Khắp người bọn họ đều phủ một màu xám đen, trông vô cùng thê thảm, cơ thể bê bết máu. Ân Kỳ không vội giải thích, trước tiên bảo bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ, phân chia gian phòng, hẹn đến thời gian ăn tối sẽ thảo luận chi tiết.

Trong lòng Hạng Khôn đầy lo lắng, ông vội vàng đi tắm rửa thay quần áo để một mình đi nói chuyện với Ân Kỳ, Hạng Thần đứng ở cửa phòng nhìn bóng lưng của cha mình, ánh mắt phức tạp.

Văn Xuyên nhẹ kéo tay hắn: "Hạng Thần?"

"Ừ." Hạng Thần vòng tay qua eo Văn Xuyên, hôn lên trán bảo bối, thở dài nói: "Có phải là tôi quá máu lạnh rồi hay không?"

"Chuyện gì?"

"Cha tôi đang rất lo lắng, nhưng tôi lại muốn thuyết phục ông ấy bình tĩnh và tỉnh táo chút." Hạng Thần nhìn vào mắt Văn Xuyên và nói: "Nếu đổi lại là em, chắc tôi sẽ không có tâm trạng dọn dẹp và nghỉ ngơi. Ước gì có thể bay đến chỗ em ngay lập tức."

Văn Xuyên vỗ vỗ lưng Hạng Thần, nắm tay hắn đi vào phòng, nói: "Thời gian anh ở cùng chú ấy không nhiều, không phải lỗi của anh."

"Chúng tôi giống như những người xa lạ quen thuộc nhất." Hạng Thần ngồi cạnh giường trầm tư: "Tôi còn nhớ đôi mắt của ông ấy, đôi mắt của ông ấy rất đẹp, còn có mùi hương trên người ông ấy luôn khiến tôi cảm thấy an tâm. Có điều ông ấy hiếm khi ở nhà..."

Hạng Thần nghĩ đến đây, Văn Xuyên ngồi xuống bên cạnh tò mò nhìn hắn, cậu rất ít khi nghe Hạng Thần kể về gia đình của mình, đặc biệt là người mẹ bí ẩn kia.

Hạng Thần nói: "Ông ấy sinh tôi khi ông ấy hai mươi tuổi, chăm sóc tôi đến năm hai tuổi thì phải rời nhà để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình. Tôi thường cảm thấy rằng nhiệm vụ của ông ấy quan trọng hơn tôi và cha tôi. Thật sự là tôi không có ấn tượng sâu với ông ấy."

Hạng Thần bất lực nói: "Nhiều năm như vậy, thời gian của ông ấy ở với chúng tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ông ấy luôn nhớ sinh nhật tôi, quà cũng không năm nào không có và lần nào chúng cũng là thứ tôi cần hoặc thứ tôi rất thích. "

Văn Xuyên mỉm cười: "Có nghĩa là chú ấy luôn để ý tới anh."

Hạng Thần không nói lời nào, hắn nhìn Văn Xuyên liền cúi người hôn lên đôi môi kia, giữa môi và lưỡi có ý đồ xâm lược, làm cho toàn thân Văn Xuyên nổi da gà, đầu gối run rẩy.

Sau một nụ hôn sâu, Hạng Thần bế Văn Xuyên vào phòng tắm, hai người cùng nhau tắm.

Hạng Thần đè Văn Xuyên lên tường, cầm tay cậu kéo trụ trên đỉnh đầu của cậu, cả người cậu dựa lên nền gạch sứ lạnh lẽo, vừa hôn cậu vừa thở hổn hển: "Em muốn có con không? Con của chúng ta sẽ như thế nào? Giống em hay giống tôi?"

Văn Xuyên không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, sau đó toàn thân có thể nhìn thấy bằng mắt thường hiện ra màu hồng, cánh tay khẽ run lên, bị Hạng Thần mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

Hạng Thần giống như một kẻ săn mồi độc đoán, trong phòng tắm vừa dịu dàng vừa mãnh liệt yêu thương, vuốt ve Văn Xuyên, hai người siết chặt ngón tay, da thịt dán chặt vào nhau, nhiệt độ bỏng rát gần như thiêu đốt Văn Xuyên. Mãi đến khi rời khỏi phòng tắm, Văn Xuyên mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Hạng Thần giúp cậu lau người và lau khô tóc, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang nắm bảo vật cả đời này trong lòng bàn tay.

Văn Xuyên ngủ say như một đứa trẻ trong vòng tay hắn, Hạng Thần sấy khô tóc cho cậu, cúi người hôn lên khóe miệng sưng tấy của cậu. Sau đó lau khô người mình, leo lên giường vòng tay ôm cậu rồi cùng cậu ngủ say.

