Đối với Văn Xuyên, ý tưởng dùng Đào Phi để đến gần Chung Hạo Sinh là một ý tưởng rất đột phá, bởi vì nó là một ý tưởng ngẫu hứng, cậu chưa hoàn toàn nghĩ đến kế hoạch trong tương lai nên chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Vì ở đây có anh hai nên cậu không hề lo lắng đến vấn đề có thể hoàn thành một cách suôn sẻ hay không.

Cậu nhìn về phía Văn Hạ, gật đầu với Văn Hạ, trong khoảng thời gian ngắn liền tiếp thu ý tưởng của em trai cưng, tất nhiên là sẽ giúp cậu hoàn thành toàn bộ kế hoạch.

Anh gõ ngón tay lên tay vịn, cười nói: "Thiếu tướng Hạng, tôi có thể...?" Anh làm một cử chỉ làm phiền rồi, Hạng Khôn giơ tay lên, ra hiệu cho anh chỉ cần nói.

Văn Hạ liền không khách khí noi: "Nhốt anh ta bên cạnh Chung Hạo Sinh, tìm cơ hội cho bọn họ làm quen nhau, đừng quá cố ý. Tốt nhất trước tiên hãy tiết lộ tin tức rằng Chung Hạo Sinh thường bị đưa đến phòng thí nghiệm, sau đó để Chung Hạo Sinh tự mình trải nghiệm."

Hạng Thần nói: "Là Đào Phi à."

Văn Hạ gật đầu: "Phải dẫn gã đi qua trước cửa phòng giam Đào Phi, để cho anh ta nhìn thấy, tới lui ba bốn lần. Sau một khoảng thời gian Đào Phi sẽ tin rằng chúng ta quả thực đang lấy Chung Hạo Sinh ra làm thí nghiệm gì đó. Ngay cả khi bây giờ vẫn chưa có vaccine, nhưng chắc chắn trên người Chung Hạo Sinh cất giấu bí mật gì đó."

Văn Hạ xoa xoa vành tai mình: "Cài máy nghe lén lên, đừng để bị phát hiện, việc còn lại cứ để anh ta tự do phát huy."

Hạng Khôn cau mày nói: "Liệu có làm được không?"

Hạng Thần khanh tay, tựa lưng vào ghế, hai chân hơi dạng ra, tư thế ngồi rất độc đoán, nói: "Làm được. Cha không biết gã là người như thế nào. Nếu có cơ hội, gã sẽ không chọn cách xé rách mặt nạ. Đây thực sự là một ý kiến ​​hay. "

Hạng Thần liếc nhìn Văn Xuyên, khen ngợi nói: "Nhét anh ta ở cạnh Chung Hạo Sinh, anh ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để thiết lập quan hệ với Chung Hạo Sinh, mà Chung Hạo Sinh sẽ không cam lòng khi bị nhốt lại, gã cần một người nội ứng, Đào Phi chỉ tạm thời bị nhốt, rồi sẽ được thả ra, cho nên anh ta là sự giúp đỡ tốt nhất đối với gã. "

Văn Hạ gật đầu: "Cho nên bất kể chuyện nội bộ là như thế nào, có phải thật hay không, hắn vẫn sẽ tiết lộ một chút. Chuyện này đối với chúng ta rất quan trọng."

Hạng Khôn vỗ đùi, đứng dậy nói: "Vậy thì đánh cược đi."

Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại ba người, Văn Hạ nói sơ qua chuyện lúc trước nói trong phòng thí nghiệm, Văn Xuyên kinh ngạc nói: "Thì ra là như vậy... Chúng ta đã nghĩ nhiều rồi."

Cậu tự lẩm bẩm một mình, đôi khi đăm chiêu, đôi khi như chợt nhận ra gì đó

, đôi khi lộ ra vẻ ngơ ngác, toàn là những biểu cảm phong phú hiếm có.

Hạng Thần ngồi bên cạnh vô thức nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt mê đắm và dịu dàng mà hắn thậm chí không nhận ra, Văn Hạ nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nói: "Hạng Thần, cậu nghĩ những người đó đang nghĩ gì vậy?"

Hạng Thần chợt bừng tỉnh: "Hả?"

Văn Hạ chỉ ra nội dung mà trước đó bọn họ đã thảo luận trong phòng thí nghiệm, nói: "Cậu La vẫn chưa nói xong."

