Chung Hạo Sinh yêu cầu mọi người xếp hàng đăng ký. Đám đông dần dần chia thành ba hàng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng xì xào bàn tán, thần kinh của những người chuẩn bị di tản lại căng thẳng trở lại, sợ mình không được đi, sợ trên đường gặp phải vấn đề.

Một số người nhìn chằm chằm Chung Hạo Sinh và Hạng Thần, sợ rằng bọn họ sẽ chạy trước.

Omega mang theo mấy đứa trẻ đứng phía trước, họ không phải xếp hàng, chỉ chụm lại đứng trong góc nhỏ lặng lẽ nhìn đội ngũ trước mặt.

Mạnh Đa lặng lẽ bước ra, tìm thấy mấy người Văn Xuyên đang ngồi dựa vào tường, nhẹ nhàng chào hỏi: "Xin chào."

Văn Xuyên vừa nhìn thấy anh ta, vô thức đứng lên: "... Xin chào."

Ở trong khu ký túc xá lâu như vậy, cậu đương nhiên biết Mạnh Đa đã xảy ra chuyện gì. Cậu quan sát biểu hiện của Mạnh Đa, đề phòng anh ta đột nhiên phát bệnh.

Mạnh Đa liếc nhìn An Tĩnh và La Tử Tùng một chút rồi lại nhìn Hạng Thần. Anh ta nhìn chằm chằm Hạng Thần một lúc lâu, mặc dù biểu cảm rất bình tĩnh nhưng luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, một loại cảm giác rất khó chịu khiến người ta dựng tóc gáy.

Mạnh Đa nhìn Văn Xuyên một lần nữa rồi thản nhiên hỏi: "Cậu có nhìn thấy hai đứa con của tôi không?"

Tim Văn Xuyên lệch một nhịp, Hạng Thần tiến lên một bước, tự nhiên che chắn bảo vệ Văn Xuyên, nói: "Xin lỗi, chúng tôi không nhìn thấy con của anh."

Hạng Thần và La Tử Tùng có nghe Văn Xuyên nói về những chuyện xảy ra trong ký túc xá. Họ có chút thông cảm với người trước mặt này nhưng vẫn cẩn thận giữ khoảng cách an toàn khi biết trạng thái tinh thần của đối phương không ổn định.

Mạnh Đa gật đầu, ngược lạikhông nói gì nữa, cũng không có đột nhiên tức giận, chỉ là nhìn về phía Hạng Thần: "Lâu rồi không gặp."

Hạng Thần sửng sốt một lúc.

Mạnh Đa chào hỏi xong liền rời đi, cũng không giải thích gì. Mấy người Hạng Thần cau mày, La Tử Tùng nói: "Anh ta có ý gì?"

"Chắc là nhận nhầm người." Hạng Thần đoán.

Văn Xuyên luôn cảm thấy không yên, quay đầu lại nhìn Mạnh Đa. Mạnh Đa đã trở lại đội ngũ Omega, đứng cùng những người bên cạnh đang chăm sóc con cái, ai không biết chuyện thì không nhìn ra anh ta có vấn đề.

Sau khi đăng ký xong, người của Chung Hạo Sinh bắt đầu chia đội theo độ tuổi. Hạng Thần đẩy nhẹ Văn Xuyên..

"Cậu đi theo nhóm đầu tiên đi."

Văn Xuyên cau mày: "Không, tôi sẽ đi với mọi người."

Hạng Thần nhìn cậu, ánh mắt hơi phức tạp, nói: "Cậu là Omega, cậu có quyền đi trước. Chung Hạo Sinh đã nói rằng trẻ em và Omega đi trước, gã sẽ không ngăn cản cậu."

Văn Xuyên bình tĩnh liếc hắn một cái, không trả lời, nhưng hiển nhiên là không thay đổi quyết định,

Hạng Thần nắm lấy cổ tay cậu, hiếm khi tức giận nói: "Lúc này đừng cứng đầu."