Ngủ một giấc đến tối, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hạng Thần giống như một con chó săn lập tức trở nên cảnh giác, hắn liền xoay người ngồi dậy, cơ thể cảnh giác chuẩn bị tư thế chiến đấu, hai mắt sáng ngời, trông không giống như một người vừa mới ngủ dậy.

Văn Xuyên đang nằm trong chăn liền nhúc nhích, làn da trần trụi thoải mái nằm trên chăn, bờ vai trần nõn nà và lưng đầy dấu hôn, nhìn thoáng qua liền biết cậu đã được người khác mạnh mẽ yêu.

Hạng Thần xoa đầu Văn Xuyên, Văn Xuyên ngẩn người mở mắt ra, một lúc sau mới nhớ ra mình đang ở đâu.

"Tiểu Xuyên?" Giọng Văn Hạ vang lên: "Đang nghỉ ngơi à? Đã dậy chưa? Đến giờ ăn cơm rồi."

Hạng Thần bước xuống giường và mặc quần áo, thân hình gầy guộc hiện ra trong tầm mắt, hắn đứng trên sàn với đôi chân trần, tứ chi cân đối và mạnh mẽ, mông săn chắc và hơi hơi vểnh lên, có thể nhìn thấy vòng cung của cơ bắp ở bên hông eo hẹp của hắn bị giấu ở nơi ánh sáng không thể chiếu đến nơi, lộ ra một chút cám dỗ.

Hắn cúi xuống nhặt quần lên, từ phía sau có thể nhìn thấy cái của nam giới treo giữa hai chân hắn, tim Văn Xuyên đập thình thịch, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, nhưng hình ảnh người đàn ông này yêu mình trong phòng tắm cứ hiện lên trong đầu cậu. Liền khiến cho gương mặt cậu trở nên đỏ bừng.

Hnagj Thần mặc quần áo vào, giúp Văn Xuyên sắp xếp mọi thứ, hắn lấy làm lạ nói: "Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Văn Xuyên thản nhiên nói một câu "do nóng", sau đó bước nhanh tới mở cửa cho anh hai mình.

Văn Hạ mặc áo sơ mi và thắt cà vạt, đi một đôi giày da bóng loáng dưới quần tây giản dị, trông như đang đi nghỉ mát.

Ánh mắt anh thản nhiên quét qua dấu hickey trên cổ em trai, biết là do con chó con nào đó cố tình làm vậy nên anh giả vờ không quan tâm, lười biếng cười một tiếng rồi khoác vai em trai mình đi xuống dưới.

"Đói bụng không? Đi ăn cơm với anh hai đi."

"Dạ." Trước mặt anh hai mình Văn Xuyên luôn rất ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo thường ngày.

Trong lòng Hạng Thần chua chua nghĩ: Bây giờ cục cưng cũng rất kiên nhẫn với mình, cũng không hay cáu gắt với mình nữa. Mặc cho mình nói bất cứ điều gì mình muốn, ngay cả khi bắn...

Hạng Thần suy nghĩ một giây, trong đầu đầy hình ảnh mắt Văn Xuyên đỏ bừng rơi nước mắt, ôm mình xin tha, ánh mắt rơi vào bóng lưng Văn Xuyên ở trước mặt, trong mắt còn có hứng thú, hắn liếm khóe miệng.

Văn Hạ như có mắt sau lưng, đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt có chút "tục tĩu" của Hạng Thần liền nhếch môi cười mỉa.

Hạng Thần: "..."

Dưới tầng dưới, mấy người Hạng Khôn đã ngồi sẵn trên bàn, bàn ăn rộng rãi mà chỉ có vài người, trên bàn ăn có đầy đủ thức ăn, ở giữa có một cái đài radio nhỏ.

Vẫn chỉ có một kênh trên radio, như thể một nữ tiếp viên không bao giờ thay đổi giọng nói của mình cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.

"Lặp lại thông báo, lặp lại thông báo, đây là đài phát thanh công cộng chính thức. Trạm liên lạc thông tin chính thức của chính phủ xin thông báo đã năm mươi ba ngày trôi qua kể từ ngày bùng phát lây nhiễm virus. Lặp lại thông báo, lặp lại thông báo, đây là đài phát thanh công cộng chính thức. Trạm liên lạc thông tin chính thức của chính phủ xin thông báo đã năm mươi ba ngày trôi qua kể từ ngày bùng phát lây nhiễm virus"

"Nếu bạn là người sống sót, chúng tôi khuyên bạn nên đến thành phố F, ở đó có những trại tị nạn chính thức, có đủ vật tư, hãy đến thành phố F nếu có thể. Nhắc lại, nếu bạn là người sống sót, chúng tôi khuyên bạn nên đến thành phố F, ở đó có những trại tị nạn chính thức, có đủ vật tư, hãy đến thành phố F nếu có thể."

