Vụ nổ hai người Hạng Thần gây ra ban nãy khiến cho trên đỉnh đầu bọn họ có nhiều vết nứt lớn. Nước phía trên ào ào chảy xuống qua các vết nứt, bụi nước bay ra cũng góp phần làm cho khói bụi tản bớt đi. Hai bên đứng trong đường hầm tối tăm, ánh sáng đèn pin soi vào nhau đổ bóng dài, mờ mờ trên mặt nước.

Hạng Thần cõng Văn Xuyên, lạnh lùng nhìn người đàn ông cầm súng. Kỳ Thập Nhất lui về phía sau một bước, đưa tay sờ khẩu súng trên túi chức năng đeo bên hông.

Chung Hạo Sinh nói: "Ấy, tốt nhất cậu đừng lộn xộn. Nếu không, đầu súng của tôi lệch một chút thôi, người xui xẻo chính là cậu."

Kỳ Thập Nhất cắn răng, chậm rãi giơ tay lên, ý bảo mình không có vũ khí.

Chung Hạo Sinh cười, lại nhìn Hạng Thần: "Hạng Thần! Nếu cậu đã chạy thoát ra được từ trong chỗ chết thì nên tiếc mạng đi chứ hả?"

Chung Hạo Sinh nghiêng đầu, ý bảo hắn để người trên lưng xuống.

Hạng Thần nói: "Anh muốn cậu ấy làm cái gì?"

Chung Hạo Sinh cười thâm hiểm: "Cậu ta quá thông minh."

Hạng Thần nheo mắt lại, trong đầu có vô số ý nghĩ xuất hiện.

Nếu Chung Hạo Sinh đã được đưa tới thành phố J, tất nhiên phải cùng theo đội ngũ chạy trốn mới đúng. Sao gã lại một mình xuất hiện ở chỗ này? Mới vừa rồi khi hắn và Kỳ Thập Nhất nổ tung nóc đường hầm, tảng đá rơi xuống vừa vặn chặn đường đi của đàn tang thi, bên này lại chỉ có một mình Văn Xuyên ở đây... Vậy thì; Hoặc là những người khác chạy trốn, Văn Xuyên bị bỏ lại phía sau; Hoặc là Văn Xuyên dẫn dắt bầy tang thi. Cũng có thể là Văn Xuyên và những người khác bị lạc nhau.

Nhưng cho dù là tình huống nào, Chung Hạo Sinh cũng không phải là người sẽ quay lại cứu người. Hơn nữa bên này đều là bầy tang thi. Nếu như không phải hắn và Kỳ Thập Nhất đến đúng lúc, chọn đúng chỗ, làm sao Chung Hạo Sinh cứu được Văn Xuyên?

Nhìn bàn tay cầm lựu đạn của Văn Xuyên, hắn có thể đoán được cậu đã chuẩn bị tư tưởng đồng quy vu tận với bầy tang thi. Đó chắc chắn đã là tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Hạng Thần không dám nghĩ tiếp, nếu hắn đếm chậm một bước thì chuyện sẽ như thế nào.

Trong hoàn cảnh như vậy, một mình Chung Hạo Sinh quay lại tìm là vì cái gì? Không thể là giúp Văn Xuyên báo thù, càng không thể là dự tính hy sinh bản thân, dẫn dắt tang thi.

Gã tính toán để họ liên lạc với quân cứu viện rồi thoát khỏi trường học; Nhóm của Lão Cẩu rời khỏi thị trấn mà không hề hấn gì -Xâu chuỗi các sự việc với nhau, trong lòng Hạng Thần nảy ra một suy nghĩ...

Hắn nhìn họng súng đen sì trong tay Chung Hạo Sinh, sáng suốt lựa chọn giả ngu đến cùng, không nói ra phán đoán của mình.

Chung Hạo Sinh không kiên nhẫn nói: "Hạng Thần! Tôi cũng không muốn lạm sát người vô tội. Tôi đếm đến ba, đừng ép tôi làm kẻ ác. Một, hai..."