Văn Xuyên kiên nhẫn nhịn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Tôi khác với bọn họ, nếu như giữa đường xảy ra chuyện gì, anh có thể bồi thường được không? Tôi không coi thường ai cả, tôi chỉ đang nói sự thật. Mệnh lệnh của cha anh giao cho anh là gì? Muốn anh đích thân hộ tống tôi tới thành phố F, hai chữ "đích thân" viết thế nào? Có muốn tôi dạy anh viết không? "

Hạng Thần nghiến răng. Đã lâu không thấy Văn nói móc xuất hiện trở lại, hắn suýt chút nữa đã quên người này có năng lực khiến người ta nghẹn họng như thế nào.

Gần đây Văn Xuyên có vẻ rất ngoan ngoãn, bầu không khí của hai người cũng rất hiếm khi hài hòa, lúc này Văn Xuyên cười lạnh trừng mắt nhìn hắn, Hạng Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có gì đó chắn ngang khiến bản thân không thở được.

Hắn vô thức siết chặt cổ tay cậu, Văn Xuyên bị đau nhíu mày nhưng không nói lời nào, Hạng Thần buông tay ra, thầm nghĩ: Lúc nóng nảy thì rất cứng đầu, không đáng yêu chút nào!

An Tĩnh liếc nhìn bầu không khí xung quanh hai người họ, sáng suốt không có ý định quấy rầy, cúi người về phía La Tử Tùng, nói: "Vết thương của anh không sao chứ? Có bị què không?"

La Tử Tùng: "... Không."

An Tĩnh chớp mắt, nói: "Ồ, em chỉ muốn nói rằng dù có bị què cũng không sao cả, em sẽ làm cho anh một chiếc tay giả chắc chắn, đảm bảo giống y như thật!"

Cậu nói với đôi mắt sáng ngời, âm thầm khoe khoang ưu điểm của mình.

La Tử Tùng liếc nhìn một đầu tóc mềm mại xoăn tự nhiên của An Tĩnh, nhịn xuống cảm giác muốn xoa xoa trong lòng, tò mò hỏi: "Cậu sống trong ký túc xá lâu như vậy, tại sao không bị ảnh hưởng?"

"Bọn họ chẳng qua là đang bị bệnh thôi." An Tĩnh đáp: "Tại sao lại ảnh hưởng đến em?"

La Tử Tùng gật đầu. Tuy An Tĩnh nhìn có vẻ ngây thơ nhưng thực ra nội tâm rất cứng rắn, dù một người cũng có thể sống vui vẻ lạc quan trong môi trường như thế này, anh liền hỏi tiếp: "Cậu không bị nghiện thuốc, vậy bình thường cậu ăn cái gì? "

An Tĩnh nói: "Giả vờ đáng thương, để người giao đồ ăn cho em mấy món đồ ăn vặt và bánh quy nén, những thứ đồ đó bọn họ không dám động tay động chân. Thỉnh thoảng lại để bọn họ đưa em ra ngoài hoạt động một chút, nhân cơ hội đó lấy trộm một ít lương khô để tích trữ. À, pheromone giả Omega cũng là do em lấy cớ đi vệ sinh rồi lén lút chế ra đấy, chỉ cần phun một chút lên quần áo, bọn họ không hề phát hiện."

La Tử Tùng kinh ngạc nói: "Cậu không sợ sẽ bị bắt quả tang sao...?"

An Tĩnh cười hì hì quay đầu ho khan một tiếng, rồi lại quay đầu trở về với đôi mắt chứa đầy hơi nước, nhìn rất đáng thương, lông mi có chút ướt át, nhéo nhéo ngón tay nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em ngồi trong này tới chán luôn rồi, anh cho em ra ngoài đi dạo một lát đi, em hứa sẽ không chạy lung tung đâu, được không?"

An Tĩnh mím môi, đôi môi hồng hào sáng bóng. Cậu lại gần La Tử Tùng, nhẹ giọng nói: "Đây là bí mật của hai người chúng ta, đừng nói cho ai biết nhé, em, em ở đây một mình rất sợ, anh đi cùng em được không? "

La Tử Tùng: "..."