Hạng Thần phản ứng lại, suy tư một chút rồi nói: "Tôi nghĩ sự tình đã rõ ràng rồi, nhưng chúng ta vẫn cần có bằng chứng, nếu không chúng ta cũng không khác gì Đào Phi, hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ."

Văn Hạ bật cười.

Hạng Thần bắt chéo chân, ngồi đối diện với Văn Hạ, cả hai đều đẹp trai ngời ngời, ánh đèn rọi vào khuôn mặt của họ, Điểm khác biệt giữa hai người là Văn Hạ có khí chất tao nhã cao quý, lời nói và việc làm luôn nho nhã lịch sự, trong khi đo Hạng Trần lại rất thản nhiên,gương mặt toát lên vẻ kiêu ngạo.

Văn Hạ giơ tay, ra hiệu Hạng Thần cùng nhau tán gẫu.

Hạng Thần quay đầu hỏi Văn Xuyên: "Cậu đã từng nhìn thấy khối thiên thạch kia chưa?"

Văn Xuyên sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu: "Chưa từng thấy. Lúc thầy tôi nhận được cũng là một dãy số liệu đã phân tích một nửa, cũng có một số ảnh chụp, nhưng thực thể thì chưa từng thấy. Sau này tôi mới nghe nói nó đã được gửi đến thành phố F."

Lại là nghe nói, Hạng Thần thầm nghĩ: Họ đang sống trong một cái ngõ cụt của những điều "nghe nói".

"Bị đưa đến thành phố F? Cậu chưa từng đề cập đến chuyện này." Hạng Thần hỏi.

"Anh không hỏi." Văn Xuyên khó hiểu.: "Chúng ta đã có đầy đủ dữ liệu rồi."

Hạng Thần nghĩ gì đó, nói: "Ai đến lấy nó đi? Cậu có tận mắt nhìn thấy không?"

"Không, chuyện này tôi không quan tâm." Văn Xuyên nói: "Ý của anh là? Anh cho rằng thứ đó không được đưa đi hả?"

"Không." Hạng Thần bất lực cười: "Tôi nghĩ căn bản là không có thứ này. Số liệu đã được chuẩn bị từ sớm rồi gửi cho mọi người. Thiên thạch và những người bị lây nhiễm sau khi tiếp xúc đều là giả. Thí nghiệm trên cơ thể người ở thành phố có thể đã được bí mật tiến hành, sau khi số lượng người bị lây nhiễm ngày càng tăng dần, giấy không gói được lửa, cuối cùng mọi chuyện mới dần lộ ra."

Hạng Thần duỗi tay ra làm động tác trao đổi, nói: "Trình tự thời gian không đúng, cho nên đã khiến chúng ta hiểu lầm."

Văn Xuyên cau mày, suy nghĩ một chút nói: "Chẳng lẽ là cái tên bị lây nhiễm kia lẻn vào viện nghiên cứu? Anh ta tới lấy thiên thạch? Nhưng nếu không có thiên thạch... Chờ đã, anh ta tới để...?"

"Anh ta tới để khiến các cậu bị lây nhiễm." Hạng Thần gật đầu.

Văn Xuyên sửng sốt không nói nên lời, vẻ mặt rất giống An Tĩnh, nhưng không bộc lộ hết cảm xúc như An Tĩnh, nên cậu chỉ mở to mắt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cậu mím môi, liên kết với nội dung mà bọn họ đã thảo luận trước đó, cũng hiểu được ý của Hạng Thần.

"Thành phố A đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người trong một thời gian dài. Hẳn là mệnh lệnh của cấp trên. Sau khi lây nhiễm thành công, ừm, chúng tôi cho rằng đây là thành công chứ không phải thất bại. Sau khi thành công, người bị lây nhiễm sẽ được thả ra và bắt đầu đi truyền nhiễm trên diện rộng." Hạng Thần nói: "Sau đó cử người tấn công viện nghiên cứu liên quan đến phát triển vaccine. Thứ họ muốn không phải là vaccine, mà mục đích thực sự của họ là không thể bị phát hiện, vì vậy bọn họ hụy trang thành bùng phát lây nhiễm, cục diện không thể kiểm soát được."

"Điều này có thể giải thích nguyên nhân cái chết của tất cả các nhóm chuyên gia. Đó là lý do mà việc bảo vệ viện nghiên cứu và các chuyên gia liên quan luôn được ưu tiên, thương vong sẽ không quá nghiêm trọng." Văn Xuyên chậm chạp nói: "Tại sao những chuyên gia tham gia thí nghiệm cũng chết? Họ thực sự không cần vaccine? Để giữ cho con người sống sót như thế này là tiến hóa gen? Ý nghĩa là gì?"