Gã nói ra vẻ nhân từ, như thể thực sự bất đắc dĩ, nhưng lại đếm rất nhanh, hận không thể trực tiếp đếm đến ba, ngón tay đã muốn bóp cò súng.

Chỉ có điều tiếng hai này còn chưa vang lên, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ầm. Chung Hạo Sinh cảnh giác ngẩng đầu, một "con quái vật" khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào người gã.

Chung Hạo Sinh bị "con quái vật" tự nhiên xuất hiện rơi trúng người hộc ra một búng máu. Súng văng ra khỏi tay. Người ngã xuống đất bất tỉnh.

Người đến cưỡi trên một chiếc xe máy. Chiếc xe máy toàn một màu đen, đuôi thẳng, đèn xe chiếu thẳng vào mắt Hạng Thần, rất chói mắt.

Tiếng gầm của xe máy phát ra liên tục, khí thải phun ra. Người đến đạp chân chống xe xuống, thân xe hơi nghiêng. Anh giơ tay tháo mũ bảo hiểm, để lộ đôi mắt rất giống Văn Xuyên.

"Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều." Người đến có ngữ điệu tao nhã, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng dọa người, nhìn thoáng qua phía dưới xe máy, nói: "Đầu trọc, tướng mặt của kẻ đào tẩu... Gã chính là tên họ Chung đó hả?"

Kỳ Thập Nhất: "..." Kỳ Thập Nhất nhìn Chung Hạo Sinh, đó cũng không tính là... đầu trọc mà nhỉ?

Hạng Thần: "..."

Văn Hạ đẩy xe máy ra. Anh mặc một bộ đồ chạy xe màu đen. Quần áo bó chặt phác họa đường cong cơ bắp hoàn hảo của anh. Anh đá Chung Hạo Sinh đang bất tỉnh một phát, nói: "Có muốn giết chết gã không? Hay là cứ vứt luôn vào trong đống tang thi kia đi?"

Kỳ Thập Nhất: "..." Kỳ Thập Nhất yếu đuối khẽ run rẩy, trốn sau lưng Hạng Thần.

Hạng Thần nói: "Mang theo gã. Chúng ta ra ngoài trước rồi nói sau."

Văn Hạ nhíu mày: "Dẫn gã theo làm gì? Cha cậu đã tìm thấy những người sống sót khác ở phía trước, rất nhiều người, có cả bệnh nhân. Đưa một người ra ngoài cũng không dễ dàng gì. Cậu còn cho là chưa đủ nhiều gánh nặng à?"

Hạng Thần lắc đầu, nâng Văn Xuyên lên trên, nói: "Gã có vấn đề, phải dẫn gã đi cùng."

Văn Hạ chậc chậc một tiếng, lấy ra dây thừng để trói người lại. Sau đó, anh đi tới nhìn em trai mình.

Mới vừa rồi ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ lắm, lúc này đến gần anh mới phát hiện trên đầu Văn Xuyên chảy máu không ngừng, trên người cũng đầy vết thương. Sắc mặt Văn Hạ lập tức tối sầm, không quan tâm đến chuyện mang hay không mang theo Chung Hạo Sinh nữa. Anh đoạt lại Văn Xuyên từ trên người Hạng Thần, tự mình cõng cậu, nói: "Cậu mang gã họ Chung! Tôi đưa Văn Xuyên đi lên trước!"

Hạng Thần và Văn Hạ đều là Alpha có gen cực tốt. Lúc này, Hạng Thần - một người độc thân chưa lập gia đình- đang cõng trên lưng một Omega mang theo pheromone hấp dẫn, đột nhiên bị Văn Hạ cưỡng ép cướp đi. Đối với ham muốn độc chiếm và bản năng của Alpha mà nói, hành động này quả thực là không thể dễ dàng tha thứ.

Hạng Thần theo phản xạ tránh đi, toàn thân tản mát ra pheromone kích động, thể hiện dục vọng độc chiếm và ý khiêu chiến.

Văn Hạ nhướng mày, ánh mắt thăm dò nhìn về phía hắn.

Hạng Thần chỉ thất thố trong nháy mắt, lập tức phục hồi tinh thần lại. Hắn cố nén không vui trong lòng nâng người đưa qua, sau đó đi về phía Chung Hạo Sinh.