"Các báo cáo sau đây về các thành phố bị bỏ hoang: Thành phố C, Thành phố B, Thành phố E, Thành phố L, Thành phố M, Thành phố A, Thành phố H, Thành phố S, Thành phố D, Thành phố J, Thành phố G đã bị bỏ hoang và quân đội đã rút khỏi những thành phố này. Nhắc lại, Thành phố C, Thành phố B, Thành phố E, Thành phố L, Thành phố M, Thành phố A, Thành phố H, Thành phố S, Thành phố D, Thành phố J, Thành phố G đã bị bỏ hoang và quân đội đã rút khỏi những thành phố này. Mong những người sống sót vẫn còn ở khu vực này, hãy rời đi càng sớm càng tốt. Mog những người sống sót vẫn còn ở khu vực này, hãy rời đi càng sớm càng tốt."

"Sau hai tiếng nữa, chúng tôi sẽ tiếp tục báo cáo về việc sơ tán. Nhắc lại, sau hai tiếng nữa, chúng tôi sẽ tiếp tục báo cáo về việc sơ tán."

Hạng Thần kéo ghế ngồi xuống, nói: "Thông báo này không có ý nghĩa gì, hơn nữa tình hình sơ tán cũng không được nói rõ. Nghĩ ai cũng đần độn như vậy à?"

Ân Kỳ mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho mọi người dùng bữa rồi nói: "Bởi vì đây chỉ là một trò chơi nhàm chán mà thôi."

Mọi người đều nhìn ông ta với vẻ mặt khó coi.

Bất cứ ai đã từng vật lộn một cách tuyệt vọng trong thảm họa này, đã nhìn thấy sự tàn nhẫn và vị tha của bản chất con người, cùng sát cánh chiến đấu với vô số người vừa quen vừa không quen, không thể nói là "trò chơi nhàm chán" một cách ngẫu hứng như vậy được.

Ân Kỳ giơ tay bày tỏ lời xin lỗi, nhấp một ngụm rượu rồi thở dài: "Đây không phải là ý của tôi, tôi chỉ giải thích ý của nhóm người kia. Bọn họ chỉ cho rằng đây là một trò chơi, một trò chơi được thiết kế bởi họ và họ là người chiến thắng lớn nhất trong trò chơi. "

Hạng Thần nói: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các người và chuyện này có quan hệ gì? Có phải "Hội Cộng Sinh" cũng tham gia vào vụ này? Trang bị của các người đến từ đâu?"

Ân Kỳ xua tay, ra hiệu đừng lo lắng nói: "Đây là một câu chuyện dài."

Ông ta cân nhắc một lúc rồi nói: "Để tôi nói thế này, mặc dù Hội Cộng sinh và Hội Hợp Vĩ có niềm tin và tín ngưỡng khác nhau, nhưng chúng chỉ là sự lựa chọn tín ngưỡng của mọi người, và không liên quan đến những thứ khác. Nhưng về sau thì lại khác, vì sự phát triển của virus đã được đưa vào chương trình nghị sự, những người của Hội Hợp Vĩ đã can thiệp vào nó. Họ ủng hộ sự tiến hóa gen và hỗ trợ sự tồn tại của những người ưu thắng liệt thải. Nhưng mọi người, những gì bọn họ ủng hộ là sự can thiệp và chọn lọc của con người, không phải sự chọn lọc của tự nhiên, cũng không phải sự đào thải của tự nhiên, Điều này là không hợp lý."

Nhìn thấy Ân Kỳ lại sắp bắt đầu "truyền giáo", Hạng Khôn liền ngắt lời: "Nói chuyện chính!"

Ân Kỳ liếc ông, sau đó gõ ngón tay lên bàn và nói: "Giữa hai hội đều cài cắm tai mắt lẫn nhau. Nói cách khác, biết mình biết địch trăm trận trăm thắng nên sẽ không gặp nguy hiểm, với cũng thuận tiện cho việc truyền giáo."

Mọi người: "..." Chứ không phải là vì muốn đào góc tường* đối phương à?

Ân Kỳ nói: "May mắn thay, tai mắt của chúng tôi được giấu rất sâu, chúng tôi đã đào được rất nhiều thông tin nội bộ và truyền nó ra ngoài, vì vậy chúng tôi là người đầu tiên biết về chuyện này."