Văn Xuyên không hiểu. Cho nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được cái logic này.

Văn Hạ cười nói: "Nếu đây là những gì mà những kẻ cực đoan, chẳng hạn như "Cộng Sinh" làm, nó sẽ có ý nghĩa là muốn nhân loại diệt vong, thanh lọc trái đất và duy trì cân bằng hệ sinh thái là những gì họ có thể làm."

Văn Xuyên: "..."

Văn Xuyên lắc đầu: "Chắc chưa đến nỗi đó."

Văn Hạ nhún vai nói: "Anh không đoán được mục đích của việc lây nhiễm là gì. Bây giờ tạm gác chuyện này lại, phải xem xem Đào Phi có thể hỏi giúp chúng ta thông tin gì nữa không."

Hạng Thần: "..."

Văn Hạ nói: "Tôi đoán 811 bị phái đi cũng chỉ là giả vờ. Họ đã bị thương nặng, không thể tìm thấy nhân chứng. Không biết có người của Chung Hạo Sinh trà trộn vào trong số những người còn lại hay không, không ai có thể nói chắc chắn được. Ít nhất hiện tại chúng ta an toàn, nhưng chúng ta cũng đã mất đi chứng cứ bên trong, nếu có thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị theo dõi, địch ở trong bóng tối, ta ở chỗ sáng, việc này không dễ xử lý., chúng ta không thể để 811 xét nghiệm máu từng người một, dễ dẫn đến nội chiến."

Hạng Thần gật đầu: "Bây giờ chúng ta không thể chịu được nội chiến."

Văn Hạ sờ cằm: "Có thể dùng thí nghiệm làm chiêu bài để kiểm tra máu của bọn họ. Nhưng nếu tên đó không xuất hiện, hắn không tình nguyện lộ diện thì cũng không thể làm gì."

Văn Hạ lại nói: "811 rõ ràng là tinh nhuệ, lại có đầy đủ vũ khí, không thể chịu tổn thất nghiêm trọng như vậy. Đáp án duy nhất chính là có người đưa bọn họ đến chỗ chết. Thành phố A..." Văn Hạ liếc mắt,:"201 nói rằng nhiệm vụ của họ là mang nguồn lây nhiễm trở về và giải cứu nhân viên của viện nghiên cứu trên đường đi, nhưng nếu viện nghiên cứu bị lây nhiễm, giết không cần báo."

Hạng Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, phản ứng lại: "Truy xuất nguồn lây nhiễm là giả, không có viện nghiên cứu nào có thể sống sót mới là thật. Nếu phát hiện có người nhiễm bệnh... cho dù trong đó vẫn có người sống, để cho chắc chắn, bọn họ phải giết hết những người trong đó."

Văn Xuyên xoa trán, chỉ cảm thấy nhức đầu, cố gắng kết nối toàn bộ lại với nhau: "Vậy nguồn lây nhiễm là giả, thành phố A là nơi đầu tiên phát sinh vi rút, những người biết rõ thông tin hoặc đã chết hoặc bị nhiễm bệnh. Sau đó, 811 xuất hiện, có một tên nội gián trà trộn bên trong, nhiệm vụ thực sự của anh ta là đảm bảo rằng những người tham gia phát triển vaccine đã chết. Vì vậy sau khi ra khỏi thành phố A, thành phố B đã thất thủ rồi họ đi thẳng đến thành phố C. "

Văn Hạ gật đầu nói: "Người bị lây nhiễm đến viện nghiên cứu của em chắc cũng là một người biết nội tình, cho nên 811 không thẳng tiến đến thành phố B, mà đến thành phố C."

Hạng Thần trả lời: "Ở thành phố C, họ gặp phải một đợt bùng phát dịch bệnh quy mô lớn. Đáng lẽ họ có thể trốn thoát suôn sẻ, nhưng tên nội gián kia trong đã đẩy họ đến nơi nguy hiểm nhất, vì vậy họ đã bị thiệt hại nặng nề."

Văn Hạ đã từng trốn thoát cùng những người của 811, gật đầu nói: "Thời điểm xuất hiện của bọn họ quả thực quá trùng hợp. Sau này tôi từng hỏi 201, bọn họ đều trốn ra từ viện nghiên cứu."

Hạng Thần nói: "Tất cả những chuyện này đều là sự thật."

Văn Xuyên lắc đầu: "Không có chứng cứ."

Ba người im lặng một lúc.