Văn Hạ cõng Văn Xuyên, buộc dây tự động nâng vào, nhướng mày nhìn Hạng Thần một cái.

Sau đó mọi người lần lượt đi lên. Đầu này là một con sông đang mùa khô cạn, phía trên bị nổ thành một lỗ tròn khổng lồ.

Dòng sông khô cằn được bao phủ bởi những tảng đá lớn nhỏ, bám đầy rêu. Mùi bùn lẫn trong hơi nước trôi nổi trong không khí.

Văn Hạ cũng nâng xe máy lên, cõng theo Văn Xuyên lên xe máy. Hai người đi trước một bước về khu vực tập trung với người của lực lượng 811.

Lần này họ ra ngoài vừa vặn cũng gặp được những người của lực lượng 811 khác còn sống sót. Trên đường họ gặp nhiều người bị thương khác cũng thuận tay cứu, cùng giúp đỡ nhau đến điểm cứu hộ tạm thời. Tại điểm cứu hộ tạm thời có rất nhiều vật tư và vũ khí, xe bọc thép hạng nặng, v...v... Văn Hạ chọn hai chiếc xe máy này chính là mẫu dã chiến đặc biệt của quân đội, ss1100 mới nhất. Vỏ ngoài là sợi carbon rỗng chịu nhiệt độ cao. Thân máy mỏng nhẹ nên trọng lượng tổng thể giảm đi rất nhiều, phía sau gắn hộp chức năng, tốc độ rất nhanh. Chiếc xe lao nhanh để lại vệt khói như đuôi chiếc sao chổi kéo dài. Mấy người Hạng Thần còn cảm nhận được luồng khí phả mạnh vào mặt.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe máy mang theo tiếng nổ vang đã biến mất ở cuối con đường. Kỳ Thập Nhất chờ Hạng Thần kéo Chung Hạo Sinh lên, hai người mang theo Chung Hạo Sinh trở về.

Phía bên kia, Hạng Khôn, La Tử Tùng và các thành viên khác của lực lượng 811 cũng tìm được Chu Trì và những người khác.

Nhờ có Văn Xuyên dẫn dụ bầy tang thi đi, nên họ tranh thủ được thời gian chạy trốn. Cũng may, sau một thời gian họ đã tìm được cầu thang sắt từ trên dẫn xuống lòng đất. Cầu thang nằm sát vách đường hầm, có lẽ được sử dụng để sửa chữa lối đi, và mọi người đang xếp hàng nhanh chóng trèo lên. Bây giờ họ không thể sử dụng giường cáng được nữa. An Tĩnh tiêm thuốc giảm đau cho Hàm Hàm, sau đó buộc cô bé vào lưng mình, cố gắng bò lên trên.

Sau khi tảng đá chặn đường đi của bầy tang thi ở phía đường hầm mà Văn Xuyên chọn, rất nhiều tang thi dựa theo động tĩnh đuổi theo phía họ. Cả người An Tĩnh toát mồ hôi lạnh, đi theo người phía trước leo lên trên. Tang thi leo lên nhanh hơn người bình thường rất nhiều. An Tĩnh nghe được phía dưới không ngừng có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cậu ta nhịn không nhìn xuống, trên trán chảy xuống từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Đoàn người giống như đàn kiến dắt dây leo lên cầu thang sắt. Dưới cầu thang, bầy tang thi dẫm lên trên từng người một bò lên nhanh thoăn thoắt. Người và tang thi chồng chất lên nhau, thực sự rất đáng sợ. Đột nhiên, mắt cá chân An Tĩnh bị người bên dưới túm chặt lấy. Cậu ta giãy giụa vài lần không thể hất ra, cúi đầu nhìn. Bên dưới, một người đàn ông trung niên đang vừa túm chặt lấy chân cậu ta vừa hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Mà ở phía dưới hắn ta đã không còn người sống. Tang thi đuổi theo cắn vào chân hắn ta. Mấy con tang thi treo trên người hắn ta. Dưới thân hắn ta đã máu chảy đầm đìa, bị gặm ra xương trắng. Sắc mặt người này trắng bệch. Hắn ta coi An Tĩnh như cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy chân cậu ta không buông.