Hạng Khôn không thể tin được: "Anh biết rồi! Vậy sao không vạch trần? Không báo trước?"

"Vạch trần kiểu gì?" Ân Kỳ nói: "Cấp trên chắc chắn có biện pháp để trấn áp tin tức, người bình thường có thể biết được cái gì? Đến lúc đó lại cho rằng tín ngưỡng của chúng tôi quá cực đoan, không giải thích được thì lại bị người ta cười nhạo, có khi còn phải đội cái nồi truyền giáo cực đoan. Điều quan trọng là nó chỉ đang ở giai đoạn thử nghiệm. Vào thời điểm đó, rất nhiều bằng chứng không dễ gì lấy ra được. Nếu để lộ ra ngoài thì ngược lại lại là đánh rắn động cỏ, thậm chí ngay cả tính mạng của tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm. "

Hạng Khôn nói: "Anh là người giàu nhất, anh muốn gì mà chẳng có? Cần gì một vài tín đồ?"

"Tôi là chủ tịch chi nhánh thành phố M." Ân Kỳ chỉnh đốn quần áo của mình: "Xin đừng coi thường sức mạnh của tín ngưỡng, nếu không có sức mạnh của Hội Cộng Sinh, anh đã không ngồi ở đây bây giờ rồi."

Ân Kỳ xua tay và tiếp tục nói: "Sau đó, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị vật tư và chọn nơi này làm căn cứ. Chúng tôi cũng nghĩ đến việc ngăn chặn nó, nhưng chúng tôi không thể làm gì được. Thực ra thì chúng tôi từng gửi cho các phương tiện truyền thông tin tức về virus thông qua vài gợi ý nhưng ngay sau đó nó đã bị xóa bỏ, hầu hết mọi người chỉ nghĩ rằng chúng tôi đang nói đùa, một số người còn tố cáo tin tức của chúng tôi. Anh thử đoán xem lý do tố cáo là gì? Ngụy tạo tin đồn phản khoa học."

Ân Kỳ tự cười nhạo bản thân: "Chúng tôi không thể tìm ra vị trí của phòng thí nghiệm cụ thể của bọn họ, chúng tôi không biết quá trình thí nghiệm đã diễn ra đến đâu cho đến khi Tiểu Quý tìm thấy tôi."

Khuôn mặt của Hạng Khôn trở nên ảm đạm, ông nhắc nhở: "Làm ơn hãy gọi em ấy bằng tên đầy đủ của em ấy. "

Ân Kỳ phớt lờ ông, nói: "Chắc là cậu ấy đã lợi dụng Cục tình báo để biết tôi là chủ tịch chi nhánh thành phố M của Hội Cộng Sinh, vì vậy cậu ấy đã liên lạc với tôi, đổi cung cấp một số vũ khí và thiết bị cho chúng tôi là chúng tôi phải giúp cậu ấy thâm nhập vào bên trong Hội Cộng Sinh..."

Hạng Khôn lập tức trở nên tức giận: "Vậy mà anh cũng đồng ý?"

"Dù không có tôi, cậu ấy vẫn có biện pháp để vào được." Ân Kỳ nhìn ông: "Anh hiểu rõ thực lực của cậu ấy mà phải không? Có sự bảo vệ của tôi, cậu ấy có thể bớt được chút rắc rối!"

Đó là vài năm trước, đây là nhiệm vụ duy nhất Quý Hồng Nguyên phải thực hiện, nhưng Hạng Khôn hoàn toàn mù tịt trong bóng tối.

Ân Kỳ nói: "Chúng tôi đã liên lạc với nhau từ đó. Cậu ấy giúp chúng tôi liên hệ với bên vũ khí và trang thiết bị, chúng tôi giúp cậu ấy giả mạo danh tính, nội ứng ngoại hợp, cuối cùng giúp cậu ấy có được sự tín nhiệm của các lãnh đạo cao nhất của Hội Hợp Vĩ và thâm nhập thành công vào bên trong phòng thí nghiệm."

"Quá trình thí nghiệm virus diễn ra nhanh hơn chúng tôi tưởng. Dù có vào phòng thí nghiệm, cậu ấy cũng không thể tiếp xúc với nhóm người thực sự nắm giữ thông tin cốt lõi." Ân Kỳ thở dài: "Vấn đề này rất quan trọng, ngay cả Tiểu Quý mà cũng không thu được bằng chứng nào. Trong khoảng thời gian này, những người cấp trên vì ý kiến ​​khác nhau nên đã đấu đá nội bộ, điều này cũng ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Tiểu Quý. Cậu ấy bị buộc phải ngừng thu thập chứng cứ cho đến khi những người phía trên hoàn toàn xé rách mặt nạ, những người ủng hộ cuối cùng cũng giành được chiến thắng, một số lượng lớn những người phản đối bị cách chức, mất đi quyền lực, thậm chí một số còn bị gán cho cái tội "tham nhũng" và bị ném vào tù."