Bằng chứng bị che đậy bởi cái chết, rất khó để tìm được bằng chứng. Bọn họ vẫn không thể hiểu nổi, số lượng người chết lớn như vậy thậm chí còn không cho phép vaccine xuất hiện? Mục đích của lây nhiễm là gì? Chẳng lẽ thật sự là do "Cộng Sinh" thực hiện "Kế hoạch loại bỏ nhân loại"?

Văn Hạ vòng tay ôm bả vai Văn Xuyên, hôn lên đỉnh đầu cậu, ôn nhu nói: "Em cứ yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này chúng ta nói sau."

Văn Xuyên gật đầu, vừa quay đầu lại thấy Hạng Thần đang cau mày, nhận thấy ánh mắt của hắn, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Văn Hạ nói để cho Văn Xuyên nghỉ ngơi, Hạng Thần cũng không thể ở lại được nữa, đành phải đi theo Văn Hạ ra ngoài. Ngoài cửa, Hạng Khôn phái hai người của đội cứu hộ đến canh cửa, đề phòng lại có người tới làm loạn.

Hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang, thỉnh thoảng đi qua một số bệnh nhân, bên trong điểm cứu viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Hạng Thần có chút mất tập trung, Văn Hạ đột nhiên nói: "Không ngờ quan hệ của hai người so với trước kia tốt hơn nhiều."

Hạng Thần dừng lại gật đầu.

Văn Hạ nói: "Cám ơn cậu đã hộ tống em ấy an toàn ra ngoài."

Hạng Thần: "Điều nên làm."

Văn Hạ liếc hắn một cái, cười đầy ẩn ý: "Cậu có bạn đời bên cạnh không? Từng đánh dấu tạm thời ai chưa?"

Hạng Thần ngay lập tức trở nên cảnh giác, lại cảm thấy khó xử, nói: "Không có."

Văn Hạ nhướn mày, đút hai tay vào túi quần, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu và Tiểu Xuyên đã không ổn rồi. Về sau, tôi đến trường tìm Tiểu Xuyên. Tôi đã gặp cậu vài lần, lần nào cũng thấy cậu đối đầu với Tiểu Xuyên."

Văn Hạ thường xuyên mang đồ đến thăm Văn Xuyên, còn Hạng Khôn thì có quen biết với giáo viên trong trường, Văn Xuyên được giáo sư Trương yêu thương vô cùng, vì vậy Hạng Khôn đương nhiên quen Văn Xuyên, sau đó liền quen Văn Hạ. Ông đối với chàng trai trẻ này thấy rất có hứng thú, nên hai nhà liền quen nhau.

Hạng Thần nhất thời cảm thấy có chút chột dạ, sờ sờ cái mũi, không nói gì.

Văn Hạ nói: "Cậu nghĩ như thế nào?"

Hạng Thần sửng sốt: "Cái gì?"

Văn Hạ khoát tay: "Thuốc ức chế của thằng bé sắp hết tác dụng, có thể phát tình bất cứ lúc nào. Hiện tại quan hệ của hai người là như thế nào? Nói thật, tôi không muốn xen vào tình cảm của em trai mình, nhưng tôi không thể không hỏi."

Hạng Thần đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian ở trong trường học ở thị trấn, vì khiến Chung Hạo Sinh mất cảnh giác, hắn cố ý tỏ ra thân thiết với Văn Xuyên, sau này còn hôn nhau, Văn Hạ không biết những chuyện này, nếu anh biết... liệu anh có xé xác hắn không?

Hạng Thần liếc nhìn Văn Hạ, có chút cắn rứt lương tâm. Văn Hạ vẫn duy trì vẻ mặt ôn nhu mỉm cười, thấy vẻ mặt của hắn liền thấy khó hiểu: "?"

Hạng Thần ngập ngừng nói: "Nếu như... Khụ, nếu tôi và cậu ấy... Anh nghĩ thế nào?"

Văn Hạ nói: "Chỉ cần Tiểu Xuyên vui vẻ."

Hạng Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nghe được Văn Hạ cười nói: "Nhưng theo quan điểm cá nhân của tôi, tôi nghĩ anh La thích hợp với Tiểu Xuyên hơn. Anh ấy là người trầm ổn và chín chắn, có tấm lòng bao dung với mọi người."

Hạng Thần: "..."

Hạng Thần lập tức nói: "Tôi cũng rất bao dung."

Văn Hạ nhìn hắn cười: "Ồ? Bản thân cậu tin vậy à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play