An Tĩnh thấy có tang thi theo thân thể người đàn ông kia bò lên. Đồng tử An Tĩnh co rút, lấy hết sức đạp mạnh một phát.

Người đàn ông bị đạp vào đống tang thi, mặt hướng lên trên, mắt trợn tròn đến chết không nhắm mắt. Một tay hắn ta vẫn vươn lên trên, cổ và bụng bị móng vuốt sắc nhọn của tang thi xé toạc, mùi máu tươi ập vào mặt An Tĩnh.

Đôi mắt An Tĩnh đỏ bừng, cố nén run rẩy. Khuôn mặt cậu ta gần như méo mó, cố gắng rướn người bò lên trên thật nhanh.

Nhưng đường lên phía trên vẫn còn chưa hết người nên bị chặn lại. An Tĩnh đang gần như tuyệt vọng thì cậu ta lại nhìn thấy chỗ lối ra có một gương mặt quen thuộc

La Tử Tùng vác súng, lông mày rậm nhíu lại, hơi nghiêng đầu vào kính ngắm, một phát lại một phát, tốc độ rất nhanh, dọn dẹp sạch tang thi một khoảng dưới chân An Tĩnh.

La Tử Tùng hét lớn: "Nhanh lên!"

Ở chỗ lối ra, La Tử Từng cũng tranh thủ tay này một người, tay kia một người, kéo họ thẳng ra ngoài. Nước mắt An Tĩnh không kìm được, nháy mắt tràn ra. Cậu ta đang muốn tiếp tục bò lên, thì phía dưới cậu ta lại bị một tang thi túm được chân.

Cậu ta sợ hãi hét lên một tiếng, chân đá lung tung. Trên lưng cậu ta còn cõng Hàm Hàm, nên khiến cho tầm ngắm bắn của La Tử Tùng bị cản trở, từ góc độ này không thể bắn ngay.

Đúng lúc này, Hàm Hàm run rẩy vươn tay ra. Tay cô bé bị băng bó chặt cứng, nhưng cô bé dứt khoát khép hai tay lại, kẹp một đầu dây thừng, chậm rãi kéo mở nút dây thừng được buộc trên người.

An Tĩnh nhận thấy sợi dây thừng đang lỏng dần, vội vàng đưa tay ra kéo. Hàm Hàm thở hổn hển, nói: "Anh ơi! Anh! Em sẽ giúp anh."

An Tĩnh cảm thấy trái tim lạnh buốt, lan tràn cả cơ thể, đến tận từng sợi tóc, giống như cả người rơi vào hầm băng. An Tĩnh run rẩy hét lên: "Em đừng nhúc nhích!"

La Tử Tùng cũng phát hiện ra điều khác lạ. Từ trong kính ngắm, anh thấy được bàn tay quấn băng của Hàm Hàm cố sức kéo dây thừng. An Tĩnh thì cố gắng giữ chặt sợi dây thừng không buông tay. Gân xanh trên mu bàn tay cậu ta nổi lên, khớp xương dùng sức đến trắng bệch.

La Tử Tùng thấy tang thi sắp cắn mắt cá chân An Tĩnh. Anh buộc dây thừng tự động nâng lên vào, trực tiếp nhảy xuống. Nhoáng một cái, anh đã dừng ngang với vị trí của An Tĩnh, từ giữa không trung đạp bay tang thi ra ngoài, lập tức ôm lấy An Tĩnh và Hàm Hàm. Ba người quá nặng, dây thừng vì ảnh thưởng của trọng lực, trong nháy mắt trượt xuống vài mét. Người trên cầu thang được Chu Trì và Hạng Khôn lần lượt kéo ra ngoài.

"Quá nặng! Dây thừng sẽ không chịu được lâu!" Hạng Khôn vội vàng nói: "Mau kéo bọn họ lên!"

Trên cầu thang sắt bên dưới lối ra nho nhỏ ấy, bầy tang thi xếp chồng lên nhau như một tháp tang thi, lắc la lắc lư. Một trong số đó vươn tay muốn bắt lấy mấy người La Tử Tùng.