"Thành thật mà nói, bên trong này có bao nhiêu công báo tư thù vẫn còn khó nói lắm." Ân Kỳ giang tay: "Cấp trên của Tiểu Quý cũng xảy ra sự cố và không thể liên lạc được. Trên lý thuyết thì Tiểu Quý có thể từ bỏ nhiệm vụ và tự cứu mình, nhưng vấn đề này... Quá quan trọng. Một khi virus bị truyền ngoài, không ai có thể tránh khỏi nó, vì vậy cậu ấy đã chọn hoàn thành nhiệm vụ một mình."

Hạng Khôn nắm chặt tay hít sâu một hơi, muốn đập bàn đạp ghế mấy cái, gân xanh trên trán nổi lên, nội tâm bạo phát bị ông áp chế, nếu Quý Hồng Nguyên ở trước mặt ông. Hiện tại, cho dù ông có lại làm tổn thương Omega của mình, hay lại nuông chiều ông ấy, lần này đừng mơ ông bỏ qua! Nhất định phải trừng phạt ông ấy!

Ân Kỳ thở dài nói: "Tôi cũng đã từng thử thuyết phục cậu ấy, nhưng không được. Sau đó, liên lạc của hai người chúng tôi cũng bị cắt đứt, không có sự hỗ trợ của cấp trên, cậu ấy rất dễ bại lộ thân phận, cho nên cậu ấy chỉ có thể chủ động cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài."

"Lần cuối cùng cậu ấy liên lạc với tôi." Ân Kỳ nghĩ lại: "Chỉ một tuần trước khi virus bùng phát, cậu ấy đã nhờ tôi chăm sóc cho anh và giúp đỡ nếu cần thiết."

Thực ra Quý Hồng Nguyên không nói vậy, nhưng Ân Kỳ không muốn giải thích.

Lần cuối cùng ông ta nhận được cuộc gọi là vào lúc bốn giờ đêm.

Quý Hồng Nguyên không chào chào hỏi gì mà chỉ nhanh chóng nói: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vi rút lây lan nhanh hơn tôi nghĩ. Thứ đó là ma quỷ, không ai có thể kiểm soát được, trên đời này cũng không có thuốc giải. Kế hoạch đã bắt đầu rồi, chỉ có thể tiến hành theo ý tưởng của những người đó, nếu không nhân loại chỉ có thể bị diệt vong."

"Tôi không lo lắng về Hạng Khôn và Thần Thần, họ sẽ ổn thôi." Quý Hồng Nguyên nói về gia đình của mình, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, mang theo niềm khao khát sâu sắc, ông ấy thở dài: "Nếu sớm biết như vậy tôi đã không chấp nhận điều nhiệm vụ này, đợi Hạng Khôn biết mọi chuyện. Chắc có khi anh ấy nhất định muốn tự tay bóp cổ tôi nhỉ? Thật tốt khi có thể ở lại với gia đình của mình trong một thế giới đầy rắc rối như thế này."

"Nhưng nếu là anh ấy, anh ấy cũng sẽ lựa chọn giống như tôi. Đây đã không phải là chuyện của một người nữa, nếu chúng ta không sát cánh cùng nhau, chúng ta sẽ không thể sống sót sau thảm họa này."

"Nếu một ngày nào đó anh gặp họ, nếu anh có thể giúp đỡ họ thì hãy ráng giúp nhé, còn nếu không thì không sao cả." Quý Hồng Nguyên tự hào nói: "Họ có khả năng tự chăm sóc bản thân, họ giỏi hơn tôi rất nhiều. Đặc biệt là Thần Thần, thằng bé là một anh hùng nhỏ, giống hệt như cha nó."

Ân Kỳ không muốn nói những lời này, ông ta liếc nhìn Hạng Khôn, trong lòng vừa không cam tâm vừa ghen tị, rồi nói tiếp: "Sau đó, tôi không còn tin tức gì về cậu ấy nữa. Khi virus bùng phát, tôi đã chuyển đến đây cùng những người khác. Mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng trên đường đi vẫn có nhiều người hy sinh. Thảm họa này vượt xa sức tưởng tượng của chúng tôi."