An Tĩnh thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Em, em muốn biết thêm về anh, chúng ta ngồi tâm sự đi, được không? Em chỉ có một mình, anh cũng một mình, chúng ta, chúng ta gặp nhau ở chỗ này cũng coi như có duyên phận, đừng như họ, một chút tình cảm cũng không có, được không? Nếu, nếu là anh, em sẵn sàng nghe lời anh. "

An Tĩnh hít một hơi sâu, nịnh nọt nói: "Em nhìn một cái là biết anh là người tốt, anh không giống với bọn họ."

La Tử Tùng: "..."

An Tĩnh tự mãn lắc lắc mái tóc xoăn, cậu ta cười hì hì nói: "Làm nhân vật phản diện cũng là một loại tài năng đấy, chỉ cần tập trung vào người dễ rung động, chọn một lúc thích hợp rồi chịu thua với đối phương là được rồi, làm vậy rất dễ thuyết phục được đối phương."

"Anh thử nghĩ xem, nếu đối phương nguyện ý yêu đương với anh, nguyện ý đi theo anh, vậy thì tại sao anh lại phải vất vả trở thành một kẻ xấu xa chứ? Trừ khi người đó là một kẻ cuồng ngược đãi." An Tĩnh tặc lưỡi, nói tiếp: " Tất nhiên là em sẽ không lựa chọn người có khuynh hướng đó rồi."

La Tử Tùng vừa cảm thấy bội phục cậu ta vừa cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Đứa trẻ này..."

"Em không phải là trẻ con!" An Tĩnh trừng mắt: "EM đang theo đuổi anh, anh phải tự ý thức đi chứ."

Hai người đang nói chuyện thì Văn Xuyên đi tới, vẻ mặt không tốt lắm, hình như vừa mới cãi nhau với Hạng Thần.

An Tĩnh lén nhìn, thấy Hạng Thần đã bị Chung Hạo Sinh gọi đi, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh ta chỉ là lo lắng cho anh mà thôi."

Gương mặt Văn Xuyên lộ ra vẻ kỳ quái, ngừng một chút rồi nói: "Tôi biết, nhưng tôi có quyền lựa chọn."

Trong lòng An Tĩnh thầm nghĩ: Thật ra cậu cũng đang lo lắng cho anh ta, cho nên mới không muốn đi một mình. Cần gì phải làm loạn lên thế?

Nhưng cậu ta cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của Văn Xuyên, liếc nhìn đám người Alpha có vũ khí trong góc, nói: "Bọn họ đã đứng yên tại chỗ nãy giờ, các anh nói xem bọn họ là có ý gì?"

"Muốn tìm cơ hội để ra tay." La Tử Tùng nghiêm nghị nói: "Chung Hạo Sinh đang nghĩ cái quái gì vậy? Nếu như xảy ra xung đột với chúng ta, có lẽ hắn cũng không thể rời đi, hơn nữa đám người này... Chẳng lẽ bọn họ không muốn rời đi ngay lập tức? Đi theo Chung Hạo Sinh làm mấy việc này thì có ích gì?"

"Người bình thường đều mong mình là nhóm đầu tiên rời đi." Văn Xuyên như có chuyện cần suy nghĩ: "Đào Phi là một ví dụ điển hình, hắn đã rất nhiều lần đi tìm Hạng Thần, chỉ muốn đi càng sớm càng tốt. Còn những người này..."

Văn Xuyên nghĩ một lúc, do dự nói: "Trừ khi bọn họ không có ý định rời đi."

Lông mày của La Tử Tùng nhíu chặt: "Vậy lại càng khó hiểu."

Ai lại buông bỏ một cơ hội được cứu hộ hiếm hoi? Ở lại đây để làm gì?

Chung Hạo Sinh lấy ra một điếu thuốc, đưa Hạng Thần ra khỏi nhà ăn, đứng trong hành lang, nói: "Chúng ta sẽ đi cuối cùng, có vấn đề gì không?"

"Không có vấn đề gì." Hạng Thần thản nhiên nói: "Anh quả nhiên rất có tinh thần cống hiến, sẵn sàng đi cuối cùng."