La Tử Tùng ôm An Tĩnh, gân xanh trên cánh tay căng lên. Một tay nâng súng bắn một phát, dây thừng ở giữa không trung không ngừng lắc lư, nên việc ngắm trúng mục tiêu hết sức khó khăn. May mà phía trên, Hạng Khôn và Chu Trì nhanh chóng nắm lấy dây thừng, từ từ kéo bọn họ ra ngoài.

Khi đã đến sát cửa ra, An Tĩnh đang định thở phào nhẹ nhõm, sợi dây thừng buộc Hàm Hàm lúc trước bị kéo lỏng, đột nhiên trượt xuống. Hàm Hàm đột ngột ngã ra sau. An Tĩnh phản xạ nhanh, quay lại kéo tay cô bé. Làn da vốn bị bỏng nặng trong nháy mắt bị xé ra, Hàm Hàm kêu thảm thiết, khóc lớn.

An Tĩnh kéo cô bé, La Tử Tùng kéo An Tĩnh. Hai người vừa được kéo ra ngoài, vội vàng kéo Hàm Hàm lên.

Hạng Khôn lập tức ra hiệu về phía sau. Người đàn ông có làn da ngăm đen, nhưng hàm răng trắng bóc, chính là 201, vọt tới, ôm Hàm Hàm chạy về phía xe bọc thép hạng nặng, vừa ấn tai nghe vừa nói: "Chuẩn bị sơ cứu! Nhanh lên!"

Lần này, bọn họ mang theo rất nhiều thiết bị liên lạc mới, Hạng Khôn ấn nút tai nghe, nói: "Tiểu Dương! Báo vị trí của những người khác! Mọi người đều ra ngoài rồi! Chúng ta chuẩn bị rút lui! Xem nếu cần thiết để cho người đi đón những người khác!"

Dương Khánh phụ trách hỗ trợ bố trí sắp xếp ở phía sau. Bọn Hạng Thần đeo tai nghe đều có thiết bị định vị, trong khoảng cách cho phép đều có thể hiện ra trên bản đồ.

Dương Khánh nhìn mấy màn hình lớn, nói: "Văn Hạ đang chạy về. Hạng Thần và Kỳ Thập Nhất cũng đang trở về. Tôi đã cho người đi đón rồi."

"Những người khác rút lui! Ngay lập tức!" Hạng Khôn đứng lên, vung tay ném một quả lựu đạn vào cửa hầm. Mọi người đều chạy ra xa. Một tiếng nổ lớn vang lên. Từ bên trong lối thoát, từng bộ phận cơ thể tang thi máu thịt lẫn lộn bắn tung ra ngoài, rơi xuống lạch cạch như mưa, bốc mùi khét.

La Tử Tùng bế An Tĩnh, chạy thẳng vào trong xe. Mấy chiếc xe bọc thép hạng nặng đều chứa đầy người còn sống sót, quay đầu, nhanh chóng chạy đi.

La Tử Tùng nửa quỳ xuống, cúi đầu nhìn người trong ngực. Anh còn chưa kịp hỏi một câu có bị thương gì không, đã bị An Tĩnh xoay mặt hôn trực tiếp lên môi.

La Tử Tùng: "..."

La Tử Tùng: "!!!"

Môi An Tĩnh run rẩy, mặc dù đã thoát chết nhưng cảm giác sợ hãi vẫn rất mãnh liệt. Cậu ta thấy La Tử Tùng như thấy cọng rơm cứu mạng, liên tục quấn quýt. Đầu lưỡi cậu ta thăm dò vào miệng La Tử Tùng, không ngừng dây dưa hút - mút, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương cùng với pheromone dày đặc, mới khiến cậu ta từng chút từng chút bình tĩnh lại.

Nước mắt cậu ta giàn giụa, nhớ tới chuyện vừa rồi, nhớ tới Văn Xuyên sống chết không rõ, khóc nức nở mãi không thể kiềm chế được.