Hạng Khôn im lặng, Văn Xuyên nói: "Rốt cuộc là ai đã phụ trách cuộc thí nghiệm này?"

"Tôi không biết." Ân Kỳ nói: "Đối phương trốn quá kỹ, trước nay chưa từng lộ diện."

"Còn Hội Hợp Vĩ thì sao?" Văn Xuyên cau mày: "Bắt đầu với Hội Hợp Vĩ còn chưa đủ sao?"

"Hội Hợp Vĩ cũng giống như chúng tôi, có rất nhiều chi nhánh, số lượng người rất khó thăm dò. Đặc biệt là sau khi thí nghiệm, nhiều chuyên gia trong lĩnh vực di truyền học, doanh nhân quyền lực và giàu có, chính trị gia, diễn viên nổi tiếng, tiểu thuyết gia, v.v... Rất nhiều người mà cậu không thể nghĩ đến đã tham gia vào chương kế hoạch. Họ không muốn bị loại, họ có tiền, họ có thể mua cơ hội sống sót của chính mình, đó là một phần của ưu thắng liệt thải."

Văn Xuyên im lặng, cậu yên lặng nhìn lên bàn, tâm trạng rất phức tạp, nặng nề.

Chuyện này giống như bộ phim tận thế mà cậu từng xem. Ai lên được "Con thuyền của Noah" thì phải phá sản chỉ để mua một tấm vé, còn lại chỉ có thể bị đào thải. Cảm xúc của cậu dần trở nên không cam tâm, tức giận, bất lực, tuyệt vọng, khó có thể diễn tả bằng lời.

Nếu đó là một thảm họa tự nhiên thì không sao, nhưng đây là một thảm họa nhân tạo.

"Hiện tại chúng tôi không còn nhiều người, đương nhiên Hội Hợp Vĩ cũng vậy. Bọn họ nghĩ bọn họ thu được bao nhiêu lợi ích?" Ân Kỳ lắc đầu, "Chỉ là dùng làm súng cho người ta mà thôi."

Văn Hạ tiếp nhận chủ đề này, nói: "Chung Hạo Sinh, Lão Cẩu, họ đều là thành viên của Hội Hợp Vĩ, còn có Nhan Thư Ngọc, đội trưởng của lực lượng 811 Chương Tuấn và tổng chỉ huy trại tị nạn thành phố J."

Vẻ mặt Chu Trì trở nên ngưng trọng, đứng lên chào, hai mắt đỏ hoe, nói: "Tôi không thể đại diện cho bất kỳ ai, nhưng tôi vẫn phải nói lời xin lỗi. Xin lỗi mọi người... Xin lỗi..."

Ngón tay Chu Trì run lên, môi gần như chảy máu, gia đình cô cũng chết trong thảm họa, lúc còn ở trại tị nạn thành phố J cô rất tin tưởng tổng chỉ huy và Nhan Thư Ngọc. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, bởi vì cô quá tin tưởng, nên mới gây ra vụ nổ ở trại tị nạn, đã hy sinh rất nhiều sinh mạng vô tội.

Hạng Thần nhìn cô nói: "Tại sao phải cho nổ trại tị nạn hầm trú ẩn? Còn Văn Xuyên,bọn họ có người rồi, cũng có cách tiến hóa, tại sao Chung Hạo Sinh lại phải đưa Văn Xuyên đi?"

Chu Trì nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Tôi nghe Nhan Thư Ngọc nói bọn họ cần "biến số"."

"Biến số?" Hạng Thần cau mày: "Ý của cô là?"

"Bắt chước "chọn lọc tự nhiên"." Chu Trì nói: "Sự bùng phát của virus là do con người tạo ra, nhưng cách đào thải cần thuận theo "tự nhiên", bất kỳ "biến số" nào cũng sẽ khiến sự "cải cách" này càng trở nên thực tế hơn."

Mọi người chìm vào im lặng, có giật mình có run sợ, còn có bị sốc và không hiểu điều này có nghĩa là gì.

Hạng Thần quay đầu nhìn Văn Xuyên, Văn Xuyên suy ngẫm nói: "Tôi có thể hiểu là Chung Hạo Sinh và Lão Cẩu đều là "biến số", bọn họ chọn loại bỏ ai, chọn tiến hóa ai đều thuộc về "chọn lọc tự nhiên". Cái người này, người đã phát minh ra virus, hắn ta có khiếu nghệ thuật bệnh hoạn, "thành phẩm" của hắn ta cần phải hoàn hảo đến từng chi tiết để cuối cùng trở thành thứ mà hắn ta muốn."

