéo đến, họ bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm.

Văn Hạ ra dấu im lặng. Hai người lén nhìn ra bên ngoài, nghe thấy tiếng kéo lê của dây xích từ xa xa truyền đến.

Những người cảnh vệ hoảng loạn và ngay lập tức có người nói: "Họ đã đi đến "phòng giam". Chạy!"

Mọi người tranh nhau chạy trốn, không ai để ý chuyện bắt người nữa. Ngay lập tức tiếng xích sắt càng lúc càng lớn, Quý Hồng Nguyên trong lòng có dự cảm không tốt, mở cửa xông ra ngoài.

"Hạng Khôn?"

Sâu trong căn phòng từ góc trong cùng truyền đến tiếng hét: "Chạy!"

Đồng thời với tiếng hét, Hạng Khôn và Hạng Thần đồng loạt nhảy ra khỏi cửa. Ở trên không trung, hai người đồng loạt làm ra động tác giống như chỉ thấy trên những thước phim quay chậm: lộn nhào, nổ súng, xoay người rơi xuống đất. Khi tiếp đất bị trơn mà lảo đảo ngã xuống, theo đà trượt một đường dài đến trước mặt Quý Hồng Nguyên. Hạng Khôn lập tức bật đứng lên nắm lấy tay lão bà kéo chạy.

Mấy người mặc kệ nước lạnh từ vòi chữa cháy phun đầy mặt, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào lối thoát hiểm ra ngoài. Hạng Thần và Văn Hạ xoay người đóng cửa. Nhưng ngay lập tức, cánh cửa bị thứ gì đó đuổi theo đánh văng ra.

Văn Hạ bị đánh văng vào tường, gáy bị đập mạnh, anh kêu lên một tiếng.

Hạng Thần kéo anh lên, xoay người nổ súng. Nhưng tốc độ cửa thứ kia cực nhanh, nó lại có thể tránh né đạn, gầm gừ vọt tới.

Quý Hồng Nguyên lúc này mới thấy rõ đó là thứ gì, đồng tử đột nhiên co rụt - đó là một con báo hoa thân hình vô cùng cường tráng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play