Thực ra, La Tử Tùng cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng giờ phút này lại không đành lòng trách móc, chỉ đành làm bộ không có việc cưỡng hôn này. Anh ôm An Tĩnh đi sang một bên ngồi xuống, dỗ dành: "Suỵt! Không sao rồi. Không sao rồi."

Tóc của An Tĩnh là kiểu xoăn tự nhiên, rất mềm mại. Nhưng trải qua một chặng được bôn ba mệt mỏi, tóc bết dính vào da đầu, trông rất thê thảm. Cả người cậu ta bẩn thỉu, giống như được đào ra khỏi đống than. Lúc này, hai hàng nước mắt rửa sạch hai đường màu xám đen trên mặt, lộ ra màu da thịt vốn có bên dưới, nhìn vô cùng đáng thương.

An Tĩnh túm lấy cổ áo La Tử Tùng, không ngừng nhắc tới Văn Xuyên, La Tử Tùng nói: "Đã tìm được cậu ấy rồi, đừng lo lắng."

Lúc này, An Tĩnh mới hoàn toàn thả lỏng, cứ khóc như vậy đến lúc mệt thiếp đi.

****

"Tạch...Tạch..."

Âm thanh của thiết bị y tế vang lên nhịp điệu trong căn phòng nhỏ.

Văn Xuyên không biết mình đã mê man bao lâu, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy khắp người đau ê ẩm, không còn chút sức lực. Tầm mắt của cậu tập trung một lúc lâu mới thấy rõ trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu. Cậu ngây người một lát, vài giây sau nhớ lại tình cảnh những tảng đá trên đỉnh đầu đột ngột rơi xuống, chặn lối bầy tang thi đúng lúc tính mạng mình ngàn cân treo sợi tóc. Sau đó cậu không còn biết gì nữa.

Cậu ngồi dậy, mặt mày xây xẩm. Một bác sĩ mặc áo xám bước vào, thấy cậu tỉnh lại liền quay ra ngoài gọi người.

Văn Xuyên hoảng hốt nhìn xung quanh. Cậu thấy mình đã thay quần áo, tay cắm ống truyền dịch, cổ và cánh tay quấn băng gạc. Cậu đưa một tay rút ống truyền dịch, sau đó sờ lên đầu mình, cũng đã được băng bó lại.

Cậu đang ở đâu? Đây là nơi nào? Bọn Chu Trì có trốn thoát không? Còn An Tĩnh thì sao?

Chân Văn Xuyên không có chút sức lực nào. Khoảnh khắc cậu xuống giường, suýt nữa thì quỳ xuống đất, yếu ớt kêu lên: "Có...có ai không? Bác sĩ?"

Miệng của cậu nứt nẻ, màu da nhợt nhạt, vịn tường lảo đảo bước ra khỏi phòng. Cậu thấy có rất nhiều người bên ngoài, một số đi tập tễnh, một số quấn băng. Nhân viên y tế mặc áo choàng xám đến và ấn vai cậu: "Đừng lộn xộn!"

Âm thanh đó như gần như xa, nghe rất không chân thật.

Văn Xuyên hất tay người đó ra, nói: "Đây là chỗ nào? Thiếu tướng Chu đâu?"

Nhân viên y tế quay đầu hét lớn gọi người. Văn Xuyên chỉ cảm thấy trong tai đau đớn, có người tới muốn đẩy Văn Xuyên trở về phòng. Đám đông nhìn về phía cậu.

Văn Xuyên trong lòng rất hoảng hốt, liên tục nói: "Tôi là Văn Xuyên. Tôi tìm Chu Trì, thiếu tướng Chu! Trung úy Nhan đâu? Mấy người có ai thấy họ không? Tôi muốn gặp người phụ trách! Nhanh lên!"

Cậu nắm lấy người đàn ông và hỏi: "Tôi đến đây như thế nào? Anh tìm thấy tôi ở đâu? Có tìm được ai khác trong đường hầm không?"

Đầu cậu choáng váng, suýt nữa ngất xỉu. Cậu vội vàng chống vào bức tường và ổn định tâm trí của mình, nói: "Anh có thấy những người khác không? Có rất nhiều người trong đường hầm, hãy cứu họ! Ai là người phụ trách ở đây?"