"Nghệ thuật gì? Đã là đồ vật mà còn có nghệ thuật à?" Hạng Khôn không dám tin nói.

Vật Xuyên gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Những nhà khoa học theo đuổi một trình độ cao nhất sẽ luôn có những cách suy nghĩ cực đoan vượt ngoài lẽ thường. Nhưng theo ý kiến ​​của hắn ta, đây không phải là cực đoan, mà là đối với khoa học sự theo đuổi trung thành nhất chính là bản chất của tự nhiên? Là không thể kiểm soát, không thể đoán trước được, sự tiến hóa của mọi sinh vật đều tuân theo quy luật tự nhiên. Mà quy luật tự nhiên này cũng tồn tại trong sự tích tụ của môi trường tương ứng. Tóm lại, môi trường cần thiết và sự lựa chọn cần thiết cuối cùng quyết định tính tất yếu của quá trình tiến hóa sinh học."

"Nhưng trong dòng sông dài của lịch sử, tốc độ tiến hóa của sinh vật rất chậm, hầu như không thể nhận thấy được. Hắn ta không thể đợi lâu như vậy, vì vậy hắn ta chọn cách can thiệp vào, một mặt coi mình như một vị thần. Mặt khác, đó cũng là sự cống hiến và ngưỡng mộ tột cùng cho những gì hắn ta theo đuổi, hắn ta không có cái gọi là "đạo đức luân lý". Bởi vì sự ưu thắng liệt thải của tự nhiên cũng không tuân theo các giá trị đạo đức do con người tạo ra."

"Chúng ta không thể coi hắn ta như một con người, mà là một thiết bị tinh vi không có sự can thiệp của bất kỳ cảm xúc cá nhân nào. Hắn ta bị ám ảnh bởi chính sự tiến hóa, rồi mọi thứ... Kể cả tôi, kể cả mọi người và Chung Hạo Sinh, Lão Cẩu, Đào Phi, v.v. đều là những tham số cần thiết trong thí nghiệm này."

Hạng Thần nói: "Ý em là, hắn ta đã cho Chung Hạo Sinh và những người khác quyền lựa chọn của riêng bọn họ, để tăng thêm các "biến số", tức là bắt chước "chọn lọc tự nhiên"? Cho dù có xảy ra bất cứ tai nạn nào cũng không bị lên án."

"Ừ." Văn Xuyên gật đầu: "Nhưng tại sao Chung Hạo Sinh lại chọn em, có thể là bởi vì..."

Cậu dừng lại, sau đó quay lại nhìn Hạng Khôn, Hạng Thần cũng nhìn sang, họ không biết Hạng Khôn đã thẩm vấn Chung Hạo Sinh như thế nào.

Hạng Khôn gật đầu, chống tay lên bàn nói: "Nhà họ Chung là phe đối lập, ngoại trừ gã. Vì chuyện này nên nhà họ Chung mới xảy ra chuyện, khi virus bùng phát, bọn họ cũng là nhóm người đầu tiên bị đào thải... Sau khi gã được tiêm một loại vaccine giả, gã đã đi lang thang khắp nơi chỉ để chứng kiến ​​lịch sử, nhân tiện, gã cũng có một nhiệm vụ là mang đi càng nhiều Omega càng tốt."

Omega là tiền đề của khả năng sinh sản, điều này rất dễ hiểu.

"Đó là lý do tại sao gã đã kiểm soát rất nhiều Omega ở trong trường." Hạng Thần gật đầu.

"Omegas bị nghiện dễ dàng kiểm soát hơn nhiều, trong những loại thuốc đó thực sự chứa vaccine giả." Hạng Khôn nói: "Đó cũng là lý do tại sao gã muốn mang Văn Xuyên đi. Văn Xuyên là một Omega đã vậy lại còn là một Omega thông minh. Đương nhiên, mang đi thì có giá hơn. Nhưng Văn Xuyên tình cờ phát hiện ra bí mật trong đường hầm, cho nên Chung Hạo Sinh đã nghĩ đến việc bịt miệng."

Văn Xuyên nói: "Điều này cũng có lý, sở dĩ thành phố J bùng nổ là bởi vì bọn họ không cần nhiều người may mắn sống sót như vậy, bọn họ đang tự mình đào thải, Omega đã bị mang đi từ lâu, gần như để lại Beta và một ít kho dữ liệu."