"Tôi đã hứa với họ rồi, tất nhiên phải giữ chữ tín." Chung Hạo Sinh cười cười, liếc nhìn vào phòng ăn: "Để Văn Xuyên đi trước đi. "

"Cậu ấy không muốn, tôi cũng không khuyên được." Hạng Thần lưu manh cười nói: "Đành chịu thôi, cậu ấy rất thích bám tôi."

Chung Hạo Sinh: "..."

Chung Hạo Sinh âm thầm nghiến răng, chịu đựng ăn miếng cơm chó này, nói: "Được rồi, không ép buộc cậu ta. Lần này cảm ơn cậu, sau khi trở về tôi sẽ tìm cơ hội để báo cáo với cấp trên. Yên tâm, anh em sẽ không chiếm công lao của cậu đâu. "

Hạng Thần gật đầu, biểu lộ thái độ thoải mái thích hợp. Chung Hạo Sinh nói chuyện với hắn một lúc, sau đó liếc mắt nhìn thời gian rồi quay người rời đi.

Hạng Thần không vội vã đi vào, hắn nhìn đội ngũ trong nhà ăn, sau đó dựa vào cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài.

Mười phút sau, Dương Khánh cũng giả vờ đi ra hút thuốc, mượn bật lửa của hắn, đứng một bên thở ra khói.

Hạng Thần thấp giọng nói: "Thế nào?"

Số người mà Dương Khánh kêu gọi được ở nơi trú ẩn quả thực nhiều hơn những gì bọn hắn tưởng tượng. Lúc này, cậu ta đã do thám được vài tin tức, nói: "Chung Hạo Sinh đã gọi mấy người bên ngoài trở về, bề ngoài có vẻ như chuẩn bị rút lui, nhưng không đem theo vũ khí."

"Ồ?"

"Một phần thuốc nổ và thuốc bị bỏ ở bên ngoài, vị trí chính xác thì không biết." Dương Khánh gẩy tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn camera ở cuối hành lang, nheo mắt nói: "Tôi nghĩ bọn họ định gây ra nhiễu loạn."

"Lý do?" Hạng Thần thật sự không nghĩ ra được chuyện này: "Trong số những người mà gã chiêu mộ có nhiều người có thân phận rất có vấn đề. Ai mà lại sẵn sàng hy sinh bản thân vì gã?"

Hạng Thần vò đầu bứt tóc, tặc lưỡi nói: "Gã có thể cho đối phương lợi ích gì? Mà khiến đối phương sẵn sàng hy sinh tất cả vì gã chứ?"

Dương Khánh cũng có trăm câu hỏi chưa có lời giải, yên lặng ngậm thuốc lá.

Hai người im lặng một lúc, Dương Khánh dường như đã đưa ra quyết định, nói: "Anh có cần hỗ trợ không?"

Hạng Thần nhíu mày nhìn cậu ta.

Dương Khánh mỉm cười, trong mắt có chút tính toán: "Chung Hạo Sinh trong tối, chúng ta ngoài sáng, tôi giúp anh cũng như đang giúp chính mình. Tôi không biết gã định làm cái gì, nhưng tôi biết anh có thể liên hệ với quân đội, so với gã thì anh đáng tin cậy hơn."

Dương Khánh không muốn trở thành một người tốt, nhưng sau khi cân nhắc rõ ưu và nhược điểm, cậu ta cảm thấy giúp đỡ Hạng Thần là có lợi nhất.

Chung Hạo Sinh sẽ qua cầu rút ván, hơn nữa có thể gã đã biết cậu ta và Hạng Thần bí mật qua lại với nhau, cho dù có an toàn rút lui cũng không biết liệu mình có bị nhắm làm mục tiêu hay không, ngược lại, Hạng Thần càng khiến người ta tin tưởng hơn.

Hạng Thần trầm mặc một lúc, vỗ vai cậu ta, nói: "Tìm hai người cậu tin tưởng, theo dõi sát sao bọn họ, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào."

Dương Khánh biết theo dõi sát sao trong miệng Hạng Thần là mấy tay sai mà Chung Hạo Sinh đã phân phó, gật đầu đồng ý. Hai người hút thuốc xong thì mỗi người một ngả rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play