Văn Xuyên hoảng hốt, không biết nên đi hướng nào. Bốn phía đều là những gương mặt xa lạ không quen biết. Cậu sợ rằng bọn An Tĩnh vẫn còn trong đường hầm, không rõ sống chết, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cậu đoán là do vụ nổ ảnh hưởng đến tai của mình, những người khác nói bất cứ điều gì cậu đều không thể nghe thấy rõ ràng. Văn Xuyên sợ nếu có thêm người đến nữa, họ sẽ đẩy cậu vào phòng. Cậu vội vàng xô vào người đàn ông đang giữ mình, loạng choạng chạy về phía trước, chen chúc qua đám đông, xông vào hành lang.

Hạng Thần và Văn Hạ đang đi từ đầu kia tới. Hạng Thần trong tay cầm đồ ăn, sắc mặt không tốt lắm. Văn Hạ cũng đang thấp giọng nói cái gì đó.

Đột nhiên thấy phía trước hỗn loạn, Hạng Thần vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái thấy trong phòng bệnh trống rỗng, hét lớn: "Người đâu? Tôi bảo anh trông cậu ấy mà? Mẹ nó! Tôi mới ra ngoài mấy phút!"

Văn Hạ quay đầu nhìn về phía khác của hành lang, thấy đám người chặn ở bên kia, vội vàng chạy tới.

Bác sĩ chỉ về phía hành lang, Hạng Thần đuổi theo, chen chúc trong đám người, nhìn xung quanh, hét lớn: "Văn Xuyên? Văn Xuyên?"

Văn Xuyên đang quay lưng về phía Hạng Thần, đỡ tường lảo đảo bước đi. Cậu chợt cảm thấy có người gọi mình, âm thanh mơ hồ, như từ rất xa vọng lại. Cậu quay đầu nhìn, hai người cách đám người nhìn nhau từ xa. Hạng Thần vội vàng chen qua, Văn Xuyên thoáng cái đỏ mắt.

Đầu tiên, Văn Xuyên chậm rãi đi hai bước, môi run rẩy, ánh mắt vẫn còn mang vẻ không dám tin. Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức đẩy người trước mặt chạy về phía Hạng Thần. Hạng Thần cao lớn, vô cùng nổi bật trong đám người. Phía trên lông mày thiếu một góc còn có vết thương, râu cũng không cạo sạch sẽ. Hắn trông có vẻ khá tiều tụy, nhưng cũng không che giấu được khí phách vốn có.

Hạng Thần duỗi dài cánh tay, kéo người về phía mình. Văn Xuyên nhào vào trong ngực Hạng Thần, cảm thấy trái tim hoảng hốt đang treo ngược của mình rốt cuộc cũng về vị trí. Đầu gối cậu mềm nhũn, khuỵu xuống.

Hạng Thần vội vàng ôm người lại, dứt khoát bế ngang cậu lên. Hắn vừa mới xoay người, phía sau Văn Hạ khoanh tay ung dung nhìn hai người.

Văn Xuyên sửng sốt một lúc lâu, cho rằng không chỉ tai mình có vấn đề, mắt cũng xảy ra vấn đề, nhất thời ngây ngẩn.

Văn Hạ cười cười, dang tay ra.

Trong lòng Hạng Thần nhảy lên tín hiệu không tốt, quả nhiên, người vừa ôm vào trong ngực còn chưa kịp ấm, lập tức giãy dụa xuống đất. Văn Xuyên giống như con non tìm được mẹ, lao vào trong ngực Văn Hạ.

Hạng Thần: "..."

Văn Hạ ôm em trai hôn, dứt khoát ôm người như lúc nhỏ. Hai chân Văn Xuyên vòng quanh eo anh trai, không ngẩng đầu, chỉ liên tục cọ vào cổ anh. Bộ dáng này của Văn Xuyên, Hạng Thần chưa từng nhìn thấy. Văn Hạ vòng tay đỡ mông em trai, nhướng mày với Hạng Thần, tỏ vẻ đắc ý.

Hạng Thần: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play