Bây giờ Văn Xuyên cũng nhớ ra và nói: "Tôi đã kết nối với kho dữ liệu của mạng nội bộ ở thành phố J. Sau đó có tải xuống một số dữ liệu, nhưng nhanh chóng bị phát hiện và đã bị đóng. Giờ tôi nghĩ lại, đó là để tránh việc tôi tìm thấy dữ liệu trong kho dữ liệu. Trước khi tôi đi, việc chia sẻ dữ liệu trong kho dữ liệu chỉ dành cho Nhan Thư Ngọc và tổng chỉ huy."

Chu Trì gật đầu: "Sau này tôi mới biết là Thư Ngọc muốn tôi ở bên cạnh cô ấy... Nhưng tôi không thể."

Chu Trì nhìn Văn Hạ: "Tôi đã hứa là sẽ giúp Văn Hạ. Sau khi chắc chắn bọn họ sẽ đến thành phố A, chúng tôi đã đánh cắp mật khẩu và ám hiệu vào thành phố của họ, và bị phát hiện khi đến đây..."

Văn Hạ vỗ vai Chu Trì nói: "Trung úy Nhan thả chúng tôi đi, không ngờ cô ta lại lên kế hoạch giết người vô tội một cách bừa bãi như vậy, nói ra cũng thật trớ trêu. Sau đó chúng tôi gặp mấy người ngài Ân đây, để tránh lộ vị trí nên Hội Cộng Sinh không cho phép bất kỳ sản phẩm công nghệ nào từ thế giới bên ngoài vào. Thiết bị theo dõi càng không được, vì vậy tôi đành gỡ thiết bị theo dõi và để lại lời nhắn cho mọi người."

"Chúng tôi sợ người của Trung úy Nhan nửa đường quay lại, nên không dám để lại tin tức quá rõ ràng." Văn Hạ nói: "Cũng may là ngài Ân sẵn sàng chủ động giúp tôi đi đón mọi người."

Chỉ không là chuyện này thực sự có mối quan hệ với Quý Hồng Nguyên.

Hạng Thần đập bàn, khoanh tay nói: "Cũng chính là nói, có một nhà khoa học nghệ thuật biến thái như vậy, sau khi thả virus ra còn hy vọng sẽ thuận theo "chọn lọc tự nhiên" nên thêm nhiều "biến số". Những người đang vất vả sống sót trong thảm họa này, đều là những người "không thể kiểm soát" được trong cuộc thí nghiệm này. Chúng tôi đã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, còn nghĩ rằng có nhiều âm mưu ẩn chứa trong đó, nhưng thực tế không phải vậy. "

"Không hề có." Hạng Khôn gật đầu: "Sở dĩ 811 đi truy tìm nguồn lây nhiễm là vì mẹ anh đã đánh cắp dữ liệu, họ đến đó để tiêu hủy chứng cứ, mà đội trưởng Chương Tuấn là thành viên của Hội Hợp Vĩ, đi xác nhận virus đã khuếch tán và bằng chứng không còn tồn tại, nhiệm vụ của anh ta là loại bỏ nhiều người hơn nữa, cho nên mới khiến những thành viên vô tội của 811 phải hy sinh."

"Đội cứu hộ, cảnh sát nhất định có nội gián nên mới khiến tình hình càng ngày càng phức tạp. Đội chuyên gia đã bị bịt miệng là để đảm bảo virus không bị phá giải. Để cho thí nghiệm này có thể tiếp tục."

"Nhiệm vụ của Chung Hạo Sinh là rời đi cùng với càng nhiều Omega càng tốt, nên gã đã phân phát một số lượng lớn vaccine giả." Hạng Khôn nói: "Cho dù đó là sự hy sinh, vụ nổ, những nạn nhân vô tội, tuy rằng đây là sự "chọn lọc" của con người nhưng nó lại trở thành sự "chọn lọc tự nhiên". Đây chính là sự thật. "

"Vô lý!" An Tĩnh không thể không nói: "Thật nực cười! Cái gì mà sự lựa chọn tự nhiên? Nó chỉ đơn giản là cho kẻ ác có cơ hội công báo tư thù. Đồng thời cho những người giàu có, quyền lực và có mối quan hệ tốt một nơi để hả hê trước sự bất hạnh của người khác!"

"Đạo đức và luân lý không tồn tại trong cuộc thí nghiệm này." Văn Xuyên nhắc nhở: "Kẻ mất trí đó có một tế bào nghệ thuật lãng mạn bệnh hoạn và kiên quyết ủng hộ khoa học cực đoan, coi tất cả những điều này như "tự nhiên". Nói cách khác, bản thân con người là một phần của tự nhiên. Sự lựa chọn của chúng ta cũng chính là sự lựa chọn tự nhiên. "

"Khoa học của kẻ điên là vô nhân đạo." Văn Xuyên lẩm bẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play